Linh Ly mệt mỏi, cho nên nằm xuống giường chẩn bị đánh một giấc ngon lành, khổ nỗi... sắp đi gặp chu công thì trong đầu nàng lại vang lên tiếng nói tao nhã của một nam nhân. \-Nó thế nào rồi, sống tốt chứ? \-Oáp.... Linh Ly ngáp một cái, muốn mà không dám mắng người đã phá hỏng giấc ngủ của mình , uể oải đáp. \-Chủ nhân sống không tốt lắm, không có tiền , thiếu kiến thức, thực lực cũng không mạnh nữa.... \-Haizzz.... còn người phải tìm... đã tìm được rồi chứ? \-Cái này... chủ nhân gặp một nam nhân bị thương, chủ nhân muốn vứt hắn nhưng ta đã ngăn cản nên.... nhưng ta không chắc đó có phải là người ngươi nói không.... Linh Ly ủ rũ. \-Ta sẽ truyền chút sức mạnh cho ngươi.... nhớ rõ, bảo vệ hắn... đừng phản bội hắn, nếu tình thế thật sự không được....cứ dùng Tinh Châu. \-Ừ... Nhưng mà kiếp này của chủ nhân.... thật sự phải chịu hết mọi đau khổ sao...? \-Đó... là... \-Ê! Này! Đó là gì a! Tiếng nói bất ngờ im bặt, giống như đường truyền không ổn định hay điện thoại tự nhiên hết pin đó. Linh Ly thử gọi thêm vài tiếng, thế nhưng đáp lại nàng chỉ là một mảnh im lặng, Linh Ly thờ dài, bàn tay xuất hiện thứ được gọi là "Tinh Châu"... nhìn từ bề ngoài thì rất đẹp, mỗi họa tiết hoa văn đều tinh tế xảo diệu, nhất là màu thiên lam giống như bầu trời của Tinh Châu càng khiến nó bắt mắt. Linh Ly không biết tác dụng của Tinh Châu là để làm gì, nhưng người kia nói.... gặp tình huống khẩn cấp không thể cứu vãn thì cứ bóp nát Tinh Châu, mọi thứ sẽ được giải quyết. Linh Ly dùng ngón cái vô thức miết miết Tinh Châu trên tay, vẻ mặt trầm tư, nhưng rất nhanh Linh Ly liền cảm thấy không đúng, nàng cảm giác linh hồn như bị thứ gì đó hút đi, trước khi nàng kịp làm ra hành động phản kháng, nàng đã bị cưỡng chế đem về bông hoa của mình. Thấy không có nguy hiểm, Linh Ly liền thở phào, may quá, cũng không sảy ra bất cứ thứ gì bất thường. Nhưng 1 sau đó , Linh Ly liền chìm vào hôn mê để tiêu hóa một chút năng lượng mà người kia ban cho. "cốc cốc " \-Linh Ly? Cơ Y Lệnh gõ cửa nhưng không nhận được sự trả lời. \-Hử? Lại trở về bông hoa của nó rồi? Thật lười. Cơ Y Lệnh kiểm tra, cảm nhận được Linh Ly đã trở về bông hoa của nàng liền không để tâm nữa. Cùng Lâm Vong ăn một bữa sáng đơn giản sau đó tiếp tục cùng Lâm Vong trở về Phục Tích thành, cuộc thi tỷ võ chiêu thân của Mỹ Lệ thành chủ cứ bị hai người vô tâm vứt ra sau đầu. \-Cho hỏi, Phục Tích thành đi hướng nào vậy? Cơ Y Lệnh ngăn lại một mỹ nữ trên đường, cất giọng ôn nhu dịu dàng hỏi. \-Công, công tử muốn hỏi Phục Tích thành sao? Mỹ nữ giọng e lệ. \-Đúng vậy, tiểu thư xinh đẹp, nàng biết Phục Tích thành ở hướng nào chứ? \-\-Hướng đông.... ở hướng đông. Mỹ nữ che mặt ngượng ngùng. \-Đa tạ. Lâm Vong bất ngờ lên tiếng, sau đó kéo Cơ Y Lệnh đi, để lại một mình mỹ nữ còn ngại ngùng ở một bên. \-Lâm đại ca, sao vậy? Cơ Y Lệnh một đầu toàn dấu chấm hỏi. Nhưng Lâm Vong kiệm lời, không trả lời y. Sau khi thuê một cỗ xe ngựa, Lâm Vong đánh xe , còn Cơ Y Lệnh thì nằm bên trong mà ngủ. Ừm, cũng không hẳn là ngủ , Cơ Y Lệnh định trò chuyện với Linh Ly, tiếc là con hàng kia ngủ như heo la hét cũng không có động tĩnh, tất nhiên là với tính cách của Cơ Y Lệnh, y sẽ không la hét, bởi vì.... hình tượng mỹ lệ của y không cho phép y la hét mà. Đường đi gồ ghề, thân thể yếu ớt, vì vậy Cơ Y Lệnh hân hạnh được trải nghiệm cảm giác toàn thân đau như bị búa đập, đau đến Cơ Y Lệnh hoài nghi nhân sinh. \-Lâm... Lâm đại ca, có thể nghỉ chút không.... Lâm Vong nhìn vào dáng vẻ ỉu xìu uể oải mệt chết tới nơi của Cơ Y Lệnh, bất đắc dĩ dừng xe ngựa. Phải nói , thân thể này thật sự không chịu nổi khổ sở, Cơ Y Lệnh lại không chịu nổi đau đớn... cho nên mới ngồi xe ngựa một buổi, Cơ Y Lệnh đã muốn đổi xe... Toàn thân vừa mọi vừa đau, Cơ Y Lệnh ngay cả ra khỏi xe ngựa cũng lười, vì vậy nằm ì bên trong. Lâm Vong lại nhìn Mặt Trời cũng gần buổi trưa, vì vậy lấy thức ăn hồi sáng mua ra , đưa nửa cho Cơ Y Lệnh, ăn. Cơ Y Lệnh ngoan ngoãn gặm bánh bao, nụ cười dịu dàng vẫn nở trên môi. Lâm Vong nhìn nụ cười kia, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là không thốt thành lời. Bầu không khí không hiểu sao cứ quái dị và cứ nhắc theo từng giây. \-Khụ khụ... Lâm đại ca, cây cung hôm trước là Nguyệt Hồn của huynh sao? Cơ Y Lệnh cố tìm đề tài để nói chuyện. \-Ừm. Cơ mà Lâm Vong lại không phải đối tượng tốt để tán gẫu. \-Khụ... vậy Nguyệt Hồn của huynh đã đặt cấp nào a? Nói xong Cơ Y Lệnh mới hối hận, người ta đã mất trí nhớ, làm sao nhớ cái này a. Quả nhiên Lâm Vong trả lời. \-Ta không nhớ. Cấp bậc Nguyệt Hồn tương đương sức mạnh của chủ nhân, chia làm cửu tinh, nhất tinh là thấp nhất cửu tinh là cao nhất, và đương nhiên, Nguyệt Hồn của Cơ Y Lệnh chính là ngay cả nhất tinh cũng chưa đến. Vì điều này mà Cơ Y Lệnh vô cùng buồn rầu. Y ấy hạc cầm ra, vô thức vuốt ve. Lâm Vong nhìn hạc cầm của Cơ Y Lệnh, khen ngợi. \-Rất hoàn hảo. Tuy là biết Lâm Vong khen cây đàn hoàn hảo , nhưng không hiểu sao Cơ Y Lệnh lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, y nhẹ nhàng khảy đàn. Âm thanh vang vọng..... Ánh mắt Lâm Vong nhu hòa hơn. "Âm thanh này ... thật dễ nghe.... "