Xuyên thành mẹ ruột nhân vật phản diện phật hệ hằng ngày
Chương 105 : khủng hoảng khó tả dâng lên trong lòng nhiếp vi như.
Diệp Phạm đem băng ghi âm một lần nữa bỏ vào trong tủ bảo hiểm, cô lại đổi một mật mã mới. Vì để đề phòng cẩn thận, mỗi lần về nhà, Diệp Phạm đều sẽ đem mật mã két sắt đổi đi. Diệp Phạm khóa kỹ cửa thư phòng, cùng Hạ Hàn cùng rời đi. Hạ Hàn hỏi cô: "Em còn muốn về khách sạn đoàn làm phim đặt bên kia sao?"
Diệp Phạm lắc đầu: "Em đã cùng lái xe nói qua, sáng mai đón em đi Ảnh Thị Thành."
"Thời gian đã quá muộn, vậy anh đêm nay cũng ở lại nhà em." Hạ Hàn không phải là đang hỏi, ngược lại là dùng câu trần thuật, "Không ngại đi."
Diệp Phạm ngẩn ngơ, nhìn qua đôi mắt của Hạ Hàn, cô cũng không nghĩ nhiều: "Không ngại."
Hạ Hàn cong khóe môi, cười nhàn nhạt.
Diệp Phạm bận rộn cả ngày, nước ấm đã tẩy sạch rã rời mệt mỏi. Cô ngồi ở trên giường, ánh đèn chiếu vào trên kịch bản trong tay, cảnh quay sáng mai còn phải chuẩn bị một chút, hi vọng mỗi cảnh đều có thể một lần là qua.
Hạ Hàn ngồi ở bên cạnh Diệp Phạm, anh cúi đầu nhìn điện thoại di động, nhận được tin nhắn Hạ lão thái thái gửi tới. Đô Đô đã ngủ say, trước khi ngủ uống một cốc sữa bò nóng, tự mình nghiêm túc đánh răng.
"Đô Đô ngày hôm nay trôi qua rất vui vẻ..." Hạ Hàn giữ y nguyên không thay đổi đem lời của Hạ lão thái thái truyền đạt cho Diệp Phạm. Nghe đến đó, Diệp Phạm không khỏi cười cười, tiểu bảo bối của bọn họ luôn có thể làm tâm tình của cô khá hơn.
Hạ Hàn lơ đãng hỏi: "Em quay tới chỗ nào rồi?"
Diệp Phạm nhìn xem kịch bản, không có ngẩng đầu, trả lời một câu: "Tình yêu đích thực của Hồ Mạn Quân qua đời, bà ấy bị đả kích." Sau khi thanh âm của cô vang lên, qua nửa phút, đều không nghe thấy Hạ Hàn đáp lại.
Diệp Phạm vô ý thức giải thích một câu: "Cảnh hôn đều là mượn góc."
Diễn viên diễn vai người yêu của Hồ Mạn Quân là một diễn viên diễn phim dân quốc rất lâu rồi gọi là Trung Sinh, phần diễn của anh ta không nhiều, thời gian vào đoàn còn không đến nửa tháng. Diệp Phạm ngẩng đầu nhìn, đối diện với con mắt của Hạ Hàn.
Ánh mắt Hạ Hàn cười như không cười nhìn sang, cặp mắt đen như mực kia chất chứa đầy thâm ý. Môi anh cong lên một đường, trầm giọng: "Ừm, anh biết."
Diệp Phạm nhìn Hạ Hàn, làm sao cô vẫn có cảm giác mình vẫn chưa giải thích tốt. Cô đem kịch bản đặt tại trên tủ đầu giường, phân đoạn của sáng mai đã xem hết, chẳng bằng trước tiên cùng thùng dấm trước mắt này giải thích minh bạch.
Hạ Hàn cầm lấy tay Diệp Phạm, một ngón lại một ngón, vuốt vuốt ngón tay thon dài xinh đẹp của cô. "Em để ý về ý nghĩ của anh như vậy?" Hạ Hàn nhìn như hững hờ mở miệng, trong thanh âm lại mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Diệp Phạm chợt cười cười trả lời: "Em còn để ý ý nghĩ của Đô Đô, ý nghĩ của người nhà anh..." Cô một bên ngửa đầu, một bên rất chân thành đếm, chính là không chính diện trả lời vấn đề của Hạ Hàn.
Môi mỏng của Hạ Hàn hơi nhếch: "Thật sao?"
Hai người cứ bởi như vậy quanh đi quẩn lại nói một hồi lâu, cũng không có phân ra thắng bại .
Hạ Hàn bỗng nhiên buông lỏng tay ra, hướng phía phương hướng của cô từng chút từng chút tiến tới gần.
"Diệp Phạm, đêm đã khuya."
Hô hấp của Diệp Phạm ngưng lại, không khí yên lặng chỉ chốc lát. Hạ Hàn nhíu mày, ý cười trong mắt dần dần sâu: "Em có phải hay không là nên ngủ?"
Diệp Phạm giật mình, nhất thời không nói chuyện, không tự giác được theo ý tứ của anh nhẹ gật đầu. Hạ Hàn cười khẽ một tiếng, ở trên môi Diệp Phạm đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
Ngón tay của anh chạm đến công tắc đèn ở trên tường bên cạnh Diệp Phạm, ấn tắt.
Ánh đèn bị dập tắt, trong phòng tối xuống. Lập tức, Hạ Hàn nằm ở bên người Diệp Phạm, anh đưa tay che ở trên ánh mắt của cô, xúc cảm ấm áp khiến da thịt của cô không bị lạnh.
Thanh âm trầm thấp của Hạ Hàn vang lên: "Mau ngủ ngoan, đừng vụng trộm nhìn anh."
Diệp Phạm: "..." (Editor: )
Cô nói không được anh, chỉ có thể lật người, quay mặt về hướng cửa phòng, nhắm mắt lại, thiu thiu ngủ. Cuối cùng cô an tĩnh ngủ thiếp đi.
...
Những ngày gần đây, Đường Cẩm một mực ở nhà, không đi tới bất kỳ hoạt động nào. Đường Cẩm đã bỏ lỡ chức vị quán quân trong « Kế hoạch Cự Tinh », tại tranh đấu giải thưởng nhân vật nữ chính xuất sắc nhất lại thất bại, Đường Cẩm gần đây có thể nói là vận xấu liên tục kéo đến.
Danh khí của Diệp Phạm càng ngày càng cao, thế thân của cô ta, lại từng bước một đi theo hướng cô ta hoàn toàn không cách nào đoán trước. Đường Cẩm bỗng nhiên sinh ra một cái ý niệm trong đầu, về sau Diệp Phạm còn có cái gì là làm không được? Đáy lòng của Đường Cẩm dâng lên khủng hoảng.
Mấy ngày qua, Đường Cẩm suy nghĩ rất nhiều. Đêm nay, Đường Cẩm lại gặp một cơn ác mộng. Trong mộng, Giản Lan đã biết toàn bộ sự tình, mặt mũi của bà trở nên lạ lẫm mà băng lãnh, từng câu từng chữ nói ra làm người sợ hãi. Bà đang chất vấn Đường Cẩm, cô không phải con gái ruột của tôi, Đường gia nuôi không cô nhiều năm như vậy, cô đời này không cần quay trở lại nữa.
Diệp Phạm đứng ở một bên, mang trên mặt vẻ trào phúng. Phảng phất như đang nói, kẻ giả mạo, cô làm sao xứng đáng cùng tôi tranh?
Mà sự nghiệp của Đường Cẩm bị thất bại, về sau cô ta phải về tới cái nhà nhỏ hẹp chen chúc kia, cùng Nhiếp Vi Như và Diệp Lật ở cùng một chỗ. Cả một đời tầm thường, cô ta chân chân chính chính biến thành một người bình thường đến cực điểm.
Đường Cẩm từ trong mộng bừng tỉnh, cô ta mở mắt ra, trên sống lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh. Bóng đêm đen nhánh, sắc mặt của Đường Cẩm tái nhợt đến cực điểm.
Đường Cẩm nghĩ thầm, trên sự nghiệp, Diệp Phạm đã vượt xa mình, như vậy trong cuộc sống thì sao? Chẳng lẽ Diệp Phạm lại muốn tới cướp đi cuộc sống của cô ta sao? Đường Cẩm nhớ tới căn phòng nhỏ hẹp của Nhiếp Vi Như kia, còn có cuộc sống nghèo khó mà Nhiếp Vi Như phải trải qua, đáy lòng của cô ta liền hiện lên chán ghét cùng kháng cự.
Cô ta đã sống quen quãng thời gian phú quý tại Đường gia, làm sao nguyện ý trở lại cuộc sống như vậy?
Thân thể của Đường Cẩm run rẩy, sợ hãi cùng bất an bao phủ xung quanh cô ta. Nhưng là rất nhanh, ánh mắt của cô ta trở nên âm lãnh vạn phần. Cô ta sẽ không để cho Diệp Phạm cướp đi cuộc sống của cô ta. Cô ta hiện tại là người của Đường gia, cả một đời cũng vẫn sẽ là người của Đường gia. Con gái của Giản Lan chỉ có thể là cô ta.
Không có người nào, có thể cướp đi thân phận của cô ta.
Đường Cẩm nghĩ đến Diệp Phạm, đáy mắt mang theo hận ý. Cô ta phải làm cái gì đó, ngăn cản Diệp Phạm trở lại Đường gia, ngăn cản Diệp Phạm lấy đi thân phận của cô ta. Trước đó, Trần Duyên uy hiếp Nhiếp Vi Như, Nhiếp Vi Như đã đưa cho Trần Duyên 400 ngàn, nhưng lòng tham của Trần Duyên càng lúc càng lớn, bà ta lại để ý tới Đường Cẩm.
Đường Cẩm thế nhưng là một đại minh tinh, cô ta có thể lấy ra số tiền tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của bà ta. Ngày hôm nay, Đường Cẩm nhận được điện thoại của Trần Duyên. Trong điện thoại vang lên thanh âm của Trần Duyên, gọi tên của cô ta: "Đường Cẩm."
Đường Cẩm: "Bác sĩ Trần."
Đường Cẩm cũng không biết, năm đó sự việc đánh tráo giữa cô ta cùng Diệp Phạm, chính là do Trần Duyên cùng Nhiếp Vi Như làm. Ở trong mắt Đường Cẩm, Trần Duyên chỉ là bác sĩ tư gia của nhà họ Đường, chỉ thế thôi.
Trần Duyên trực tiếp mở miệng: "Đường Cẩm, cô cho rằng không có người biết, cô kỳ thật căn bản không phải con gái ruột của Giản Lan."
Tâm của Đường Cẩm chấn động, tay không cách nào khống chế được run rẩy lên. Trần Duyên làm sao lại biết chuyện này? Cô ta rõ ràng không có cùng bất kỳ kẻ nào nói qua. Đường Cẩm lại nghĩ tới, Trần Duyên là bác sĩ của Đường gia, nếu như bà ta hoài nghi thân phận của mình, cầm máu của cô ta đi xét nghiệm thì sẽ biết cô ta không phải người của Đường gia.
Nhưng là, Đường Cẩm tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Đường Cẩm hít sâu một hơi: "Tôi không biết bà đang nói cái gì."
Trần Duyên châm chọc nói một tiếng: "Cùng tôi giả ngu*?" (*giả vờ không biết)
"Cô còn chưa biết đi, năm đó cô cùng Diệp Phạm bị đánh tráo, chính là do tôi cùng Nhiếp Vi Như làm. Nếu không phải tôi đổi cô cùng Diệp Phạm, lại dấu diếm thân phận của cô, cô sớm đã bị vạch trần."
Thanh âm của Trần Duyên càng lạnh hơn: "Cô ngồi không hưởng thụ tốt lành nhiều năm như vậy, giờ đây cũng là thời điểm nên trở về báo đáp tôi."
Tâm của Đường Cẩm kịch liệt nhảy lên, Trần Duyên nói rõ ràng như vậy chắc chắn là nói thật, bà ta là bác sĩ tư gia của Đường gia, làm chuyện này là tiện lợi nhất, cũng là người không dễ dàng bị phát giác nhất.
Đường Cẩm chỉ có thể hỏi: "Bà muốn bao nhiêu tiền phí bịt miệng?"
Cô ta đã đoán được, Trần Duyên đơn giản là muốn đòi tiền, chỉ cần ngăn miệng của Trần Duyên là được rồi.
Trần Duyên cười một tiếng: "3 triệu."
Đường Cẩm tức giận vô cùng, Trần Duyên lại mở miệng: "Bằng thân phận của cô, 3 triệu chỉ là chuyện nhỏ đi. Bằng không thì, tôi đi tìm Giản Lan tâm sự."
Đường Cẩm làm minh tinh rất lâu rồi, trên tay tự nhiên có không ít tiền, có thể dùng tiền trừ tai họa, cô ta đương nhiên sẽ làm. Đường Cẩm hỏi: "Bà không nên cùng mẹ tôi nói chuyện này, tôi sẽ cho bà tiền."
Vừa dứt lời, Đường Cẩm liền nghe đến thanh âm của Giản Lan. Ngữ khí của bà mang theo nghi hoặc: "Đường Cẩm, con đang cùng ai gọi điện thoại?"
Thanh âm của Giản Lan rõ ràng lọt vào trong tai Đường Cẩm, thân thể Đường Cẩm cứng đờ, quay người nhìn qua. Giản Lan đang đứng ngay tại cửa phòng của cô ta, lúc này đang nhìn cô ta. Đường Cẩm khẩn trương cực kỳ, tay cô ta run lên một cái, điện thoại nhất thời không cầm chắc, rơi trên mặt đất, phát ra thanh âm nặng nề.
Không khí ngưng trệ, lộ ra bất an cùng thấp thỏm. Đường Cẩm nhìn qua Giản Lan, khủng hoảng cực sâu lan tràn đến toàn thân của cô ta. Cô ta chỉ có một cái ý nghĩ, tuyệt đối không thể để Giản Lan biết chuyện này.
Đường Cẩm cực lực ổn định lại tâm tình, cô ta cúi người, nhặt lên điện thoại, nắm thật chặt trong tay. Cô ta miễn cưỡng nói một câu: "Mẹ, mẹ tại sao cũng tới đây vậy?"
Giản Lan cảm thấy ngày hôm nay Đường Cẩm rất kỳ quái, con bé làm sao bối rối đến làm di động rơi trên mặt đất. Giản Lan thu liễm cảm xúc, nhàn nhạt nói: "Mẹ vừa rồi đi ngang qua cửa gian phòng con, nghe thấy con đang cùng người khác gọi điện thoại."
Thân thể của Đường Cẩm căng cứng. Giản Lan nhìn qua con mắt của Đường Cẩm, chậm rãi hỏi một câu: "Con muốn cho ai tiền?"
Tâm Đường Cẩm nặng nề hạ xuống, cô ta cấp tốc tìm một cái cớ: "À, là bạn của con gần đây có một số việc, cho nên mới tìm con vay tiền, không có việc gì lớn."
Đường Cẩm nói xong, Giản Lan không có tiếp lời, bà cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn xem Đường Cẩm. Sắc mặt của Giản Lan không có thay đổi gì, cặp mắt cùng Diệp Phạm giống nhau kia, lúc này, nhìn qua Đường Cẩm.
Đen nhánh thanh lãnh, tựa hồ có thể thấy rõ đáy lòng của Đường Cẩm. Tâm của Đường Cẩm càng thêm khẩn trương, Giản Lan không tin cô ta sao? Trong phòng không khí yên tĩnh vạn phần, mùa đông đã tới, gió lạnh từng đợt thổi tới.
Trong lòng Giản Lan mặc dù vẫn có chút kỳ quái, nhưng bà vẫn nói một câu: "Có chuyện gì không có thể giải quyết thì cùng mẹ nói."
Bà vừa nói ra, Đường Cẩm thở phào một hơi: "Con biết rồi."
Giản Lan rời đi, Đường Cẩm co quắp ngồi ở trên giường, khí lực toàn thân tựa hồ đã mất đi hết. Từ khi Đường Cẩm bắt đầu nhận điện thoại của Trần Duyên, cô ta vẫn ở vào trạng thái hoảng loạn. Cô ta sợ Giản Lan phát hiện ra cô ta phản ứng không thích hợp, cô ta lập tức tìm một cái cớ để chuyển ra khỏi Đường trạch.
Đường Cẩm không biết chuyện của cô ta đã triệt để bị bại lộ, nhưng vẫn như cũ muốn giãy dụa bảo trụ cuộc sống sinh hoạt giờ phút này của cô ta. Lúc này, Đường Cẩm đã vào ở khách sạn, lòng cô ta căn bản không thể yên ổn, cô ta ở trong phòng đi lòng vòng, nghĩ phương án giải quyết.
Chuyện này cô ta cho là chỉ có một mình mình biết, hiện tại lại thêm một người là Trần Duyên. Trần Duyên nếu như chỉ muốn đòi tiền, vậy thì không sao, nhưng Đường Cẩm sợ tham vọng của Trần Duyên càng lúc càng lớn, cô ta không cách nào chân chính thoát khỏi người này.
Đường Cẩm giống như đang đứng ở vách núi, hơi không cẩn thận, cô ta liền sẽ rơi xuống thịt nát xương tan, nhưng lại không ai có thể giúp cô ta. Không, Đường Cẩm nghĩ lại, cô ta nghĩ tới một người, mẹ ruột của cô ta Nhiếp Vi Như, Nhiếp Vi Như nhất định sẽ đứng tại bên cô ta.
Trước đó, Trần Duyên chưa từng có cùng mình tiết lộ qua chuyện này, gió êm sóng lặng qua nhiều năm như vậy. Trần Duyên đột nhiên phát tác, tìm cô ta đòi tiền, nhất định là phương diện bên Nhiếp Vi Như xảy ra sai sót.
Đường Cẩm lúc này đầu óc dị thường thanh tỉnh, nếu Nhiếp Vi Như cũng là người biết chuyện, như vậy hành vi trước đó của Trần Duyên có phải đều là làm theo ý của Nhiếp Vi Như? Có lẽ cô ta có thể từ Nhiếp Vi Như nơi đó ra tay.
Cho dù Đường Cẩm muôn vàn không tình nguyện, nhưng cô ta vẫn như cũ bấm số điện thoại của Nhiếp Vi Như, lần trước thám tử tư đưa tư liệu cho cô ta bên trong có số điện thoại di động của Nhiếp Vi Như.
Khả năng bởi vì số xa lạ, người ở bên đầu kia điện thoại qua một hồi lâu mới tiếp nhận. Lúc truyền đến âm thanh của Nhiếp Vi Như, Đường Cẩm thở dài một hơi.
"Cô gọi nhầm số rồi." Nhiếp Vi Như có thể là bị quấy rầy giấc ngủ trưa, giọng điệu mang theo một tia không kiên nhẫn.
Đường Cẩm tranh thủ mở miệng trước khi Nhiếp Vi Như cúp điện thoại: "Tôi là Đường Cẩm."
Đầu bên kia điện thoại Nhiếp Vi Như trầm mặc nửa phút, bà ta tựa hồ có chút giật mình, bà ta căn bản không có nghĩ đến Đường Cẩm vậy mà lại gọi điện thoại cho bà ta. Giọng điệu của Nhiếp Vi Như không còn không kiên nhẫn như trước đó nữa, trở nên hơi phấn khởi: "Con tìm mẹ có chuyện gì không?"
Đường Cẩm nhíu chặt lông mày, thanh âm lại hoàn toàn tương phản: "Bà bây giờ có rảnh không? Tôi muốn cùng bà gặp mặt."
Nhiếp Vi Như không có nửa phần do dự, lập tức đồng ý: "Rảnh, có rảnh, mẹ lập tức liền có thể đi ra ngoài." Dừng vài giây, Nhiếp Vi Như lại mở miệng: "Con là minh tinh, nếu không con chọn địa phương kín đáo một chút, mẹ đi gặp con."
Nhiếp Vi Như thậm chí còn vì Đường Cẩm mà suy tính cẩn thận, sợ Đường Cẩm sẽ bị cẩu tử chụp tới. Đường Cẩm một chút cũng không có nhận ý tốt của Nhiếp Vi Như, tựa như không muốn đi theo sự sắp xếp của bà ta: "Đợi chút nữa tôi sẽ đem địa chỉ gửi cho bà."
Sau khi nói xong, Đường Cẩm liền cúp điện thoại. Nhiếp Vi Như lập tức từ trên giường ngồi dậy, bà mở ra tủ quần áo, chọn lấy một bộ quần áo đẹp nhất, đợi đến lúc bà ta chuẩn bị ra cửa, bà ta mới hồi phục lại tinh thần.
Vừa rồi Đường Cẩm đột nhiên gọi điện thoại cho bà ta, bà ta bị kinh hỉ làm cho đầu óc choáng váng, hiện tại mới phát hiện ra Đường Cẩm làm sao lại vô duyên vô cớ liên hệ với bà ta. Điều này không phải nói rõ là Đường Cẩm đã biết thân thế của mình rồi sao.
Nhiếp Vi Như hoảng hốt, lập tức cầm lên túi của mình đi ra khỏi cửa. Thời điểm Nhiếp Vi Như đến, Đường Cẩm đã tới. Cô ta đặt một phòng riêng, nơi này bảo mật rất tốt, sẽ không có người tới quấy rầy bọn họ.
Nhiếp Vi Như đẩy cửa tiến đến, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên thân Đường Cẩm, đáy mắt của bà ta tràn đầy yêu thương đối với Đường Cẩm. Nhiếp Vi Như có rất nhiều tật xấu, cũng làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng bà ta đem phần lớn tình thương của mẹ đều dành cho Đường Cẩm.
Đường Cẩm chưa từng có làm con gái của bà ta một ngày nào, nhưng Nhiếp Vi Như lại lúc nào cũng chú ý tới cô ta, tại địa phương mà Đường Cẩm nhìn không thấy, một mực nhớ mong Đường Cẩm.
"Con muốn uống cái gì? Mẹ gọi cho con." Giọng điệu của Nhiếp Vi Như ôn nhu giống như đổi thành một người khác. Mà Đường Cẩm khoanh tay ngồi ở chỗ đó, một bộ dạng cao cao tại thượng, rõ ràng là kháng cự Nhiếp Vi Như, nhưng mà bà ta lại không để ý đến sự thật này.
Đáy mắt của Đường Cẩm hiện lên tia không kiên nhẫn: "Không cần, tôi có chính sự muốn cùng bà nói."
Nhiếp Vi Như phát hiện khoảng cách giữa mình cùng Đường Cẩm chênh lệch đến thực sự quá lớn, bà ta sợ gây Đường Cẩm tức giận, tranh thủ thời gian đổi đề tài: "Vậy con nói đi."
Đường Cẩm: "Bà biết Trần Duyên sao?"
Nhiếp Vi Như khẽ giật mình, bà ta lập tức kịp phản ứng, thanh âm cũng trầm xuống: "Sao vậy? Bà ta nói gì với con? Bà ta lại muốn làm gì?"
Âm thanh của Đường Cẩm lạnh lùng vang lên: "Mấy ngày trước bà ta cầm báo cáo giám định DNA uy hiếp tôi, muốn tôi phải đưa cho bà ta ba triệu."
Nhiếp Vi Như hít vào một hơi: "Bà ta tại sao không đi ăn cướp đi, bà ta trước đó cùng mẹ nói rồi, chỉ cần mẹ cho bà ta tiền, bà ta liền sẽ không đem chuyện này nói cho con."
Đường Cẩm bắt được trọng điểm trong lời nói: "Bà ta tới tìm bà?"
Nhiếp Vi Như nói rõ ràng cho Đường Cẩm đầu đuôi câu chuyện, đem chuyện băng ghi âm của Trần Duyên, việc Trần Duyên uy hiếp bà ta toàn bộ nói ra với Đường Cẩm.
Đường Cẩm vội vàng hỏi: "Cái băng ghi âm kia vẫn còn chứ?"
Nhiếp Vi Như: "Còn, mẹ một mực khóa ở trong hòm sắt trong nhà."
Đường Cẩm thở dài một hơi, chỉ cần đem Trần Duyên đưa vào ngục giam, đến lúc đó lại tìm người ngăn chặn miệng của bà ta, bà ta muốn nói cái gì cũng sẽ không có người tin tưởng bà ta nữa.
Nhiếp Vi Như nhìn sắc mặt của Đường Cẩm biến đổi, trong lòng cũng thả lỏng một chút, bà ta ôn nhu nói: "Con đừng quá khẩn trương, mẹ nhìn thấy con gầy quá rồi."
Nhiếp Vi Như quan tâm Đường Cẩm, bà ta còn sờ lên mặt Đường Cẩm, đau lòng mà nhìn. Nhiếp Vi Như làm như thế, nhưng Đường Cẩm lại tuyệt đối không cảm kích.
Đường Cẩm nghe thấy tiếng mẹ này trong miệng Nhiếp Vi Như, quả thực muốn xông tới chặn miệng của Nhiếp Vi Như lại, nhưng cô ta biết, những chuyện sau này cô ta nhất định còn phải lợi dụng đến Nhiếp Vi Như.
Đường Cẩm tận lực để ngữ khí của mình trở nên bình ổn, cô ta cố nén không thoải mái kêu một tiếng: "Mẹ."
Nhiếp Vi Như sững sờ, một giây sau bà ta hướng Đường Cẩm lộ ra nụ cười, thật cao hứng ừ một tiếng đáp lại. Đường Cẩm cố ý đem thanh âm biến thành đáng thương: "Mẹ, ngày mai mẹ đem băng ghi âm giao cho con đi, về sau chúng ta cũng không thể thường xuyên gặp mặt."
Cho dù Nhiếp Vi Như biết Đường Cẩm nói rất đúng, nhưng lòng của bà ta vẫn là không thể tránh khỏi thắt lại: "Đương nhiên, về sau mẹ sẽ không tới tìm con, con cứ làm cho tốt tiểu thư nhà họ Đường là được."
Đường Cẩm: "Mẹ có thể hiểu được cho con sao? Con là có nỗi khổ tâm."
Nhiếp Vi Như lập tức nhẹ gật đầu, hoàn toàn tin Đường Cẩm, một chút cũng không có hoài nghi dụng ý của Đường Cẩm. Cũng không biết là ác nhân tự có ác nhân trị, Nhiếp Vi Như là người ích kỷ như vậy, khi đối mặt với Đường Cẩm, cũng sẽ trở nên mềm mại dị thường.
Nhiếp Vi Như cùng Đường Cẩm sau khi trò chuyện xong liền lập tức trở về nhà. Bà ta trực tiếp đi vào gian phòng của mình, bà ta tâm tình rất tốt mà nhập sinh nhật của Đường Cẩm, tủ sắt mở ra.
Bà ta nhìn qua, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Băng ghi âm vốn ở bên trong bỗng nhiên không cánh mà bay, bên trong rỗng tuếch không còn lại gì. Thân thể của Nhiếp Vi Như run rẩy, Bà ta hoảng sợ cực độ. Băng ghi âm làm sao lại không thấy đâu? Thứ mà bà ta một mực ỷ vào để giấu mọi chuyện, cứ như vậy mà biến mất.
Khủng hoảng khó tả dâng lên trong lòng của Nhiếp Vi Như.
Nhiếp Vi Như không biết, việc băng ghi âm bị lấy đi chỉ là bắt đầu, về sau chờ đợi bà ta sẽ là pháp luật chế tài. Mà cô con gái mà bà ta yêu thương nhất là Đường Cẩm, cũng ngay lập tức sẽ nhận phải trừng phạt.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
216 chương
99 chương
270 chương
64 chương
76 chương