Tế thiên đàn tọa lạc ở giữa sườn núi, trên chín mươi chín bậc thềm, hoàng hôn ráng chiều như máu chiều tà, nhuộm đến nơi tế đàn đặt biệt trang nghiêm khiến cho người khác tâm sinh kính nể.
Bên cạnh bậc thềm, là một nơi miếu thờ nguy nga lộng lẫy, hương khói bao bọc, tĩnh mịch trang trọng.
Án Hà Thanh lông mày hơi giật: “Nơi đây là?”
“Đây là nơi Bắc quốc thờ cúng tổ tiên, cất giữ di vật, hay là ngươi trước tiên ở đây đợi ta một chút, ta đi đi rồi về.” Tiêu Dư An tường tận sắc mặt của Án Hà Thanh, cẩn thận mà nói.
Suy cho cùng bài vị của tiên đế cũng là ở nơi đây.
Án Hà Thanh gật gật đầu.
Tiêu Dư An phủi phủi than trên người, chỉnh lại sơ qua phục trang của mình, đứng dậy đi vào miếu thờ.
Nơi thờ cúng được quân đội hùng hậu trấn giữ, các thị vệ tuy là vô cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Dư An, nhưng không dám ngăn cản, Tiêu Dư An trôi chảy không trở ngại đi vào trong đại điện.
Bên trong đại điện đặt bài vị của tổ tiên, ai ai trang trí tinh xảo, được khắc chữ vàng, trong điện có đốt hương hỏa, được đặt mâm trái cây đầu heo, Tiêu Dư An nghĩ rồi nghĩ, cúi người một lạy.
Trong nguyên tác, Án Hà Thanh công phá Bắc quốc ngày thứ ba, một ngọn lửa đem nơi này thiêu hủy đến sạch sẽ.
Bài vị của tiên đế tiên tổ bị rơi đến vỡ tan, sau đó bị vứt đến ngoài cửa thành, vị vạn người dẫm đạp, giống như rác rưởi bụi đất.
Tiêu Dư An ngẩng đầu lên lại, nhìn một cách nghiêm túc trang nghiêm, nghĩ đến Án Hà Thanh còn đang đợi ở bên ngoài, nhất thời bừng tỉnh mơ mộng.
Cảm khái qua đi, Tiêu Dư An nhớ ra mục đích của chuyến đi này, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Án Hà Thanh ở bên ngoài miếu thờ kiên nhẫn chờ đợi, chưa qua một khắc đồng hồ (15 phút), thân ảnh của Tiêu Dư An xuất hiện dưới đáy mắt của hắn.
Tiêu Dư An hai tay trống không mà đi vào, lúc đi ra trong tay có thêm một cây kiếm, hắn đi đến trước mặt Án Hà Thanh, đem kiếm đưa cho hắn: “Yo, cho ngươi.”
Án Hà Thanh đôi mắt mở tròn, kinh ngạc không thôi, cầm lấy kiếm, tỉ mỉ vuốt ve vỏ kiếm.
Trên chuôi kiếm được điêu khắc một con kim long sinh động như thật, thân kiếm mỏng và sắc, lộ ra ánh sáng lạnh lờ mờ, thổi lông lập tức đứt, Án Hà Thanh rủ xuống mi mắt, nhất thời lại có chút nghẹn ngào: “Đây là… …”
“Đúng.” Tiêu Dư An đáp.
Cây kiếm này, từng là của quân vương Nam Yến quốc, cũng chính là bội kiếm của phụ thân của Án Hà Thanh, khi đó sau khi Án Yến quốc bị tiên đế Bắc quốc diệt quốc, phụ thân của Án Hà Thanh dùng cây kiếm này tự tử ở tường thành, khóc ra máu vô cùng bi ai.
Và tiên đế Bắc quốc đem vật này thu về làm chiến lợi phẩm, đem về làm bội kiếm của chính mình, sau khi chết biến thành di vật duy nhất không chôn theo, đặc trong miếu thờ để người đời sau cúng bái, đây cũng là nguyên nhân tại sao Án Hà Thanh lại vô cùng căm ghét nơi này.
Án Hà Thanh thu thập tâm trạng, ngẩng đầu nhìn qua Tiêu Dư An: “Đây là ý gì?”
Tiêu Dư An mỉm cười mà nói: “Nó là của người rồi, bảo quản cho tốt.”
Du sao cuối cùng cũng là của Án Hà Thanh, giao sớm giao muộn cũng thích hợp.
Án Hà Thanh nhìn chằm chằm Tiêu Dư An, ánh mắt xoay chuyển, mục quang trong chớp mắt vô cùng phức tạp, rất lâu, hắn lẩm bẩm: “Cảm ơn.”
Tiêu Dư An nhún vai: “Nó vốn là đồ của ngươi, cũng coi như là vật quay về với chủ rồi.”
Án Hà Thanh lại nhìn hắn một cái, lập tức quay lưng với miếu thờ, hai tay đem kiếm đặt xuống đất, vén vạt áo, một chút lưỡng lự cũng không có mà quỳ xuống lạy.
Nơi mặt hướng về là cố hương bị đổ nát, dưới gối là non sông vĩnh lặng, đầu đội là trời xanh cửu trùng.
Tiêu Dư An xoay người lại, không muốn nhìn, sợ là Án Hà Thanh vừa ngẩng đầu, đáy mắt toàn là mối thù căm hận diệt quốc, và nỗi căm hận này, cuối cùng sẽ ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén, đâm lên gáy sau của mình.
Chốc lát, Tiêu Dư An đột nhiên nghe thấy Án Hà Thanh đang gọi mình, hắn quay người qua, nhìn thấy Án Hà Thanh đã đã đứng dậy, Án Hà Thanh cầm lấy bội kiếm, đáy mắt không có sự căm hận và bi thương, toàn là sự hờ hững, dịu dàng như nước, hắn nói: “Đi không?”
Tiêu Dư An đáp hắn một nụ cười: “Ừm, đi thôi.”
Đã nói lên núi dễ dàng xuống núi gian nan, Tiêu Dư An lên núi cũng đã khó khăn vô cùng, xuống núi quả thật muốn trực tiếp cuộn thành quả cầu mà lăn xuống.
Mắt thấy trăng sáng sao thưa, đường núi nhỏ hẹp lại không nhìn rõ, mỗi lần đi một bước đều phải lần mò nửa ngày, Tiêu Dư An vén lên bộ y phục không không tiện đi lại đặt sáng một góc, tự chế giễu cười nói: “Không muốn đi nữa, muốn nằm ngay tại chỗ, sau đó đợi người trực tiếp tới nhặt xác.”
Án Hà Thanh chỉ một tảng đá sạch sẽ bằng phẳng ven đường: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”
Tiêu Dư An ngồi lên trên tảng đá, xoa xoa chân cười nói: “Nói lại ta đi chậm như vậy, ngươi vậy mà lại một chút cũng không gấp.”
Nếu như không có đứa con ghẻ như minh, Án Hà Thanh có lẽ chỉ cần một canh giờ là có thể về tới trong cung thành.
Án Hà Thanh yên tĩnh mà nhìn hắn, ngữ khí lãm đạm: “Ngươi cũng vì ta mà bỏ không ngồi long liên.”
Tiêu Dư An không ngờ tới Án Hà Thanh sẽ chú ý điểm này, nhất thời ngơ ra, không biết làm sao để trả lời.
Hai người trầm mặc, xung quanh im bặt yên tĩnh, Tiêu Dư An ho nhẹ một tiếng, đang muốn đánh tan trầm mặc, ánh mắt Án Hà Thanh đột nhiên co rút, tập thân đánh tới: “Cẩn thận đằng sau!”
Tiêu Dư An bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy một con rắn lục đưa ra một cái lưỡi đỏ hướng mặt cắt tới!
Giữa lúc điện quang thạch lửa, Án Hà Thanh ở ngay trước mắt Tiêu Dư An bóp chặt lấy bảy tấc* của con rắn lục, Tiêu Dư An bị dọa tới nhảy dựng ngay tại chỗ, loạng choạng lùi ra sau vài bước, sau đó trẹo chân một cái, ngã xuống đất, từ trên con đường nhỏ lăn xuống dưới.
(*Bảy tấc - 七寸: người xưa có câu đánh rắn đánh bảy tấc là chỉ nơi yếu nhất của con rắn, phần sau đầu chỗ nằm giữa khí quản và thực quản của rắn, do từ phần đầu xuống bảy tấc)
-
Tiêu Dư An ngã chỏng vó nằm ngửa ở dưới đất, trợn trừng mắt đếm sao trên trời.
Một khuôn mặt soái đến bi thảm nhân gian trông xuống, che đi bầu trời.
Tiêu Dư An hỏi: “Ngươi là đến thay ta nhặt xác ư?”
Án Hà Thanh nói: “... … Không phải.”
Tiêu Dư An xua xua tay, mời người đem cái đầu lấy ra: “Vậy nhường nhường a, ta đếm sao a, mới vừa kiếm được dao quang*.”
(* tôi nghĩ là ngôi sao sáng đẹp nhất:)))))
Án Hà Thanh lòng tốt đưa tay kéo Tiêu Dư An được đoán chừng là não đã ngã hư rồi: “Đứng dậy được không?”
Tiêu Dư An nắm lấy tay Án Hà Thanh, ra sức đứng dậy, nơi mắt cá chân ray rứt mà đau, Tiêu Dư An nhíu mày: “Đau quá, không biết là trẹo chân hay là trật khớp rời.”
Án Hà Thanh chỉ có thể lại dìu hắn ngồi xuống, đưa ra hai ngón tay, ấn vào mắt cá chân của Tiêu Dư An, lần mò ấn nén thăm dò.
Tiêu Dư An đau đến nỗi hít một hơi sâu, Án Hà Thanh thu tay về: “Có thể là trật khớp rồi.”
Thật là thủy nghịch* a.
(*水逆 - Thủy nghịch còn gọi là sao thủy nghịch hành, là thuật ngữ mạng, chỉ những chuyện xui xẻo, làm gì cũng không thuận)
Tiêu Dư An đành chịu mà phủi đi những những cành cây khô và lá rụng trên mình và trên đầu, không tức giận cũng không rầu rĩ, trái lại lại còn trêu trọc Án Hà Thanh: “Hay là ngươi cứ đem ta vứt ở đây, nơi đây là cung thành ngoài, dựa vào thân thủ của ngươi, chạy trốn có lẽ sẽ không có vấn đề gì a.”
Án Hà Thanh nhìn chằm chằm con ngươi mang theo ý cười của hắn, không có lên tiếng, đứng dậy thân và đầu cũng không quay lại, bước nhanh rời đi.
Tiêu Dư An ngu người ở ngay tại chỗ.
Này!! Ta đùa đó!! Ngươi đi thật à!!
“Án… …” Tiêu Dư An hồi lại thần muốn gọi người lại, lại phát hiện thân ảnh của Án Hà Thanh đã biến mất ở trong sắc đêm mênh mông.
Thật là quá vô tình rồi a!
Đại biểu xã hội chủ nghĩa quan niệm giá trị cốt lõi nghiêm trọng khiển trách cái loại hành động không thân thiện này của ngươi a!!
Đột nhiên bị bỏ rơi ở con đường nhỏ hẻo lánh, nói không oan ức là không thể nào a, Tiêu Dư An thở ngắn than dài, nội tâm thê lương, hắn ngã ngửa nằm xuống, cam chịu bất lực tiếp tục đếm sao: “Thiên khu, thiên toàn, thiên cơ*… …”
(* Đó là tên của các ngôi sao)
Lúc đếm đến thiên cơ, bên tai Tiêu Dư An đột nhiên truyền đến tiếng gọt gậy gỗ.
Tiêu Dư An bị đọa đến nổi lập tức ngồi bật dậy, nhìn thấy Án Hà Thanh không biết từ khi nào đã trở về tay cầm bội kiếm, ngồi ở một bên, đang gọt cành cây không biết chẻ từ đâu ra.
Wa, bảo kiếm thượng hạng dùng để gọt gỗ, ngươi có nghe thấy âm thanh khóc thút thít của nó không vậy?
Không đúng không đúng, trọng điểm hình như không phải cái này.
Tiêu Dư An ngượng ngùng: “Ngươi, ngươi không có đi a.”
Án Hà Thanh không hiểu tại sao Tiêu Dư An lại nghĩ mình không có tình nghĩa đến như vậy, dứt khoát lười phản ứng lại với hắn, gọt xong hai que gỗ, rồi lại xé xuống một miếng ý phục trên thân mình, đem chân bị thương của Tiêu Dư An cố định vững chắc, sau đó ngồi xổm người xuống đem Tiêu Dư An cõng lên.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
42 chương
27 chương
9 chương
20 chương
54 chương
71 chương