Sở Liêu Vũ lần nữa mở mắt, cảm giác được thứ gì đó trong tâm tan vỡ, y vội vàng kiểm tra, quả nhiên Thần Hộ Mệnh đã... Y liếc nhìn xung quanh... tối tăm.Dưới sàn lạnh lẽo, thân thể đã khôi phục một chút, thế nhưng chỉ làm ra chút động tác nhỏ, y cũng đau đến chết đi sống lại. Cố gắng không quản đau đớn đó,Sở Liêu Vũ ngưng thần, tụ linh hồn lực vào Nguyệt Hồn. Vòng tròn nhỏ được tụ linh hồn lực thì phát sáng, nhưng... Sở Liêu Vũ cũng không có ý định dùng Nguyệt Hồn để chạy trốn... mà là.... \-Ca ca, nếu huynh đã cần linh vật như vậy... vậy ta sẽ tạo một cái cho huynh... Không sai, Sở Liêu Vũ có bản lĩnh dùng Nguyệt Hồn để tạo ra linh vật, nói như vậy cũng không quá đúng, chính là y phải lấy linh hồn và sinh mệnh nuôi dưỡng Nguyệt Hồn, để nó có linh trí trở thành linh vật. Thực chất... đây chính là khả năng kỳ lạ của Hắc tộc sống ở đầm lầy phía bắc \- Thần Thánh Địa... nhưng tại sao y lại sinh ra ở Sở gia? Y rõ ràng cùng đồng mẫu đồng phụ với Sở Trạch Hưng... Thế nhưng trong trí nhớ của y , không có thứ gì để giải thích. Quá trình chuyển hóa Nguyệt Hồn thành linh vật chẳng khác nào tự tay xé thịt trên người mình xuống, sau đó nuôi dưỡng cho Nguyệt Hồn, vừa đau vừa kinh khủng. Nhưng chưa đợi Sở Liêu Vũ đem linh hồn tách ra hết thì xung quanh bỗng chốc có ánh sáng. Ánh sáng đến quá bất ngờ , Sở Liêu Vũ trong chốc lát không thể thích ứng, đậy y thích ứng, y chỉ thấy trước mắt có thêm một đám người. Đi đầu, chính là Sở Trạch Hưng. \-A,tỉnh rồi? Ca ca vừa tìm ra vài thứ mới, đệ thử chút nhé? Sở Liêu Vũ một trận lạnh lẽo. Một thị nữ xinh đẹp đi qua, cho y nuốt xuống một viên thuốc.... \-Aaaaaaaa.... Sở Liêu Vũ khàn giọng hét lớn,thân hình ngã xuống sàn, lăn lộn qua lại, bàn tay không khống chế mà cào mạnh xuống sàn, bởi vì động tác quá mạnh, móng tay cũng bị cào gãy, máu tươi chảy ra.... Thân thể đau đến kinh người, nếu lúc trước là đau ở bên ngoài, bây giờ cả ngoài và trong đều đau! Đau! Đau!. Như bị liệt diễm thiêu đốt, mỗi tế bào đều kêu gào đau đớn, vết thương hôm qua chưa lành, bây giờ lại lăn lộn như vậy, đụng chạm như vậy càng làm vết thương đau đớn .... Sở Trạch Hưng nhìn Sở Liêu Vũ lăn lộn dưới đất, trong lòng nảy ra ý định ôm người kia vào lòng... nhưng trong chớp mắt, ý niệm này bị cắt đứt, hắn thậm chí không nhớ mình từng nảy sinh ý niệm đó. \-Hừ... Sở Thần hừ lạnh, chỉ lỡ tay một chút, Sở Trạch Hưng suýt nữa thoát khỏi khống chế của hắn. Nguyệt Hồn của Sở Thần chính là thay đổi ký ức của người khác, vừa mới xử lí xong Sở Thiếu Khiêm hắn đã nhận được tư liệu mới của " chủ" , hắn sau khi cùng "chủ" tách ra liền đi đến Sở gia, thay đổi chút ký ức của Sở Trạch Hưng, khiến hắn ta quên mất cảm tình với Sở Liêu Vũ, cũng khiến hắn vô tình. Trở về với Sở Trạch Hưng, dứt bỏ ý tình cảm kỳ lạ với Sở Liêu Vũ, Sở Trạch Hưng giơ tay. Hạ nhân hiểu ý mà ép Sở Liêu Vũ uống xuống giải dược. \-Vũ, bây giờ đệ có thể nói cho ta tin tức của linh vật rồi chứ? Sở Liêu Vũ cười tươi , gương mặt dính máu, đau đớn trên thân thể khiến cơ mặt vặn vẹo, nụ cười này không còn đẹp đẽ nữa... Chỉ thấy Sở Liêu Vũ nhẹ nhàng nói. \-Ta không biết a... \-Hừ, mạnh miệng! \-Tiếp tục hành hình đi, chỉ cần không chết là được. \-Vâng. Hạ nhân sau lưng yên lặng đem ra một cái búa đinh khá lớn, vừa nhìn đã biết rất nặng. Nói là búa đinh không phải là búa dùng để đóng đinh, mà là mặt búa có gắn đing.... Vài hạ nhân cùng đi qua, giữ chặt thân thể của Sở Liêu Vũ, sau đó gõ xuống... "Răng rắc... " Tiếng xương cốt vỡ nát vừa êm tai vừa khiến người ta lạnh sống lưng. \-Aaaaaa!!!!! Đau đớn khó kiềm chết, Sở Liêu Vũ hét lớn, toàn thân co giật. \-Vũ, đệ thấy đau không? Sở Trạch Hưng thân thiết hỏi, sự thân thiết này gần như khiến Sở Liêu Vũ bị ám ảnh, không dám nghe lại càng không dám nhìn thẳng, vậy nên y nghiêng đầu né tránh. Thế nhưng rơi vào trong mắt Sở Trạch Hưn lại trở thành khinh thường không để ý, vì vậy hắn lại một lần nữa ôn hòa mở miệng. \-Ha, tiếp tục. Từng âm thanh va chạm vang lên. Máu tanh lăn tràn, khiến địa lao ẩm ướt lại càng khủng bố. Sở Liêu Vũ hiện giờ rất đau ... cánh tay bị tàn bạo đập nát, búa mang theo đinh, châm xuống lại càng đau gấp bội, xương cốt từng chút bị gõ nát..... Thân thể không khống chế được run rẩy, thế nhưng không tài nào giãy giụa, bởi vì đang có vài người đem y ghì chặt, không động đậy nổi. Chỉ có điều mỗi lần bị gõ xuống, thân thể y sẽ co giật một cái, mang theo vô tận đau đớn và tuyệt vọng... Búa từng lần từng lần đập xuống, đập đến xuống tay Sở Liêu Vũ bị đập nát, máu thịt mơ hồ, nhầy nhụa như bị giã nát. Để phân tâm đi sự chú ý, Sở Liêu Vũ ngưng tụ linh hồn lực và sinh mệnh lực... từng chút đưa vào Nguyệt Hồn, khiến nó nhanh chóng nảy sinh linh trí. \-Dừng tay! Sở Trạch Hưng đột nhiên cảm nhận được sự khác thường của Sở Liêu Vũ, vội vàng hô lên, tiếc là lần này muộn màng rồi.... \-Bảo hộ ca ca.... phải bảo hộ ca ca.... Sở Liêu Vũ chút hơi thở cuối cùng, căn dặn linh vật vừa mới sinh ra... Nói xong câu này, linh hồn rốt cuộc không chịu nổi, lâm vào hư vô.... \_\_\_\_\_\_\_\_Ta thích một người, thích đến xương tủy. Ta yêu một người, yêu thấu linh hồn\_\_\_\_\_ Sở Liêu Vũ . \*\*\* Linh Lan Hoa : Hiện tại tui đăng... cạn kiệt ý tưởng , khả năng cao là hôm nay sẽ chỉ có 1 chương. huhuhu.