Hai người liếc nhau, vội vã chạy về hướng sơn động mà vừa rồi tướng sĩ Đông Ngô quốc vừa mới tìm kiếm. Hang núi kia không lớn, âm u ẩm ướt, ảm đạm âm lãnh, Trần Ca nhanh chóng động thủ làm ra một bó đuốc đơn sơ chiếu sáng cả sơn động, thế nhưng ở trong động ngoài đá vụn cùng với cỏ dại một chút thứ khác cũng không nhìn thấy. “Đỉnh động… Đỉnh động…” – Tiêu Dư An trân trân nhìn lên đỉnh động, sơn động này được nước ngầm cọ rửa mà hình thành, đỉnh động mấp mô chỗ cao chỗ thấp, có những cái hố ánh lửa không chiếu vào đến, một mảnh đen kịt khiến người ta nhìn thấy mà rùng mình. “Yến ca! Ngươi có nghe thấy tiếng ta không? Yến ca, ngươi ở đâu?!” – Hai tay Tiêu Dư An vòng bên miệng, cao giọng gọi, thanh âm của hắn quanh quẩn vào từng ngóc ngách trong sơn động, một lần lại một lần, phảng phất như đá chìm đáy biển, không người đáp lại. “Tiêu đại phu, ngươi nói xem, trên tấm bảng gỗ kia viết hai chữ đỉnh động, có phải có có nghĩa nào khác không?” – Trần Ca bĩu bĩu môi gõ loạn lên vách tường bốn phía. Hắn đã đem cái sơn động này gõ mấy lần, thất vọng phát hiện vách núi của cái sơn động này tất cả đều là thật. Trần Ca xoay người muốn cùng Tiêu Dư An thảo luận nghiên cứu một chút, đã thấy Tiêu Dư An đứng bên dưới một cái hố trên đỉnh động rộng khoảng một người trưởng thành, không nói một lời ngước đầu nhìn lên. “Tiêu đại phu?” – Trần Ca đi qua: “Ngươi có cái gì… A?” Một câu của Trần Ca còn chưa nói xong, đột nhiên bị Tiêu Dư An dùng sức ấn bả vai, cả người bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống. “Nâng ta lên.” – Tiêu Dư An kiên quyết nói, không cho phép từ chối, giẫm một cái lên bả vai Trần Ca. Trần Ca vừa phát lực vừa nói: “Tiêu đại phu, ngươi phải cẩn thận, nơi này tối như vậy, ta nhìn còn sợ, có phải phía trên đã là đỉnh rồi không? Ngươi có đụng đến đỉnh không?” Tiêu Dư An nhảy lên một cái, chui vào trong động, cái động phía trên này so với hắn tưởng tượng thì rộng rãi hơn nhiều, thế nhưng toàn bộ động đều là hình thẳng đứng, Tiêu Dư An chỉ có thể dựa vào lực của hai tay hai chân để chống đỡ thân thể, vừa không để ý chống đỡ không ổn một cái đã từ cửa hang ngã ra. “Ôi ôi ôi!” – Trần Ca không kịp phản ứng, chỉ thấy Tiêu Dư An nặng nề ngã nhào trên đất, hất lên một mảnh bụi đất. Tiêu Dư An chống người dậy, không thèm để ý đến bản thân mình, không nói một lời lại ấn Trần Ca xuống. Trần Ca bất đắc dĩ đành phải đem hắn nâng lên lần nữa tiến vào trong động. Lần này Tiêu Dư An bày ra một tư thế khéo léo hữu dụng, từng chút từng chút một di chuyển lên, Trần Ca giơ cao bó đuốc, thay hắn chiếu vào cửa hang: “Tiêu đại phu, cẩn thận một chút, tối đen như mực như thế, đã đi đến cuối chưa, có phải là vách đá hay không? Có bị đụng đầu không?” Chỉ qua một hồi mà Trần Ca đã miễn cưỡng mới có thể nhìn thấy mắt cá chân Tiêu Dư An, đột nhiên nghe thấy hắn a lên một tiếng, sau đó cả người Tiêu Dư An đều biến mất trong cái hố trên đỉnh động. “Tiêu đại phu oa oa oa a a, ngươi đâu rồi? Cái này đáng sợ quá rồi đấy, ngươi nghe thấy ta nói gì không? Ngươi đáp lại một tiếng đi a a a!” – Trần Ca giơ cao bó đuốc lên đi qua đi lại, nhìn chằm chằm đỉnh động không dám rời mắt. “Nghe thấy! Ta chưa có điếc!” – Từ đỉnh động truyền đến thanh âm của Tiêu Dư An, cách vách đá, nghe xa xôi lại trống rỗng: “Trần Ca, ngươi ở bên dưới tiếp lấy…” Trần Ca không rõ cho lắm: “Tiếp, tiếp cái gì?” Câu trả lời đến ngay sau đó, một đôi chân xuất hiện ngay ở cửa hang trên đỉnh động, nhìn thấy tràng cảnh quá mức quỷ dị này, Trần Ca buột miệng thốt ra câu “ối mẹ ơi” sau đó quăng bó đuối đi giơ cao hai tay lên đỡ lấy người kia. Có lẽ Tiêu Dư An đã không chịu nổi nữa, Trần Ca vừa đỡ lấy, toàn bộ trọng lượng của người kia nháy mắt đã đè xuống toàn bộ, đem Trần Ca không kịp đề phòng đè ngã trên mặt đất, bị cưỡng ép làm một cái đệm thịt. “Đau đau đau! Ôi mẹ ơi!” – Trần Ca vô thức đưa tay đẩy người trên người mình ra, đột nhiên sửng sốt, trừng lớn hai mắt: “Hoàng thượng?” Vừa dứt lời, Tiêu Dư An đã từ trên cửa hang ngã rầm xuống mặt đất lăn hai vòng, hắn cũng không thèm đoái hoài đến đau đớn, xoay người một cái đã đem người vừa từ trên đỉnh động kia rơi xuống ôm vào trong ngực. Cánh tay ôm lấy người kia của Tiêu Dư An còn đang run rẩy, hắn thất thần lẩm bẩm vài tiếng, lại hít vào thở ra một hơi ép mình phải trấn định lại, cúi đầu dịu dàng hôn lấy hai mắt đang nhắm chặt cùng với bờ môi lạnh buốt của Yến Hà Thanh: “Yến ca, là ta, ngươi có nghe thấy không? Ta tìm được ngươi, ta tìm được ngươi rồi.” — Soup: Hôm nay đến đây cũng coi như là viên mãn rồi, ông An đã tìm được Yến ca. Hậu sự quắn quéo gì đó để mai tính he. Thông báo với mọi người một tin vui đó là cách đây vài hôm có một bạn đã nhắn tin cho mình muốn cùng mình edit bộ này đến khi hoàn. Mình cũng thấy ok, dù sao thì 2 người làm vẫn nhanh hơn 1. Hiện tại thì trong tay mình đã có 4 chương bạn ấy edit hoàn rồi. Mai mình sẽ beta lại rồi up hết lên luôn, a hi hi. Mọi người cùng vỗ tay chào đón editor mới Bồ Đào Đệ Đệ nhé~~~ *Bép bép bép*