Editor: Kòy Beta-er: Sel   Bể bơi Côn Sơn được xây dựng ở giữa trung tâm thành phố, là nơi phung phí điển hình của những kẻ có tiền. Trong tay Cừu Lệ kẹp một điếu thuốc, ngồi bên bờ, tư thái có chút lạnh lùng. Ánh mắt Trương Thanh Đạc vẫn luôn dính ở trên người của một cô gái. Thân hình Trần Thiến như cá bơi, cô ta vươn hai cánh tay trắng nõn từ trong bể bơi ra. Hai tròng mắt Trương Thanh Đạc cũng chưa dời đi chỗ khác, thấy Trần Thiến liền dẫn đầu hô một tiếng "tốt". Bách Diệp nhìn Cừu Lệ, hắn hạ mắt, ánh mắt không nhìn vào trong hồ. Dường như một đám mỹ nhân kia đều không thể lọt vào mắt của hắn. Thành thật mà nói, Trần Thiến rất xinh đẹp. Trưởng thành, quyến rũ và duyên dáng. Trong hai năm qua, tâm tư của cô đối với Cừu thiếu người người đều biết. Nhưng Cừu thiếu từ đầu đến cuối đều lạnh lùng với cô. Hôm nay bọn họ tới bể bơi Côn Sơn chơi, có bạn gái đều mang theo bạn gái. Một đám phú nhị đại, bạn gái dáng dấp cũng không tệ. Có lẽ là có ý định khoe khoang, thế là có trận tranh tài bơi lội này. Vừa đi vừa về năm vòng. Người thắng được thưởng rất phong phú, các cô gái tràn đầy phấn khởi, thay áo tắm rồi xuống nước. Trần Thiến tới đây một mình, cô ta không phải bạn gái của ai, nhưng sau khi nghe được trò chơi này, cô ta lại chủ động nhảy xuống nước. Bộ áo tắm màu tím nhạt phác họa được dáng người đẹp đẽ của cô ta. Trần Thiến ngoi lên khỏi hồ, cười hỏi: "Cừu thiếu, phần thưởng vẫn được tính chứ?" Cuối cùng Cừu Lệ cũng nâng mí mắt lên, anh khẽ cười một tiếng: "Tính, muốn cái gì?" Ánh mắt Trần Thiến như quấn tơ tình, cười mà không nói, nhìn anh. Cừu lệ nghiêng chân, cười nhạo một tiếng: "Cho cô biệt thự Nam Thành." Ánh mắt Trần Thiến tối lại, cuối cùng vẫn cười nói: "Cảm ơn Cừu thiếu." Bách Diệp nói: "Thật hào phóng." Biệt thự Nam Thành, ít nhất cũng hơn một ngàn vạn. Nặc Nặc đến vừa đúng lúc nghe được câu này. Cô kéo quai túi sách, ánh mắt mê mang. Cừu Lệ không keo kiệt, nói tặng biệt thự thì anh nhất định sẽ tặng.   Dù sao cũng là nam chủ trong bá tổng văn không khoa học, mấy ngàn vạn trong mắt anh có lẽ cũng chỉ giống như mấy đồng. Nặc Nặc lại cảm thấy mình thật đáng thương, Cừu Lệ còn không muốn cho cô ăn cơm. Lúc Nặc Nặc đi vào, ánh mắt mọi người đổ dồn trên người cô. Thiếu nữ 17 tuổi, mặc đồng phục, tết tóc đuôi ngựa, trước ngực có huy hiệu của Thất trung. Dung mạo của cô rất xinh đẹp, nhưng vẻ xinh đẹp đó không dễ thấy. Ngược lại là khí chất sạch sẽ an tĩnh, khiến người ta không nhịn được nhìn nhiều hơn. Cô và nơi này không hợp nhau. Trương Thanh Đạc còn nhớ rõ cô: "Ơ, tiểu mỹ nhân." Nặc Nặc ngẩn người, khuôn mặt có chút hồng. Cô mới nhìn thấy một nhóm những cô gái khác, các cô đều mặc áo tắm. Cãi nhau ầm ĩ lên bờ. Khi đó tháng chín, áo khoác đồng phục của Nặc Nặc rộng thùng thình. Che kín cơ thể linh lung của cô. Mặc dù Nặc Nặc không biết Cừu lệ gọi cô tới đây làm gì, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong nội tâm cô sợ hãi, vô thức nhìn về phía Cừu Lệ. Anh đang hút thuốc lá, không hề ngẩng đầu. Cô bắt đầu đi vào, anh cong cong môi, đưa ánh mắt rơi trên người cô. Người đàn ông kiều chân, ánh mắt nhìn cô bất thiện. Nặc Nặc căng thẳng đi tới, mỗi ngày một lần nổi điên, cuối cùng lại đến nữa rồi. Nặc Nặc sợ chọc giận anh, rất tự giác đi đến bên cạnh anh. "Cừu Lệ." Cô nhẹ giọng gọi, ngữ điệu mềm mại. Cừu Lệ nâng mắt đen, ánh mắt dừng ở trên mặt cô trong chớp mắt, rồi lại chuyển tới cặp sách sau lưng cô. Nhân viên công tác rất tinh mắt, đi lên tỏ ý muốn Nặc Nặc giao túi sách cho mình. Nặc Nặc bất an kéo quai cặp, không muốn đưa cho nhân viên. Vốn dĩ cô đã không có cảm giác an toàn, nhưng nghĩ đến tính khí của Cừu lệ, anh từ trước đến nay không có tính nhẫn nại, Nặc Nặc vẫn cam chịu đưa túi sách ra. Cô đứng trước mặt anh, như học sinh tiểu học chờ chủ nhiệm lớp khiển trách. Rõ ràng cái gì cũng không làm, hết lần này tới lần khác bộ dáng lại có chút đáng thương. Nụ cười của Trần Thiến từ khi Nặc Nặc xuất hiện đã đóng băng. Cô gọi Cừu thiếu là Cừu lệ. Cừu thiếu không thích người khác gọi thẳng tên mình Cừu Lệ đối xử đặc biệt với Nặc Nặc, Trần Thiến có thể cảm nhận được. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Nặc Nặc, ánh mắt vẫn rơi trên người cô. Anh bị Nặc Nặc hấp dẫn mà không hề hay biết. Cừu Lệ cười nhẹ: "Vừa mới tranh tài, còn có người chưa tham dự." Bách Diệp có chút thông cảm cho Nặc Nặc. Cừu Lệ chậm rãi mở miệng: "Cô so tài với Trần Thiến, nếu thắng......" Nặc Nặc nhìn anh. Anh lại nói xong: " Tôi trả 40% cổ phần của Tống gia cho ba cô." Nặc Nặc: "......" Nếu Tống Chiêm ở đây, có lẽ sẽ kích động đến ngất đi, sau đó một cước đá phăng Nặc Nặc xuống bể bơi. Nhưng Nặc Nặc không muốn đi, cô không phải nguyên thân, dù là nguyên thân cũng chắc chắn không muốn trở thành trận đánh cược của Cừu Lệ. Mặc dù đồ trang điểm đã đổi, nhưng mà Nặc Nặc vì để phòng vạn nhất, cũng không muốn mạo hiểm như vậy. Tống gia bây giờ đã không có nguy cơ sụp đổ, cô cũng không có trách nhiệm giúp nó phát triển thịnh vượng. Huống chi quyền sống chết đều ở trong tay người đàn ông này, hôm nay anh có thể trả lại cổ phần của Tống gia, ngày mai cũng có thể động ngón tay phá hủy nó. Nặc Nặc tương đối bảo thủ, mặc dù cô biết bơi, nhưng cô không muốn "biểu diễn " cho đám khốn kiếp này nhìn. Nặc Nặc cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: " Tôi có thể không đi được không?" Cừu Lệ cười: "Cô cảm thấy thế nào?" Ngón tay Nặc Nặc cuộn chặt: "Tôi bơi không giỏi, có lẽ sẽ không thắng ." Cừu Lệ xùy một tiếng. Anh vỗ tay cái độp, lập tức có nhân viên công tác cung kính đi tới: "Cừu thiếu." Cừu Lệ hỏi Nặc Nặc: "Muốn tự đi hay là để người khác ép cô đi?" Cả hai Nặc Nặc đều không muốn. Đám công tử bột lại liên tiếp gây rối: "Sợ cái gì, đi đi!!. "Đúng, thua cũng không sao." Còn có tiếng huýt sáo. Nặc Nặc cắn môi, lần thứ hai cô cảm thấy, mình đối với Cừu Lệ mà nói, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi. Ngón tay Cừu Lệ gõ gõ bàn dài: "Xem ra cô chọn để người khác ép cô đi." Ngữ điệu của anh hơi lạnh, cơ hồ vừa mới nói xong, Nặc Nặc liền bị người đẩy một cái, cưỡng bách lui về phía sau phòng thay đồ. Nặc Nặc căng thẳng, vội vàng kéo Tay Cừu lệ. Tay của cô vừa trắng nõn vừa mềm mại. Tiến vào lòng bàn tay của anh. Nặc Nặc cắn răng một cái: "Cừu Lệ." Ánh mắt Cừu Lệ dừng lại tại hình ảnh tay hai người giao nhau, sau đó lại nhìn về phía cô , ngữ khí mang theo ba phần cười: "Như thế nào?" "Tôi không muốn đi." Cô nói khẽ, "Xin anh ." Nặc Nặc biết anh thích bộ đáng này của mình. Ánh mắt của anh một khắc cũng không rời khỏi người cô, ánh mắt giống như anh túc nở rộ, lại đen như đêm tối. Bên trong lại có nhàn nhạt si mê. Nặc Nặc bắt đầu lo lắng, dáng dấp của cô ở trong hiện thực so với nguyên thân dễ nhìn hơn rất nhiều, người theo đuổi từ sơ trung đến đại học cũng đếm không hết. Trong đó không thiếu người có ánh mắt giống như Cừu Lệ, nhưng mà không có một ai có thể biến thái bằng anh. Mặc dù Nặc Nặc muốn học tập thật tốt, không nói chuyện yêu đương, nhưng cô đối với người khác giới thì luôn rất nhạy cảm. Lần đầu tiên Nặc Nặc ý thức được, có thể đêm mưa ấy những gì Cừu Lệ nói là sự thật. Khi đó cô không có đóng vai Tống Nặc Nặc. Cô dùng khuôn mặt của chính mình gặp anh, cũng dùng tính cách vốn có của mình. Anh nói sẽ yêu cô. Anh thích Nặc Nặc chân thật, mà không phải Tống Nặc Nặc. Thế cho nên mỗi lần Nặc Nặc muốn thoát khỏi nguy hiểm, cô sẽ trở lại tính cách vốn có, anh cũng không nỡ làm khó cô. Việc này giốnh như nước ấm nấu ếch xanh, mà Nặc Nặc chính là con ếch bị nấu kia. Cô cầu xin Cừu Lệ, người đàn ông này sẽ không đổ nước nóng vào. Nhưng một ngày lại một ngày, nước ấm cũng không an toàn nữa. Cừu Lệ nhìn cô, cũng không rút tay ra, thản nhiên nói: "Được." Cũng không chỉ có mỗi phương pháp này. Nếu anh muốn thì sẽ có thừa biện pháp, cô muốn giãy dụa cũng chiều theo cô. Mắt Nặc Nặc cong cong, mềm nhu nhu nhìn anh: "Anh thật tốt." Trong lòng cô vẫn muốn mắng anh, nhưng Nặc Nặc biết loại đàn ông tự đại cuồng vọng sẽ dính chiêu này. "Vậy chúng ta về nhà." Vốn dĩ Trương Thanh Đạc còn nghĩ sẽ có kịch hay để xem, không nghĩ tới Cừu Lệ lại lật lọng , Trương Thanh Đạc "ồ" một tiếng, cảm thấy tiểu mỹ nhân này rất có bản lĩnh. Hắn cùng Cừu Lệ làm anh em đã nhiều năm, rất ít khi thấy anh buông tha Lệ nhanh như vậy. Trương Thanh Đạc chưa thấy qua, tự nhiên Trần Thiến cũng là lần đầu tiên. Bởi vậy trong lúc Nặc Nặc đi ra ngoài, cô ta lạnh mặt vươn tay đẩy một cái. Trước mặt Nặc Nặc chính là bể bơi. Sau lưng lực đạo vội vàng làm cô không kịp chuẩn bị, một giây sau Nặc Nặc đã bị nước vây quanh. Trên bờ truyền đến tiếng kinh hô của các nữ cô gái. Cô biết có người đẩy cô. Nặc Nặc mặc dù không nhìn thấy là ai, nhưng khả năng lớn là nữ phụ Trần Thiến. Nữ phụ thích nam chính, làm rất nhiều chuyện để hãm hại nữ chính. Nhỏ là đẩy một cái, lớn thì bày mưu để nữ chính cùng người đàn ông khác lên giường. Lúc trước Nặc Nặc cũng không phòng bị Trần Thiến, dù sao cô cũng không có hào quang nữ chính, Tống Nặc Nặc chỉ là một pháo hôi bị nam chính giết chết mà thôi. Nhưng mà Trần Thiến đẩy cô lần này, đã khiến lòng Nặc Nặc lạnh một nửa. Nội hoạn còn chưa giải quyết xong, lại xuấtt hiện kẻ địch bên ngoài sao? Cô sặc một ngụm nước, sau đó nhanh chóng nổi lên mặt nước, mãnh liệt ho khan. Rất nhiều không khí tràn vào. Toàn thân cô ướt đẫm, đồng phục dính ở trên người rất nặng. Tóc Nặc Nặc ướt dán vào gương mặt, toàn thân chật vật bò lên trên bờ. Tại bể bơi nháo loạn một trận, việc duy nhất khiến Nặc Nặc cảm thấy may mắn đó là, việc cô đổi đồ trang điểm là việc làm đúng đắn! Nếu không cô chắc chắn sẽ xong đời. Sau khi Nặc Nặc lên bờ, nhìn thấy ánh mắt của nam chính, cô hơi ngây ngô một lát. Đồng tử của anh đen nhánh, không chớp mắt mà nhìn cô. Giống như anh đang rất chờ mong một việc gì đó, nhưng kết quả cuối cùng lại chẳng khác gì đang vả cho anh một cái đau điếng. Sắc mặt của anh cũng dần dần lạnh xuống. Nặc Nặc không rõ lí do, cứ như vậy đối diện với ánh mắt của Cừu Lệ. Hiện tại cả người cô đang chảy nươc ròng ròng, lớp trang điểm cũng bị nhoè. Nhưng có kinh nghiệm từ lần trước, bây giờ cô đã thông minh hơn, trên mặt luôn mang theo hai lớp trang điểm. Một lớp làm cô trở thành Tống Nặc Nặc, dùng mĩ phẩm chống nước mà cô mua trước đó. Còn lớp còn lại chính là dùng đồ của nguyên thân để tô vẽ thêm một chút. Tuy như vậy rất khó chịu nhưng hiệu quả lại rất tốt. Cô rũ mi mắt, không dám nhìn thẳng anh. Nặc Nặc đoán được anh đã bắt đầu nghi ngờ mình, hiện tại hẳn là cô đã lừa được anh qua ải này đi. Trong lòng Nặc Nặc thầm cảm thấy may mắn, nam chủ này chính là thẳng năm chất lượng 24k vàng ròng, mà nam chủ trong bá tổng văn không khoa hoặc chắc chắn sẽ vì nữ chính mà thủ thân như ngọc, không phải loại đàn ông vương vấn ngàn bụi hoa. Nếu không anh nhất định sẽ biết trên đời này còn có một loại mĩ phẩm chống nước, nước tẩy trang rửa không sạch, phải hung hăng kì mới hết. Nặc Nặc quay đầu nhìn Trần Thiến. Trần Thiến cũng mỉm cười nhìn Nặc Nặc, nụ cười còn mang theo vài phần khiêu khích. Phảng phất giống như đang nói, là tôi đẩy cô thì sao, Cừu thiếu sẽ ra mặt vì cô chắc? Thật đúng là...nữ phụ chuyên nghiệp. Nhất thời bầu không khí ở nơi này trở nên vô cùng xấu hổ. Nhưng sắc mặt của ai cũng không sánh bằng vẻ mặt lạnh băng của Cừu Lệ. Anh đã đoán sai. Nốt ruồi nơi khoé mắt lộ ra, nhưng gương mặt vẫn là Tống Nặc Nặc. Cũng đúng, nếu Tống Nặc Nặc có nhan sắc kiều diễm như vậy, cô còn che giấu làm gì? Anh cảm thấy ý nghĩ của mình lúc trước hoang tưởng đến mức buồn cười. Giấc mộng xa xăm kia đến nỗi anh cũng sắp không nhớ rõ, gương mặt kia làm anh hưng phấn đến run rẩy, cùng Tống Nặc Nặc cả người chật vật hoàn toàn không giống nhau.