Tô Từ vừa rồi thất bại nháy mắt tim đã sống lại, giữa mặt mày hiện lên chút đắc ý: "Anh nói lời dễ nghe một chút để dỗ em đi, em liền nói cho anh." Cô cũng chưa nghe qua Lục Chiết khen cô.
Ánh đèn vàng ấm áp rơi trên mặt thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ trắng sứ như ngọc, trong mắt đen của cô ánh lên tia sáng, như là điểm đầy sao vụn.
Hầu kết của Lục Chiết hoạt động lên xuống một chút, hắn thấp giọng nói: "Đoàn Đoàn, tôi muốn biết."
Tô Từ cảm thấy bản thân sắp xong rồi.
Đối phương đến khen cũng không có khen cô, quăng một cái ánh mắt, cô đã cảm thấy đầu quả tim mình run lên.
Đừng nói cốt khí, ngay cả xương cốt, Tô Từ cũng có thể từ bỏ, cô nói: "Em nói cho mẹ, em thích anh."
Thiếu nữ thẳng thắn, thành khẩn lại nói trắng ra, Lục Chiết thẳng tắp mà nhìn về phía cô, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Đoàn Đoàn."
Bình thường thiếu nữ thích dây dưa hắn, lúc nào cũng cầu hôn môi với hắn, còn thích chọc ghẹo hắn, xem bộ đang hắn vì cô mà mất khống chế, hắn đều xem thành bị cô chơi đùa.
Lúc này nghe được thiếu nữ gián tiếp thổ lộ, Lục Chiết khống chế không được, chỉ cảm thấy trái tim mình hung hăng nhảy lên một chút, có chút đau.
Da mặt Tô Từ dày, sau khi cô nói xong, ánh mắt doanh doanh mà nhìn Lục Chiết: "Mẹ hỏi chúng ta là quan hệ gì, em cũng không có trả lời.
Em không thể nói cho mẹ rằng, chúng ta hiện tại là quan hệ giao lưu nước bọt."
Cô còn nói thêm: "Lục Chiết, em đã nói em thích anh, anh nên nói gì đó."
Mỗi người một lần, như vậy mới công bằng.
Nghĩ đến lời kế tiếp của Lục Chiết, cô có chút khẩn trương.
Theo bản năng cô thẳng tắp vòng eo, lỗ tai hận không thể dựng thẳng lên.
Mau, mau tỏ tình, cô đã chuẩn bị tốt.
Tô Từ cảm thấy nếu hiện tại Lục Chiết có thể ở bên cạnh cô thì tốt rồi, cô có thể sau khi Lục Chiết tỏ tình với cô mà hôn hắn.
Ánh mắt thiếu nữ sáng lấp lánh, Lục Chiết mím môi, hắn trầm giọng nói: "Đoàn Đoàn, em biết tôi có bệnh ALS."
Tô Từ gật đầu: "Em biết, nhưng cái này không là vấn đề, cái em muốn nghe không phải là cái này."
"Chứng bệnh của tôi chính là vấn đề lớn nhất." Lục Chiết nhìn cô: "Người bị bệnh ALS tứ chi cùng thân thể sẽ dần dần héo rút, tê dại, vô lực, tê liệt, hơn nữa, tôi chỉ có ba đến năm năm tuổi thọ."
Thanh âm trầm thấp của thiếu niên nhiều thêm vài phần mất tiếng: "Đoàn Đoàn, tôi như vậy, em xác định còn muốn thích sao?"
Hắn vẫn luôn biết thời gian mìnhh còn sống không dài, cho nên, hắn có thể bồi cô chơi đùa, bồi cô làm chuyện cô thích, cô thích hắn ngốc tại bên người cô, hắn cũng có thể lưu lại thành phố B.
Những mặt khác, Lục Chiết không dám nghĩ nhiều.
Cũng không thể nghĩ đến.
Ý cười trên khóe miệng Tô Từ biến mất, trong mắt cô tất cả đều là nghiêm túc: "Thích."
Cô nói cho Lục Chiết: "Bệnh của anh không là vấn đề, Lục Chiết, anh có thể sống thật lâu."
Nghe lời nói thiếu nữ đang dỗ hắn, Lục Chiết cười khẽ một tiếng: "Đoàn Đoàn, tôi nghiêm túc."
"Em cũng nghiêm túc." Tô Từ giải thích nói: "Chỉ cần em hôn anh, anh.."
Lời kế tiếp mà cô muốn nói, làm thế nào cũng nói không nên lời, Tô Từ biết đây là không cho cô nói.
Cô tức hận mà cắn chặt răng: "Dù sao thì anh cũng sẽ không chết, anh chỉ cần cùng em ở bên nhau liền tốt."
Đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết nhìn cô, bên trong ẩn chứa ôn nhu: "Ừ."
Chỉ cần cô nguyện ý, chỉ cần hắn còn có thể động, hắn liền mãi ở bên người cô.
* * *
Ngày hôm sau, Lục Chiết và ông chủ Phương mang theo Tiểu Khoái Nhạc cùng nhau đi ra ngoài.
Dù sao thì để một đứa bé ở trong khách sạn, ông chủ Phương cũng không yên tâm.
Hai người đi đến cao ốc Hà Thịnh, chờ đợi gặp mặt người phụ trách.
"Làm sao người phụ trách còn chưa tới?" Ông chủ Phương nhìn đồng hồ, đã hơn hai mươi phút trôi qua kể từ thời gian đã cùng bọn họ ước định trước: "Đối phương sẽ không nhất thời lỡ hẹn đúng không?"
Lục Chiết: "Hẳn là sẽ không.
Mức độ nổi tiếng của sản nghiệp cao ốc Hà Thịnh lớn như vậy, không đến mức không có danh dự thế này.
Chú Phương, chúng ta chờ một chút nữa."
Lại qua năm phút, người phụ trách rốt cuộc đã tới.
Thái độ của người phụ trách còn tính là tốt: "Thực xin lỗi, hai vị đợi rất lâu rồi đúng không, thật sự rất xin lỗi, có chút việc trì hoãn."
Sắc mặt của ông chủ Phương lúc này mới hòa hoãn vài phần: "Không có việc gì, giám đốc Trần, chúng ta hiện tại có thể ký hợp đồng không?"
"Trước chờ một chút, hiệp ước lần này là do nhị thiếu gia của chúng tôi phụ trách, ngài ấy lập tức tới đây, xin chờ một lát." Giám đốc Trần nhận được điện thoại của Hà tổng, nói là nhị thiếu gia đã nghỉ, cần rèn luyện nhiều thêm một chút, để nhị thiếu gia đi bên cạnh ông để học tập.
Lần ký hợp đồng này rất đơn giản, hơn nữa chỉ là hợp đồng rất nhỏ rất nhỏ, để nhị thiếu gia phụ trách tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm.
Kỳ thật, cũng chính là để nhị thiếu gia đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Ông chủ Phương cùng Lục Chiết đành phải ấn xuống kiên nhẫn, tiếp tục chờ nhị thiếu gia trong miệng của giám đốc Trần.
Rất nhanh, Hà Nhĩ Minh đã đổ xe xong thì đi vào cao ốc, trên mặt mày anh đĩnh của hắn ta tất cả đều là thần sắc tùy ý.
Nhân viên trong công ty cũng không phải là lần đầu tiên thấy được nhị thiếu gia Hà gia.
Nhìn bộ dáng hắn ta cắm túi quần, soái khí lại tùy ý, mọi người nhịn không được mà nhìn nhiều thêm vài lần.
Đẩy cửa phòng họp ra, Hà Nhĩ Minh đi vào, chuẩn bị nhanh chóng xong việc liền chạy lấy người.
Lão già nhà hắn chính là nhìn hắn ta nhàn rỗi không vừa mắt, thay đổi biện pháp muốn tra tấn hắn ta, hiện tại thế mà còn bắt hắn ta học tập người khác, thật là nhàm chán.
Có thời gian, còn không bằng cho hắn ta ngẫm lại biện pháp làm cách nào để truy Tô Từ.
Hắn ta bước vào: "Có cái gì muốn tôi ký?"
"Nhị thiếu gia tới rồi." Giám đốc Trần cười ha ha mà hoan nghênh.
Ông chủ Phương cùng Lục Chiết nhìn người vừa đến, mới phát hiện nguyên lai vị nhị thiếu này bọn họ đã gặp qua, nhị thiếu gia Hà gia.
Nhìn Lục Chiết ngồi ở một bên, ánh mắt Hà Nhĩ Minh ngưng lại, hắn ta đứng bên cạnh bàn hội nghị, cũng không vào chỗ ngồi: "Là mày?"
Ánh mắt Hà Nhĩ Minh tàn nhẫn quét về phía Lục Chiết, cười lạnh ra tiếng: "Giám đốc Trần, hiện tại chó mèo gì cũng xứng cùng tập đoàn Hà Thịnh của chúng ta ký hợp đồng sao?"
Lần hỏa hoạn đó, tại hiện trường, sau khi gặp qua Lục Chiết, Hà Nhĩ Minh đã sai người điều tra tư liệu của Lục Chiết.
Hắn ta biết Lục Chiết không chỉ là một cô nhi, hơn nữa thân còn mang bệnh nan y.
Một người như vậy căn bản không xứng đứng chung một chỗ với Tô Từ, càng miễn bàn làm Tô Từ thích.
"Nhị thiếu gia, cái này.." Giám đốc Trần không rõ nguyên do: "Hai vị này lúc trước đã bàn xong, thuê cả một tầng của cao ốc Thiên Tử bên kia."
Hà Nhĩ Minh cong mi, ánh mắt kiêu ngạo mà nhìn Lục Chiết, hắn ta nói từng câu từng chữ: "Chúng tôi không cho cậu thuê!"
Một thằng cô nhi sắp chết mà thôi, hắn ta tùy tiện động động ngón tay, đều có thể đùa chết hắn.
"Chúng ta đã bàn xong, chẳng lẽ tập đoàn Hà Thịnh không giữ chữ tín như vậy?" Ông chủ Phương nghe thấy không cho bọn họ thuê, chú ấy nhíu mày theo bản năng.
Giám đốc Trần cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình trạng như vậy, ông ấy nhắc nhở nói: "Nhị thiếu gia, hợp đồng đã chuẩn bị tốt."
Ánh mắt Hà Nhĩ Minh lạnh băng, hắn ta lạnh lùng nhìn giám đốc Trần: "Ông điếc sao? Không nghe thấy tôi nói không cho thuê sao? Còn ký hiệp ước cái gì!"
Nâng cằm lên, Hà Nhĩ Minh nhìn thẳng thần sắc nhàn nhạt của Lục Chiết: "Chỗ này, mày đừng nghĩ thuê, mặc kệ là tập đoàn Hà Thịnh của bọn tao, hay là ở chỗ khác, mày cũng đừng nghĩ đến.
Đến nỗi Tô Từ, cô ấy là của tao, mày cách xa cô ấy một chút."
Lục Chiết ngước mắt, đối diện với ánh mắt hung ác của đối phương, hắn đạm thanh trả lời: "Em ấy là của chính mình."
Hà Nhĩ Minh nhìn Lục Chiết thế nào, liền cảm thấy khó chịu thế nấy: "Mày tìm chết? A, tao đã quên, cho dù mày không tìm chết, rất nhanh, mày cũng sẽ chết."
"Nhị thiếu gia, cậu đừng khi dễ người quá đáng." Ông chủ Phương nhịn không được mà lên tiếng.
Đối phương không chỉ có nói không giữ lời, hiện tại còn tư tâm công kích, chọc ngay tử huyệt, thật quá đáng.
"Như vậy thì tính là khi dễ cái gì?" Hà Nhĩ Minh không cho là đúng, hắn ta cảnh cáo Lục Chiết: "Ngoan ngoãn cút đi, nếu tao lại phát hiện mày quấn lấy Tô Từ, tao sẽ làm mày nếm thử tư vị hối hận."
Lục Chiết cười khẽ ra tiếng: "Cậu sai rồi, không phải tôi quấn lấy em ấy, là em ấy yêu cầu tôi ở bên người mình."
Lập tức, Hà Nhĩ Minh đối diện gần như bạo nộ.
Từ cao ốc rời đi, ông chủ Phương vẫn hùng hổ như cũ.
Vừa rồi nếu không phải vị giám đốc Trần cùng bảo vệ giữ chặt, kẻ điên nhị thiếu gia Hà gia kia còn muốn quấn lấy đánh Lục Chiết.
"Tiểu Chiết, không nghĩ tới thân thủ của cháu tốt như vậy." Ông chủ Phương nghĩ đến vị nhị thiếu gì đó bị Lục Chiết đánh mấy quyền, chú ấy nở nụ cười, quả thực xứng đáng.
May mắn mọi người đều biết là Hà Nhĩ Minh động thủ trước, [2] trước liêu giả tiện, cho dù Hà gia có truy cứu, cũng không có đạo lý.
Lục Chiết trầm giọng nói: "Chú Phương, ngượng ngùng, bởi vì cháu mà ký không được hiệp ước."
"Không có việc gì, chúng ta lại lần nữa đi tìm chỗ khác.
Thành phố B lớn như vậy, nơi này không có khả năng tất cả đều là sản nghiệp của Hà gia." Ông chủ Phương nắm tay con trai chú, trong lòng vẫn tràn ngập động lực như cũ.
Lục Chiết gật đầu, ánh mắt lại tối sầm vài phần.
* * *
* * *
Chú thích:
[2] Trước liêu giả tiện: Câu đầy đủ là: Trước Liêu Giả Tiện, Đả Tử Vô Oán, Người ra tay đánh trước luôn là người sai, cho nên nếu bị đánh đến bị thương, hoặc đến chết, người đó cũng không nên căm phẫn, hận thù.
(tham khảo: Wiktionary).
Truyện khác cùng thể loại
963 chương
36 chương
31 chương
8 chương
407 chương