Xuyên thư rồi ta cùng phản diện đàm luyến ái (mộng)
Chương 14 : Linh ly ngủ say rồi...
Đến tối mà Cơ Y Lệnh vẫn chưa thấy Linh Ly thức dậy liền biết Linh Ly có chuyện.
Nhưng Cơ Y Lệnh cũng không biết nên làm gì, chưa từng nghe Thần Hộ Mệnh cũng sẽ bị bệnh, cũng sẽ ngất xỉu, đúng không?!
Sự khác thường cả Cơ Y Lệnh nhanh chóng bị Lâm Vong nhận, ra suy nghĩ một hồi,Lâm Vong cất tiếng.
\-Làm sao vậy? Lo cho linh vật kia?
\-Ừm... huynh, huynh biết nó bị sao không?
\-Có thể là tiến giai.
\-Tiến giai?
Cơ Y Lệnh ngơ ngác.
\-Linh vật chia cấp bậc, điều này ngươi không biết?.
\-Ta không biết thì rất kỳ quái sao?
\-Giống như người Nguyệt Ngọc Đại Lục mà không nhìn thấy tượng của Nguyệt Thần.
Thật ra Lâm Vong càng muốn nói, "giống như một con người mà không biết ăn cơm ", nhưng nói vậy có vẻ quá đả kích người trước mắt, vì vậy hắn sửa lại câu nói.
\-Ồ...
Cơ Y Lệnh cúi đầu gặm bánh bao nhân thịt, bởi vì lúc nãy có nướng trên lửa một lúc, mà kỹ thuật nướng của Lâm Vong rất tốt, nên bánh bao này rất ngon. \(Linh Lan Hoa : Không phải chủ tiệm bánh bao có tay nghề tốt à\)
Ăn ăn, Cơ Y Lệnh lại cảm thấy hơi nhớ nhà... tuy là y đã không có người thân nữa, nhưng y có vô số nữ sinh ngưỡng mộ, cũng có thầy cô tin yêu, cũng không thiếu nam sinh ghen tị nữa... hơn nữa... còn có người đó...
Cơ Y Lệnh vô thức miết môi, để bánh trong tay xuống, nhìn lên mặt trăng tuyệt đẹp trên trời.
Không biết có phải ảo giác hay không, y thấy mặt trăng ở Nguyệt Ngọc Đại Lục to hơn mặt trăng ở Trái Đất, không những to hơn, nó còn sáng hơn.
\-Ánh trăng thật đẹp.
Cơ Y Lệnh cảm thán.
\-Không muốn ăn nữa sau?
Lâm Vong cũng để miếng bánh trong tay xuống, ngước lên nhìn ánh trăng hình lưỡi liềm trên trời.
\-Lâm đại ca... huynh từng thích người nào chưa?
\-Ta không nhớ.
Cơ Y Lệnh rũ mắt, nói nhỏ.
\-Nếu huynh thật tâm thích người đó, thậm chí là yêu người đó, cho dù huynh mất ký ức... huynh vẫn sẽ có tình cảm với người đó.
Lâm Vong nhíu mày, không trả lời.
\-Thật ra.... rất lâu trước kia ta từng thích một người... có người đó, mới có ta của bây giờ.
\-À, tự nhiên lại nói chuyện này... huynh đừng để ý, ta chỉ là... chỉ là rất lâu không nói ra tâm sự trong lòng... huynh cứ coi như gió thoảng qua tai nhé.
Cơ Y Lệnh giống như phát hiện mình thất thố liền hướng Lâm Vong cười ngượng ngùng, haha, tại sao lại kể chuyện cũ chứ! Người ta mới quen vài ngày.... hơn nữa, chuyện kia đã bảo sẽ quên mà, tại sao lại còn nhớ chứ....
Cơ Y Lệnh rũ mắt, rèm mi che đi cảm xúc thật sự trong mắt, che đi một chút thủy quang lóng lánh.
"Chắc là do... ánh trăng đêm nay quá đẹp... khung cảnh đêm nay quá ấm áp... người bên cạnh lại khiến cho mình cảm giác rất ôn nhu... chắc là, lý do là như vậy thôi... "
\-Ngươi rất thích người kia à?
\-Thích sao? Không... ta quên người kia rồi.
Cơ Y Lệnh nhỏ giọng trả lời, sau đó nằm xuống thảm cỏ, hương thơm thanh mát của cỏ non kéo y vào giấc ngủ.
Lâm Vong nhìn bóng dáng của người kia, lại nhìn mặt đất đã phủ sương, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ ôm người kia lên, đưa vào xe ngựa.
....
\-Ưm...
Cơ Y Lệnh bị chuyển động dưới thân đánh thức, y mở mắt, lọt vào tầm mắt là đỉnh xe ngựa bằng gỗ nâu nhạt, hương thơm của loại thảo mộc nào đó vây quanh, rất an ổn.
Cơ Y Lệnh ngồi dậy, bất ngờ nhìn thấy trên xe ngựa được phủ một tầng lá cây dày, nhờ tầng lá cây này , sóc nảy trên xe giảm đi khá nhiều, y cũng không khó chịu như hôm qua nữa... quan trọng là hương thơm của lá cây này rất dễ ngửi.
Cơ Y Lệnh theo thói quen muốn cảm ơn, chợt nhớ lại cảm ơn cũng không có ích gì, đành xấu hổ xoa xoa cánh mũi, thầm nghĩ lúc nào có cơ hội sẽ trả ơn.
....
13 ngày sau Cơ Y Lệnh đi đến Phục Tích thành, căn cơ Cơ gia ở đây đồng thời chủ trạch cũng nằm ở nơi này.
Nhà của Cơ Y Lệnh chỉ là một chi thứ nhỏ của Cơ gia, nằm ở một thành trì vừa nhỏ vừa xa, xa hơn Phục Tích thành, Cơ Y Lệnh chân chính lại phải đến Phục Tích thành, vào chủ trạch Cơ gia.
Vốn là khảo hạch là ở gia tộc nhánh kia, Cơ Y Lệnh đến tận chủ trạch là không hợp lý, nhưng mà Cơ Y Lệnh cần đến nơi này... y cũng khá tin tưởng khả năng mình sẽ vào được chủ trạch , huống hồ nếu y về chi thứ thì cũng phải mất thêm 10 ngày nửa tháng nữa, khảo hạch đến lúc đó cũng sớm kết thúc.
Mà lý do Cơ Y Lệnh lại nhất quyết phải vào chủ trạch... chính là không muốn gia đình của nguyên chủ bị xóa sổ.
Các gia tộc lớn đều có gia quy nghiêm khắc,cuộc khảo hạnh này là bắt buộc phải tham gia, gia đình nguyên chủ nếu không đưa Cơ Y Lệnh tham gia khảo hạnh là trái gia quy, đương nhiên sẽ bị phạt nặng.
Cho nên Cơ Y Lệnh chỉ có thể đến chủ trạch Cơ gia trước, sau đó nhờ người đưa tin về chi thứ Cơ gia, báo an cho phụ mẫu nguyên chủ.
\-Ngươi là ai?!
Thủ vệ thấy có người bước đến liền giơ Nguyệt Hồn.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
9 chương
121 chương
22 chương
3 chương
6 chương
109 chương