Linh Lan Hoa : Cơ Thiếu Khiêm cũng gọi là **y** nhé, gọi **hắn** thì trùng với Giản Thiếu Vân, dễ nhầm lẫn a~ \*\*\* Lồng son phát ra tiếng vang, Cơ Thiếu Khiêm chẳng buồn nâng mắt... y thừa biết người đến là ai. \-Hahaha.... Giản Thiếu Vân cười nhẹ, bước đến chỗ Cơ Thiếu Khiêm. Nhìn vẻ mặt hờ hững không để tâm chính mình vào mắt của y, tức giận trong lòng Giản Thiếu Vân càng lớn. Người này! Lấy tư cách gì hờ hững?! Lấy tư cách gì không để tâm?! Rõ ràng... \-Thiếu Khiêm ~ Thân thể Cơ Thiếu Khiêm run rẩy. Giản Thiếu Vân bước qua,cúi người, đưa tay mạnh mẽ nâng cằm y lên, để đôi mắt y nhìn thẳng vào chính mình. Thấy trong mắt y ngoài chán ghét chỉ có ghê tởm, Giản Thiếu Vân cười càng khoa trương, càng điên cuồng. Hắn bóp mạnh cằm của Cơ Thiếu Khiêm, một tay mơn trớn xuống vùng cổ... dừng một chút rồi đi xuống đầu gối mềm nhũn, nhẹ nhàng xoa nắn... \-Thiếu Khiêm ~ Huynh biết không ~ Một con sủng vật thích chạy trốn.... đều sẽ bị chủ nhân đánh gãy chân... thích cào cấu, sẽ bị chủ nhân nhổ móng vuốt... thích cắn xé, sẽ bị chủ nhân nhổ răng nanh… thích nhìn loạn sẽ bị chủ nhân móc mắt... thích bay lượn... sẽ bị chủ nhân bẻ gãy cánh... \-Cho nên... là sủng vật, huynh phải học cách ngoan ngoãn... nếu không... Bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn cần cổ nõn nà, tựa như chỉ cần dùng một chút sức lực... nó sẽ gãy . Bàn tay vô tình hữu ý chơi đùa dây xích trên cổ, bọc bởi một lớp vải nhung nên vô cùng mềm mịn , vải đỏ tươi, da trắng muốt , đối lập như vậy... càng tôn lên màu sắc của nhau. \-Thiếu Khiêm ~ Ta thích một sủng vật ngoan ngoãn và thuần phục mình... Giản Thiếu Vân vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm gương mặt Cơ Thiếu Khiêm, động tác như đang vuốt ve một con sủng vật. "Leng keng " Cơ Thiếu Khiêm muốn nghiêng đầu né tránh , thế nhưng tay và cổ bị xích lại, chân bị phế.. hắn căn bản không làm được động tác né tránh... \-Thiếu Khiêm ~ huynh chạy, ta sẽ chặt gãy chân huynh, cũng đem người xích lại... huynh, chỉ có thể là của mình ta ~ \-Huynh xem... huynh đã mặc giá y, chúng ta cũng nên bái đường trước.. sau đó hẵng động phòng nhỉ ~ \-.... Trả lời hắn là một mảnh yên lặng, Cơ Thiếu Khiêm không mở miệng. "Bốp bốp" \-Người đâu. Giản Thiếu Vân vỗ tay, 3 người bước vào, chính xác hơn là 1 người được hai người khác nâng vào. \-Thiếu Khiêm ~ huynh không có phụ mẫu, cho nên để người huynh quan tâm chứng kiến hôn lễ của chúng ta, được chứ? \-Ngươi... khụ.. khụ... Cơ Thiếu Khiêm vừa mở miệng liền ho ra một ngụm máu. Giản Thiếu Vân không nhìn y, chỉ liếc ra đằng sau, ra hiệu thủ hạ dội nước lạnh để Sở Thần tỉnh lại. "Rào! " Nước lạnh rơi xuống, Sở Thần run rẩy mở mắt, bởi vì nước chảy vào mắt, đôi mắt trở nên cay xè, tay bị hai người giữ chặt, không thể động đậy. \-Ưm ưm ưm!! Nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Sở Thần liền hoảng hốt kêu.Nhưng... họng của hắn giống như bị thứ gì chặt lại, không thể nói thành lời. \-Ưm! .. Sở Thần lắc đầu muốn nối gì đó, nhưng hai người phía sau đã tiến lên... giữ chặt hắn. \-A... Vai đau đớn, lực đạo giống như tươi sống bóp nát xương bả vai hắn. \-Ha, tiếp tục. \-Nhất bái thiên địa... \-Phu "thê" giao bái.... \-Động phòng... tại chỗ. Không có bái cao đường... rõ ràng là nam nhân... lại bị gọi là "thê"... Giản Thiếu Vân liếc nhìn hai người kia, một người hiểu ý bước vào... thoát y cho Cơ Thiếu Khiêm.... Vũ nhục như vậy... Cơ hồ làm y muốn tự sát! Bởi vì vướng xiềng xích, giá y lại là tầng tầng lớp lớp, cho nên phút chốc cũng không thể cởi hết. \-Giản Thiếu Vân! Ngươi muốn làm gì! Động phòng tại chỗ?! Còn có người nhìn?! "Leng keng " " Leng keng " "leng keng" Cơ Thiếu Khiêm giãy giụa, xiềng xích vang lên tiếng chói tai, chói tai như vậy, trắng trợn như vậy... nói cho y.... bây giờ y đang giống như một con hề... nhảy nhót mua vui trước mặt người kia?! Giản Thiếu Vân quỳ một gối xuống, giống như đau lòng mà xoa nắn cổ tay bị xiềng xích ma sát đến chảy máu của hắn. \-Thiếu Khiêm ~ Cơ Thiếu Khiêm chợt cảm thấy ghê tởm, giọng điệu này... giống hệt như lúc ân ái với Mạt nhi... Giá y của nữ tử.... là không chịu nổi "thứ" đồ vật như y.... bởi vậy nhắm mắt coi y là nữ nhân tên Mạt Nhi đó... coi y là.... thế thân sao....? \-Thiếu Khiêm ~ đáp ứng ta một yêu cầu... ta sẽ để bọn họ ra ngoài... "Leng keng " Cơ Thiếu Khiêm vừa chua xót vừa đau khổ, cũng chẳng muốn tin lời Giản Thiếu Vân.... thế nhưng nhìn qua Sở Thần bị ghì mạnh... y gật đầu. \-Thật ngoan. "Thiếu Khiêm, tình ái của ta đối với huynh nóng rực như ngọn lửa, thiêu đốt hết thảy lí trí của ta.... lúc huynh chạy... thì thứ được gọi là lý trí đó đã biến mất... còn lại... chỉ là tình cảm hừng hực của ta... cùng với đau đớn vì bị vứt bỏ... Thiếu Khiêm... ta, từ rất lâu... đã muốn gọi tên huynh.... " Hắn gần như điên cuồng mà gặm cắn toàn thân y, si mê mà hôn lên từng tấc da thịt , vẻ mặt dịu dàng nhu tình... thế nhưng lại không để ý thương thế trên chân y, càng không có ý định... cởi xiềng xích.