Tô Từ nghe thấy lời nói của Tô mẫu, cô chớp mắt, nói: "Mẹ, mẹ biết Hà Nhĩ Minh vẫn luôn theo đuổi con, nhưng con biết bản thân không thích cậu ta, Hà Nhĩ Minh ở trước mặt con, con không có bất luận cảm giác gì, thậm chí là không muốn để ý tới cậu ta, nhưng Lục Chiết lại không như vậy." Cô nói cho Tô mẫu: "Con thấy Lục Chiết sẽ vui vẻ, thậm chí tim sẽ đập nhanh. Có thể con không biết cái gì là thích." Tô Từ chỉ ngực mình: "Nhưng nơi này của con sẽ không nói dối." Tô mẫu hoàn toàn bị lời nói của con gái bà trấn trụ. Cho dù lúc còn trẻ bà cùng chồng mình yêu nhau, cũng trải qua không ít hiểu lầm. Hai người [1] biệt nữu lại thất thố, cuối cùng thật vất vả mới tu thành chính quả. Bà không nghĩ tới, bản thân vẫn luôn cho rằng cảm tình của con gái mình chưa thông suốt, tính cách lại có chút cao ngạo, nhưng về mặt tình cảm, con bé so với người khác còn thẳng thắn, thành khẩn đến cháy nồng. Tô mẫu kinh ngạc, đồng thời tim vẫn luôn trầm xuống: "Từ Từ, con cùng Lục Chiết ở bên nhau sao?" Tô mẫu hỏi Tô Từ đến ngơ ngẩn. Cô cùng Lục Chiết còn chưa xác nhận quan hệ nam nữ! Trong mắt Tô Từ, cô đã coi Lục Chiết như vật mình sở hữu, Lục Chiết khẳng định cũng nghĩ như thế đúng không. Nhưng đột nhiên nghĩ đến bộ dáng băng lãnh của người nọ, cô lại không xác định. Tô mẫu thấy sắc mặt sửng sốt của con gái, liền biết con bé cùng thiếu niên Lục Chiết hẳn là còn chưa ở bên nhau, bà âm thầm thở phào một tiếng: "Từ Từ, Lục Chiết cũng thích con sao?" Tuy rằng trong mắt Tô mẫu con gái mình ưu tú như vậy, sẽ không có người không thích con bé. Con gái bà thích Lục Chiết, thiếu niên kia không có khả năng không thích con bé, nhưng bà rốt cuộc vẫn lắm miệng hỏi một câu. Tô Từ mím môi, không trả lời được, cô cũng không hỏi qua Lục Chiết vấn đề này. Mệt! Mệt! Tô mẫu thấy bộ dáng con gái đáp không được, bà càng kinh ngạc: "Lục Chiết không thích con sao?" Con gái trong mắt mình chính là muôn vàn tốt, tất cả tốt. Tuy rằng bà không hy vọng con gái cùng thiếu niên Lục Chiết ở bên nhau, nhưng biết con gái thích đối phương, mà đối phương lại không thích con gái, Tô mẫu mâu thuẫn đến rối rắm cả lên. Làm sao sẽ có người không thích con gái bà chứ? "Con không biết." Tô Từ cũng không rối rắm: "Mặc kệ hiện tại anh ấy có thích con hay không, về sau khẳng định cũng sẽ thích, dù sao chúng ta khẳng định sẽ ở bên nhau." Cô là công cụ người của Lục Chiết, Lục Chiết là công cụ người của cô, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, Lục Chiết cũng lớn lên soái khí, nơi nào cũng đều phù hợp thẩm mỹ của cô. Trong mắt cô, cô cùng Lục Chiết chính là tuyệt phối, là duyên trời tác hợp! Nghĩ như vậy, Tô Từ cười ôm Tô mẫu: "Mẹ, mẹ yên tâm, Lục Chiết sẽ thích con." Tô mẫu lâm vào khó xử. Bà không phải người coi trọng bối cảnh gia đình. Cho dù người thanh niên Lục Chiết có xuất thân không tốt, lại là cô nhi, nhưng nhân phẩm hắn tốt, bộ dáng cùng con gái cũng xứng đôi, lại cố tình, đối phương thân mang bệnh nan y. Điểm này, con gái nhất định cũng biết. Tô mẫu biết tính cách của con gái mình, nuôi đến kiều mềm, tính tình lại một chút cũng không mềm, ngược lại rất có chủ kiến. Đây là lần đầu tiên con bé thích một người, bà cùng chồng nếu là mạnh mẽ ngăn cản, khả năng sẽ phản tác dụng. Tô mẫu lấy lại bình tĩnh. Hiện tại xem ra, Lục Chiết không thích con gái cũng là chuyện tốt, ít nhất hai người tạm thời còn chưa có ở bên nhau, ngăn cản còn kịp. * * * Toàn bộ hàng hóa của cửa hàng máy tính đều đã chuyển nhượng ra ngoài, cửa hàng cũng bán đi. Ông chủ Phương lúc này đã hạ quyết tâm gây dựng sự nghiệp. Cho dù việc gây dựng sự nghiệp có nguy hiểm rất lớn, có khả năng làm rớt hết toàn bộ sản nghiệp của chú ấy, nhưng chú ấy nhìn thần sắc lạnh băng của thiếu niên bên cạnh, mạc danh lại cảm thấy an tâm. Chú ấy cảm thấy bản thân sẽ không nhìn lầm người, Lục Chiết chính là người có tài năng. Cho dù bản thân thua cuộc, cùng lắm thì liền trở về bán hàng vỉa hè, chú ấy cùng con trai Tiểu Khoái Nhạc như thế nào cũng có thể sống sót. "Đây đều là hành lý của cháu sao?" Ông chủ Phương kinh ngạc nhìn trên người Lục Chiết cõng ba lô, trong tay Lục Chiết còn lôi kéo một cái vali lớn. Hai người chú ấy và con trai Tiểu Khoái Nhạc cũng chỉ có một cái vali lớn mà thôi, nhưng Lục Chiết thế mà lại có nhiều hành lý như vậy? Trong ấn tượng, quần áo của Lục Chiết cũng không nhiều lắm, tới tới lui lui liền chỉ có mấy bộ quần áo, trong đó có hai bộ là đồng phục. Bất quá khi nghĩ đến lúc sau bọn họ phải an cư tại thành phố B, phỏng chừng Lục Chiết là muốn chuẩn bị dọn qua toàn bộ gia sản. "Con trai chú khi nghe được chuyển nhà, còn tưởng rằng chúng ta đi du lịch, từ tối hôm qua đến hiện tại trên mặt tươi cười không có tạm dừng, hơn nữa thằng bé nghe nói Tiểu Từ cũng ở thành phố B, đứa nhỏ này càng thêm gấp không chờ nổi mà muốn đi qua." Ông chủ Phương nhìn Tiểu Khoái Nhạc đang chơi đùa ở một bên, trên mặt chú ấy là cưng chiều sâu sắc mà người cha dành cho con trai mình. "Đứa nhỏ ngốc này cũng không biết, hiện tại chị Từ của nó cũng không phải người nó muốn gặp là có thể gặp." Ông chủ Phương liếc nhìn Lục Chiết một cái, thở dài, đi vào tiếp tục thu thập hành lý, buổi chiều bọn họ liền phải bay đến thành phố B. Lục Chiết cùng ông chủ Phương buổi tối mới tới thành phố B, bọn họ đã đặt phòng ở khách sạn trước, hai gian phòng vừa lúc liền nhau. Đây là lần đầu tiên Tiểu Khoái Nhạc ngồi máy bay, ngay lúc từ đầu tiểu gia hỏa đã rất hưng phấn, tới lúc sau liền ngủ mất. "Tiểu Chiết, cháu cũng sớm nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta đi ký hợp đồng thuê sân, nhanh chóng lập nên công ty." Ông chủ Phương ôm con trai đã ngủ say, trên mặt che kín mệt mỏi, nhưng trong mắt lại là khao khát đối với tương lai. "Được, chú Phương chú cũng sớm nghỉ ngơi một chút." Lục Chiết dọn xong hành lý, di động liền vang lên, không cần nghĩ nhiều, hắn đã biết người ở đầu bên kia di động là ai. Lục Chiết chuyển máy tiếp video trò chuyện, khuôn mặt quá mức xinh đẹp của thiếu nữ lập tức hiện ra trên màn hình. Trong màn hình, thiếu nữ chớp mắt, cố ý trêu chọc hắn: "Lục Chiết, lúc này anh tiếp máy nhanh như vậy, có phải đã sớm chờ điện thoại của em hay không?" "Ừ." Lục Chiết khẽ lên tiếng, trong màn hình một đôi mắt của thiếu nữ càng sáng, đôi mắt nhỏ còn đắc ý, như là đang nói cô không có đoán sai. "Hiện tại anh đã đến thành phố B chưa?" Tô Từ biết Lục Chiết bay buổi chiều, cô là tính toán thời gian mới gọi cho hắn. Lục Chiết nhìn thiếu nữ trong màn hình, dưới ánh đèn, mặt mày thanh lãnh của hắn nhu hòa vài phần: "Ừ, tới rồi." "Cha mẹ em muốn tới cửa cảm tạ anh, anh chừng nào thì rảnh." Ngày mai Tô phụ liền có thể xuất viện, cô cũng muốn gặp Lục Chiết. Lúc trước Lục Chiết đã nghe Tô Từ nói qua, cha mẹ cô cảm kích ân cứu mạng của hắn, muốn cùng hắn gặp mặt. Hắn nghĩ nghĩ: "Ngày mai tôi không rảnh, ngày kia có thể chứ?" Ngày mai hắn cùng ông chủ Phương hẹn người phụ trách ký hợp đồng thuê sân. "Được, để em nói cho bọn họ." Tô Từ cười nói. Mỗi một lần video, Tô Từ đều chọn góc độ hoàn mỹ nhất của mình, còn muốn mở luôn cả đèn bàn màu vàng ấm ở bên cạnh ra, cô biết khuôn mặt vốn đã trắng nõn như tuyết của cô khi được ánh đèn màu sắc nhu hòa chiếu rọi sẽ càng thêm xinh đẹp. Lúc người khác cùng bạn trai gọi video, có lẽ còn muốn cố ý trang điểm thành mặt mộc, nhưng cô hoàn toàn thật sự là mặt mộc, khoảng cách từ mặt đến màn hình di động cũng rất gần. Cô là ẩn giấu chút tâm tư, khiến Lục Chiết không thể bỏ qua thịnh thế mỹ nhan của mình. Nhưng mà, đối diện với thiếu niên hình như có ánh mắt không tốt, đối với mỹ mạo của cô hoàn toàn không biết gì cả. Đuôi mắt Tô Từ nhẹ cong lên, trong mắt ẩn giấu hư ý, cô nói: "Hôm nay mẹ em hỏi có phải em thích anh hay không." Nghe thấy lời thiếu nữ nói, làm tay Lục Chiết đang nắm di động căng thẳng, đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn cô chuyên chú. Mà lúc này, Tô Từ vốn đang ngồi, ở trên giường nằm bò xuống. Sau khi tắm rửa xong, cô mặc một cái áo ngủ màu trắng cổ tròn không có tay áo, cổ áo có chút rộng thùng thình, lúc cô nằm sấp xuống, dưới cổ áo lộ ra một mảng lớn da màu trắng nõn. Lục Chiết lơ đãng nhìn thoáng qua, ánh mắt hắn thâm thâm, lập tức dời ánh mắt đi: "Tô Từ, ngồi dậy." "Em vẫn luôn giơ di động, tay mỏi quá, nằm sấp như vậy mới thoải mái." Tô Từ nghĩ hết tâm tư câu dẫn thiếu niên, cô cố ý chọn lựa váy ngủ có cổ áo có chút rộng thùng thình, rồi lại không quá mức bại lộ. Ngữ khí Lục Chiết nhàn nhạt: "Ngồi dậy, bằng không tôi treo video." Tô Từ: . Cô cảm thấy sắp tức chết rồi, người này là cục đá sao? Cân não gắt gao, quả thực quá không hiểu phong tình! Tô Từ biết Lục Chiết nói chính là thật sự, cô cắn chặt răng, tức hận mà ngồi dậy, thần sắc cô oán oán mà nhìn hắn: "Ngồi dậy rồi." Lúc này Lục Chiết mới ngước mắt nhìn về phía Tô Từ, chỉ thấy một khuôn mặt tức giận của thiếu nữ, nhìn hắn rất khó chịu. Môi mỏng cong lên, Lục Chiết cười khẽ ra tiếng: "Em ngoan một chút." Đừng cả ngày chỉ nghĩ nhiều chủ ý xấu như vậy. Tô Từ bất mãn, cô không ngoan chỗ nào? "Em trả lời như thế nào?" Lục Chiết lúc này mới hỏi cô. Hiện tại Tô Từ có chút tức giận, không muốn nói cho hắn, nhưng đối diện với đôi mắt đen nhánh của thiếu niên qua màn hình, Tô Từ thật không có cốt khí mà mở miệng: "Anh muốn biết sao?" "Ừ." Hắn muốn biết. * * * Chú thích: [1] Biệt nữu: Chỉ mối quan hệ nam nữ: Rối rắm, không được tự nhiên...