Đi ra khỏi phòng, Tiêu dư An nhàn nhã tản bộ lung tung, khắp nơi tìm Dương Liễu An, nào biết chưa đi được mấy bước đã nghe thấy sau lưng có tiếng gọi đầy kinh hỉ: “Hoàng thượng!” Tiêu dư An nghi hoặc quay người lại, thấy một nam tử áp hồng đang mừng rỡ nhìn mình. Nói là nam tử, nhưng ngũ quan lại cực kỳ mị hoặc, tư thái nũng nịu, ngay cả tiếng nói cũng tận lực bóp thành lanh lảnh, y bổ nhào tới, mùi hương từ ống tay áo xông ra xuýt chút nữa thì hun ngất Tiêu dư An. Tiêu dư An vội vàng lùi lại một bước, tránh bị nam tử nhào vào lòng. Nam tử vồ hụt, tủi thân bĩu môi một cái, như thể muốn rơi lệ: “Mấy ngày không thấy, hoàng thượng không cần A Ngọc nữa sao?” Ngươi ngươi ngươi từ từ nói chuyện! Kỳ cục quá! Đừng khóc! Chờ chút! Đừng có nhào tới nữa! Tiêu dư An lại tránh thêm lần nữa, trong lúc tránh né, hồi tưởng lại một chút xem người kia là ai. Ở trong sách thế mà cũng có vài đoạn nhắc đến người này, Tiêu dư An cảm thấy mình còn có thể nhớ được y cũng phải cảm ơn mấy cái bình luận về đống đồng nhân văn mà mấy em gái viết. Người này tên đầy đủ là Tần Ngọc, là một trong những vị cấm luyến được sủng ái nhất của quân vương thiếu niên, cũng là cấm luyến duy nhất có tên trong nguyên tác. Thời điểm Bắc quốc sắp bị Yến Hà Thanh công phá, quân vương thiếu niên độc chết tất cả cấm luyến của mình, lại chỉ duy nhất tha cho Tần Ngọc, thậm chí còn muốn cùng Tần Ngọc cùng mình đào vong đến phía Bắc, xem ra hẳn là đối với Tần Ngọc có ba phần tình cảm thật lòng. Nhưng nào biết Tần Ngọc vì tham sống, bán đứng quân vương thiếu niên, hại quân vương thiếu niên bị Yến Hà Thanh bắt sống tại cửa tẩm cung. Đoạn kịch bản này, trong nguyên tác cũng chỉ miêu tả qua bằng vài đoạn rải rác, thế mà lại động vào dây thần kinh nào đó của không ít em gái, có một đoạn thời gian, bên dưới truyện đều là bình luận các loại như cặn bã thụ, ngược luyến tình thâm linh tinh. Khi đó Tiêu dư An rất muốn hỏi những em gái này: Các ngươi rút cuộc vì sao lại nhìn ra Tần Ngọc là thụ! Trong nguyên tác căn bản không hề đề cập cái gì hết! Hiện tại Tiêu dư An chỉ muốn nói: Phân biệt công thụ chính là khả năng thiên phú đặc biệt của các ngươi hả! Tần Ngọc bị Tiêu dư An né một lần, cắn chặt môi dưới, đáy mắt lệ quang lấp lóe: “Hoàng thượng? Tại sao vậy? Là nô tài làm sai cái gì khiến hoàng thượng không vui sao? Nghe nói hoàng thượng ngày đêm lo triều chính, bận tối mày tối mặt, lần này vất vả lắm mới tới Cảnh Dương Cung, vậy mà không phải là tới gặp nô tài sao? Tiêu dư An quả quyết trả lời: “Không phải.” Tần Ngọc: “…” Hai mắt Tần Ngọc nhắm lại, thế mà lại rơi nước mắt, lại mở mắt, bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, lê hoa đái vũ: “Xem ra hoàng thượng gần đây có tân hoan khác, vậy A Ngọc đi đây, không khiến hoàng thượng chán ghét nữa.” Tiêu dư An gật đầu: “Được, bạn ơi tạm biệt tạm biệt tạm biệt thôi.”* (*Đây là bài Bạn ơi, vĩnh biệt 啊朋友再见. Link nghe đây nha.) Tần Ngọc vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ khi nghe Tiêu dư An đột nhiên hát lên, sau đó đột nhiên phát hiện ra trước kia lần nào nước mắt của mình cũng có hiệu quả, vậy mà lần này lại không hề có tác dụng. Tiêu dư An xoay người thật sự rời đi. Sợ dây dưa cùng Tần Ngọc sẽ tạo ra một số phiền phức không đáng có, Tiêu dư An vội vàng rời đi, tiếp tục tìm kiếm Dương Liễu An, đang lúc hắn buồn rầu không biết phải đi đâu tìm thì một tiếng đàn quen thuộc truyền đến. Chính là tiếng đàn mà hôm hắn ngủ không yên, ra ngoài tản bộ thì tại gần đình nghỉ mát gặp được Tiêu dư An nghe thấy. Tiêu dư An nghi hoặc, lần theo tiếng đàn đi tìm, tìm đến một tiểu viện trồng dương liễu, nào biết khi hắn vừa bước vào trong viện thì tiếng lại từ từ tiêu biến, bốn phía lại trở về trạng thái yên tĩnh vắng lặng. Tiêu dư An nghi hoặc ngẩn đầu, trùng hợp trông thấy Dương Liễu An vội vàng đi tới. Nhìn thấy Tiêu dư An, Dương Liễu An đầu tiên là giật mình, sau đó quỳ một chân xuống hành lễ: “Hoàng thượng, ngài sao lại tới nơi này?” Trước hết cứ mặc kệ lý do mà ta tới đi, ngược lại là ngươi đó, vì cái khỉ gì mà mỗi lần xuất hiện đều có BGM vậy hả? (*BGM là nhạc nền ấy nhé.) Tiêu dư An quan sát anh chàng tự mang BGM này: “Đừng quỳ nữa. Đứng dậy đi, ăn xong điểm tâm rồi à?” Dương Liễu An đứng dậy, nói: “Hồi hoàng thượng, đúng vậy.” Thấy hai tay Dương Liễu An trống trơn, Tiêu dư An hỏi: “Ừm? Cái đĩa kia đâu?” Dương Liễu An đột nhiên ấp úng, bối rối mở miệng: “Khay, đĩa, vi thần, vi thần làm mất rồi.” Tiêu dư An nói: “Không sao, cũng không phải thứ quý giá gì, về tẩm cung thôi.” Dương Liễu An thở dài một hơi, hành lễ một lần nữa: “Vâng.”