Yến Thanh Trì cảm thấy chắc là Giang Mặc Thần đã bước vào thời kì ba ba ngốc trong truyền thuyết, sau khi mình tuyên bố quyết định sinh đứa nhỏ ra, cả người Giang Mặc Thần đều làm quá lên, coi mình thành động vật được bảo hộ cấp một của quốc gia thì thôi đi, còn cả ngày nhắc một ít chuyện lung tung rối loạn.
Tỷ như:
"Thanh Trì, em cảm thấy chúng ta đổi nhà mới thế nào?" Giang Mặc Thần cầm catalog nhà mới cho y xem, "Em xem, căn nhà chúng ta đang ở là lúc trước anh ở một mình mới chọn, sau đó nhận nuôi Kỳ Kỳ, rồi chúng ta kết hôn, vẫn chưa từng chuyển nhà, bây giờ lại sắp có một bảo bảo, một nhà bốn người, căn nhà này nhỏ quá, không phải sao?"
Yến Thanh Trì câm nín, "Đương nhiên không phải, nhỏ chỗ nào, anh nhìn xem lầu hai còn bao nhiêu phòng trống, trừ phi em sinh bảy anh em hồ lô, không thì nhà bây giờ ở đủ rồi."
"Em không muốn đổi sao?"
Yến Thanh Trì gật đầu, "Sống yên ổn chút đi, Giang tiên sinh."
"Vậy được rồi."
Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, lại bắt đầu gọi điện cho Quản Mai, "Bắt đầu từ ngày mai, tạm dừng hoạt động của Yến Thanh Trì trong vòng một năm."
Quản Mai còn đang xem kịch bản cho Yến Thanh Trì, nghe được những lời này, nhất thời cảm thấy có phải tối qua mình ngủ không ngon, hôm nay gặp ảo giác?
"Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói, trong vòng một năm em ấy không nhận hoạt động, bất kì hoạt động, kịch bản, tổng nghệ, đại ngôn gì."
"Giang tổng," Quản Mai hơi bất đắc dĩ, "Tuy rằng tôi không biết hai người các cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, bây giờ sự nghiệp của Yến Thanh Trì đang trong thời kì bay lên, tinh lực, tài lực, sức người, sức của chúng ta đầu tư trên người cậu ấy mới bắt đầu thu hồi, lúc này cậu lại muốn đóng băng cậu ấy, thứ tôi nói thẳng, không có lời."
"Ai nói tôi muốn đóng băng em ấy?"
"Vậy cậu tạm dừng tất cả hoạt động của cậu ấy."
Giang Mặc Thần nghe vậy, cười một chút, chỉ là chuyện Yến Thanh Trì mang thai, dù sao hắn sẽ không tùy tiện nói với người ngoài, bởi vậy cũng chỉ cười nói, "Chỉ để em ấy tĩnh dưỡng chút, chị đừng nghĩ quá nhiều."
"Cậu đột nhiên nói như vậy, tôi có thể không nghĩ nhiều sao?"
"Dù sao cũng đã thông báo cho chị, trong vòng một năm đừng nhận hoạt động cho em ấy."
"Nhưng......"
"Lòng tôi hiểu rõ," Giang Mặc Thần biết cô lo lắng cái gì, giải thích, "Trên tay em ấy còn một bộ điện ảnh và một bộ phim truyền hình, đều công chiếu năm nay, cho dù bây giờ em ấy không nhận hoạt động khác, bằng vào hai bộ điện ảnh và truyền hình, đến lúc đó cũng xoát cảm giác tồn tại được một đợt."Lạc Đường" dự tính chiếu vào tháng bảy, "Miên Miên" là tám tháng, chiếu xong là chín tháng hoặc mười tháng. Chờ đến đầu năm sau, chị lại cho nhận một tổng nghệ cho em ấy, thời gian chờ tổng nghệ ngắn, em ấy xong thì tháng thứ hai đã có thể chiếu, hơn nữa lúc ấy, em ấy có đã có hai tác phẩm, chắc là còn nhiệt độ, chị còn có thể điều chỉnh một cái giá thích hợp, hoàn toàn không có gì đáng để lo lắng."
Quản Mai:...... Nghĩ thật là chu đáo.
"Tôi có thể hỏi một chút không? Vì sao đột nhiên lại muốn để cậu ấy nghỉ ngơi một năm?" Quản Mai khó hiểu nói.
Giang Mặc Thần cười cười, "Đây không phải chuyện chị nên biết."
Sau đó, Giang Mặc Thần cúp điện thoại.
Quản Mai:...... Gian thương bất lương, tức chết người!
Quản Mai không chiếm được đáp án từ chỗ Giang Mặc Thần, đành phải đi hỏi Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì suy nghĩ một cái cớ, nói mình muốn ở nhà chơi với Kỳ Kỳ, hơn nữa tác phẩm dự trữ trước mắt cũng còn đủ, nên không muốn mệt mỏi như vậy. Nói với bên ngoài, cơ thể y không khoẻ, cho nên tĩnh dưỡng một thời gian.
Quản Mai cảm thấy Yến Thanh Trì không giống người chịu yên ổn, không có tinh thần phấn đấu, cho nên còn nghi vấn với cách nói của y. Nhưng ông chủ và đương sự đều nói như vậy, vậy chứng minh chuyện tĩnh dưỡng một năm này đã định rồi, Quản Mai hơi buồn bực, nhưng cũng chỉ có thể tiếp thu.
Giải quyết xong Quản Mai, Giang Mặc Thần lại cân nhắc, "Thanh Trì, chuyện em mang thai, để nhà anh và nhà em biết đi."
Yến Thanh Trì nghĩ đến đây đầu lại lớn, mang thai đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng tiền đề là, y là phụ nữ. Cố tình y lại là đàn ông, muốn nói chuyện mình mang thai cho cha mẹ Yến gia và cha mẹ Giang gia, Yến Thanh Trì vô cùng lo lắng bốn vị lão nhân thở không nổi, trực tiếp ngất xỉu thì làm sao bây giờ.
"Từ từ đi," Y nói, "Đừng nóng nảy."
"Có phải em sợ cha mẹ anh và cha mẹ em không tiếp thu được không?" Giang Mặc Thần hỏi y.
Yến Thanh Trì hỏi lại, "Hay là, chúng ta thăm dò bọn họ trước?"
"Cũng được."
"Ngày mai em về nhà một chuyến."
"Được, anh về với em, ngày mốt lại đến nhà anh."
"Ngày mốt đã ăn tết."
"Vậy vừa vặn, có thể cùng nhau mừng năm mới."
"Vậy mùng một lại về nhà em?"
"Được."
Yến Thanh Trì hơi mệt, "Ai, hy vọng bọn họ có thể tiếp thu." Không thể tiếp thu cũng không còn cách nào, đã mang rồi, còn có thể phá sao.
Giang Mặc Thần an ủi y, "Được mà."
Nói đến đây, Giang Mặc Thần hỏi y, "Em muốn để dì Trương biết không? Nếu không muốn, lúc chúng ta về nhà nói với trong nhà một tiếng, để dì Trương về nhà cha mẹ anh trước."
Yến Thanh Trì cảm thấy đầu mình lại lớn lên, "Nếu dì Trương không ở, mấy tháng cuối thân thể em không tiện, vậy ai nấu cơm đây?"
"Anh." Giang Mặc Thần nói với vẻ đương nhiên.
"Anh?" Yến Thanh Trì vô cùng khinh thường, "Anh biết nấu cơm?"
"Anh không biết, nhưng anh có thể học a." Giang Mặc Thần nhìn y, "Vừa vặn, em có thể dạy anh."
Yến Thanh Trì chụp bàn, "Quyết định vậy đi, để dì Trương đi trước."
"Muốn anh nấu cơm như vậy?" Giang Mặc Thần cười.
Yến Thanh Trì gật đầu, "Đúng vậy, cũng không thể để em cực cực khổ khổ mang thai, anh lại không làm cái gì."
"Anh làm, anh làm." Giang Mặc Thần lập tức đáp.
"Còn kém không nhiều lắm."
Hai người nói đông nói tây một hồi, trong lòng Yến Thanh Trì đều là ngày mai làm sao gặp cha mẹ y, làm sao mới có thể xảo diệu biết được thái độ của bọn họ. Y nghĩ quá nghiêm túc, cho nên bất tri bất giác ngủ luôn.
Giữa trưa hôm sau cơm nước ở nhà xong, Yến Thanh Trì mới đi Yến gia với Giang Mặc Thần còn có Kỳ Kỳ. Lúc hai người lớn không có ở nhà, Kỳ Kỳ được dì Trương mang đến Yến gia chơi vài lần, cũng không sợ hai người lớn Yến gia và Yến Thanh Khê như lần đầu gặp mặt, thậm chí còn nói với Yến Thanh Trì lần trước bé đi đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì bọn họ đã nói trước hôm nay sẽ về, cho nên Yến Thanh Khê cố ý từ chối hội hợp với bạn bè, đặc biệt chờ ở nhà. Đến lúc Yến Thanh Trì mới vào cửa, đã thấy ba mẹ mình và Yến Thanh Khê ngồi ngay ngắn trên sô pha, bộ dáng tam đường hội thẩm, nhất thời có hơi chột dạ, cảm thấy có phải bọn họ đã biết chuyện mình mang thai không.
"Thanh Khê, em không ra ngoài chơi a?"
"Không a, em đang đợi anh về, chúng ta đã lâu không gặp mà." Cô nói xong, nhìn thấy Kỳ Kỳ đứng giữa Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, lập tức mở rộng vòng tay hô: "Tiểu Kỳ Kỳ, lại đây, cô chuẩn bị quà cho con."
Kỳ Kỳ nhìn nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì gật đầu, thả lỏng tay, bé lập tức chạy qua.
Yến Thanh Khê ôm bé ngồi vào lòng, lấy ra một con gấu bông nhỏ từ sau lưng cho bé, "Thích không?"
Kỳ Kỳ nhận lấy, cười gật đầu, "Thích."
"Còn một cái." Yến Thanh Khê nói, lại móc ra một ô tô nhỏ từ sau lưng.
Kỳ Kỳ vui vẻ nhận, "Cảm ơn cô cô."
"Vậy Kỳ Kỳ hôn cô cô một chút."
Kỳ Kỳ sáp lại hôn cô một chút, hơi thẹn thùng nhấp môi, Yến Thanh Khê cũng hôn bé một chút, "Thật ngoan."
Yến Thanh Trì và cha mẹ Yến gia lâu rồi không gặp, nhất thời lại không biết nên nói gì.
Vẫn là hai người lớn Yến gia đón hai người bọn họ ngồi xuống, sau đó cảm khái, "Bất tri bất giác a, hai các con đã kết hôn nửa năm, mẹ đã nhìn ra, con người a, chính là phải kết hôn. Kết hôn mới có thể lớn lên, bây giờ Thanh Trì có tiền đồ hơn trước kia nhiều, đã thành đại minh tinh."
"Ha ha ha, nói mới nhớ, anh, lát nữa anh ký tên cho em đi, bạn học em là fan của anh, đúng rồi," Yến Thanh Khê nhìn về phía Giang Mặc Thần, "Anh Mặc Thần anh có thể ký cho em vài tấm luôn không?"
"Có thể." Giang Mặc Thần nói.
Yến Thanh Trì cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Mẹ Yến lâu rồi không gặp y, dựa gần y hỏi rất nhiều vấn đề, Yến Thanh Trì đều trả lời từng câu một, cha Yến thỉnh thoảng cũng cắm vài câu mình muốn hỏi, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì đều nghiêm túc trả lời, cũng coi như là trò chuyện vui vẻ.
Yến Thanh Trì nghĩ thầm muốn thăm dò thái độ của cha mẹ y, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, giống như hỏi thế nào cũng là lạy ông tôi ở bụi này, vì thế đành phải kéo, kéo qua kéo lại đã kéo tới chiều.
Bởi vì một nhà ba người bọn họ đến, cha mẹ Yến gia đã mua đồ ăn từ sớm, chờ đến chiều Yến ba ba cầm muỗng bộc lộ tài năng. Yến Thanh Trì nhìn cha Yến mẹ Yến đều ở trong phòng bếp, cho Giang Mặc Thần một ánh mắt, để hắn coi chừng Kỳ Kỳ và Yến Thanh Khê, mình đi theo vào.
Mẹ Yến thấy y theo vào, vội làm kêu y đi ra ngoài, "Con ra ngoài chơi với Kỳ Kỳ đi, mẹ và ba con nấu cơm được rồi."
"Không có việc gì." Yến Thanh Trì rửa sạch tay, "Con giúp hai người rửa rau xắt rau, không làm nhiều lắm."
Mẹ Yến thấy vậy, lại nhìn nhìn ngoài phòng bếp, mình cũng có chút lời muốn nói với Yến Thanh Trì, nên không đuổi y nữa.
"Con ở cùng một chỗ với Mặc Thần có tốt không?" Mẹ Yến hỏi y.
"Khá tốt, anh ấy khá tốt với con."
"Mẹ cũng nhìn ra, lần trước hai con cùng về nhà còn hơi khách sáo, lần này cũng không như lần trước."
Yến Thanh Trì cười cười, rửa cà chua, "Mẹ, mẹ cảm thấy bọn con lại muốn một đứa nhỏ nữa thì sao?"
"Có thể a, bây giờ hai đứa đều có tiền, muốn thêm một đứa nhỏ, hoàn toàn có thể nuôi nổi, nhưng con cũng phải chú ý cảm xúc của Kỳ Kỳ một chút, đừng để nó cảm thấy mình bị xem nhẹ."
Yến Thanh Trì gật đầu, "Con biết."
Y nhìn về phía mẹ Yến, "Chẳng qua, nếu bọn con muốn một đứa nhỏ nữa, vẫn phải nhận nuôi."
Mẹ Yến thở dài, "Cũng không còn cách nào, bây giờ Thanh Khê muốn kết hôn còn không đâu vào đâu, bằng không có thể để Thanh Khê sinh một đứa làm con thừa tự của hai đứa. Hơn nữa, chị gái Mặc Thần có phải cũng không kết hôn không a?"
Yến Thanh Trì gật đầu.
"Ai, chị của nó là một cô gái có tư tưởng, lớn lên lại đẹp, lại có khả năng, cũng khó trách luôn không nhìn trúng ai." Bà nhìn về phía Yến Thanh Trì, "Bằng không, cũng có thể cho các con một đứa con thừa tự."
Yến Thanh Trì cười khẽ, thử nói: "Đúng vậy, chỉ tiếc chị và Thanh Khê đều chưa kết hôn, nên cũng không cách nào cho cho chúng con một đứa nhỏ thừa tự, ai, nếu con và Giang Mặc Thần có thể sinh thì tốt rồi, như vậy, hai chúng con đã có thể trực tiếp sinh một đứa."
Mẹ Yến nghe vậy, sửng sốt một chút, ngay cả cha Yến đang chuẩn bị đảo nồi cũng sửng sốt một chút, sau đó, hai người cười, "Đứa nhỏ này con nghĩ cái gì đấy? Đã bao lớn rồi, còn nghĩ mấy chuyện không thực tế, còn con và Mặc Thần có thể sinh, hai đứa con sinh thế nào a, cười chết ba mẹ."
Yến Thanh Trì thừa cơ hỏi, "Vậy nếu, hai chúng con thật sự có con thì sao?"
Mẹ Yến cảm thấy loại chuyện không hề có khả năng này hơi buồn cười, "Nếu là thật, vậy không phải vừa lúc, thỏa mãn được ý tưởng muốn có thêm một đứa con của hai đứa, rất tốt."
"Mẹ, mẹ nghĩ vậy thật?"
"Đúng vậy." Mẹ Yến có lệ nói.
Yến Thanh Trì buông cà chua trong tay xuống, dù biết chắc là mẹ cảm thấy cái giả thiết này của mình quá không hiện thực, nên mới thuận miệng nói những lời này, nhưng nếu đã nói đến đề tài này rồi, chỉ có thể thuận thế để cha mẹ y biết. Dù sao, y đã muốn nói cho bọn họ.
"Ba mẹ, lời tiếp theo có thể rất không thể tượng tượng được, có lẽ phương thức sinh con và Giang Mặc Thần không đúng lắm, cho nên, tuy rằng chuyện này nghe như là con đang đùa hai người, nhưng con đang nói thật. —— Con và Giang Mặc Thần có con, con mang thai, hai người lại sắp làm ông nội bà nội."
"Ầm" một tiếng, nồi sạn trên tay mẹ Yến rơi xuống đất, bà nhìn Yến Thanh Trì, trợn mắt há hốc mồm.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
12 chương
1 chương
5 chương
77 chương