Xuyên Thành Giáo Viên Chủ Nhiệm Của Chồng
Chương 4 : Thời niên thiếu của Chu Thành Ngộ
Từ cục dân chính đi ra, lúc lên xe Lê Nhược hướng Chu Thành Ngộ đưa tay:" Chồng, ôm em một cái."
Chu Thành Ngộ hoảng hốt mấy giây mới thích ứng cách xưng hô này. Anh mặt không cảm xúc đi tới, đem cô từ trong xe lăn ôm vào ô tô. Lê Nhược một chút cũng không thành thật, đưa ngón tay lên mặt anh gãi gãi hai cái. Gãi xong cô lập tức quay mặt đi, không nhìn anh, khóe miệng sắp nhếch đến lỗ tai.
Xe chạy, Lê Nhược chống đỡ hai tay, từ bên phải di chuyển sang bên anh.
Chu Thành Ngộ nhìn cô:" Làm gì vậy?"
Lê Nhược chỉ cười không nói, đến gần anh, sau đó ngáp một cái, đem đầu dựa vào vai anh, tự nhiên như không.
Chu Thành Ngộ rũ mắt nhìn xuống, Lê Nhược vừa vặn ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Chu Thành Ngộ rốt cuộc thấy rõ vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của cô, không chút che dấu viết: Anh là chồng em, em muốn dựa liền dựa, muốn sờ cứ sờ.
Anh yên lặng xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa xe. Ngày coi mắt đó, đầu óc anh có thể bị úng nước.
Đằng trước, lái xe hỏi Chu Thành Ngộ đi bên nào.
Chu Thành Ngộ nhìn Lê Nhược:" Em ở đâu?"
Lê Nhược cũng biết anh sẽ đưa cô về nhà, như vậy liền không có ý nghĩa. Cái cô muốn không phải ảnh cưới, cũng không phải tiền của anh, mà chính là anh.
Cô đặt cằm lên vai anh, nhắc nhở anh sự thật lúc này:" Em với anh bây giờ là vợ chồng, được pháp luật công nhận. Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Anh đi đâu em đi đấy, chân trời góc biển, có anh thì chính là nhà.
Chu Thành Ngộ xoa xoa mi tâm:" Được rồi, em không cần nói nữa." Cô bây giờ nhìn vào giống như một người thâm tình, nhưng thật ra là vì đạt đến mục đích: Tiêu sái ngủ một lần.
Lê Nhược cười, biết tính toán nhỏ nhặt của mình thành công, cô rất ngoan ngoãn dựa trên bả vai anh.
Chu Thành Ngộ nói với tài xế trở về biệt thự.
Lê Nhược như ý nguyện sống trong biệt thự của Chu Thành Ngộ, nhưng mà ở hai phòng ngủ.
Chu Thành Ngộ ngay cả câu giải thích cũng không có, trực tiếp cho người đem hành lý của cô đặt ở căn phòng khác. Gian phòng này cách phòng ngủ của Chu Thành Ngộ một bức tường. Lê Nhược miễn cưỡng coi như hài lòng.
Cô tự nói với mình, nóng lòng không ăn được đậu hủ nóng, không nóng nảy, tương lai còn dài.
Lê Nhược bởi vì gãy xương bắp chân mà gần đây cũng không cách nào trở về trường học dạy học, nên cô để cho Chu Thành Ngộ đến trường cô dạy làm thủ tục xin nghỉ, sắp đến hè rồi, cô có có thể nghỉ vài tháng.
Có thể trong chốn u minh đã định trước duyên phận. Ở năm 2018, cô là giảng viên đại học, trở lại năm 2006, vẫn tiếp tục làm giáo viên.
Chẳng qua bây giờ cô ở đại học là dạy thanh nhạc, đến năm 2006 cũng không biết dạy môn nào.
Lần trước cùng Lê Tường gặp mặt, trò chuyện với cô ấy về quá khứ nhưng cô quên không hỏi Lê Tường ở cao trung là giáo viên chủ nhiệm lớp nào, dạy môn gì, Ngữ Văn hay là Tiếng Anh?
Bất kể là Ngữ Văn hay Tiếng Anh, cô cũng ứng phó được.
Nếu đổi thành môn khác, vậy thì cô cũng không nắm chắc lắm.
Ban đêm, trước khi đi ngủ, Lê Nhược gọi Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp ra.
Điều cô quan tâm nhất bây giờ là ma lưc của Tiểu Ma Diệp đã đạt đến cấp mấy.
Tiểu Ma Diệp lắc đầu.
Lê Nhược không rõ cho lắm:" Ý em là gì?"
Tiểu Ma Diệp:"Tạm thời không biết. Phải chờ khi nào chị cần đến mới biết được."
Lê Nhược nghe xong như lọt vào sương mù, nhưng không có vấn đề gì. Cô để cho Tiểu Hoa Hồng đến tủ quần áo chuẩn bị mấy bộ trang phục cho cô. Ngày kia cô muốn trở lại năm 2006, cô đã chờ chờ không kịp, muốn thấy dáng vẻ 18 tuổi của Chu Thành Ngộ.
Sáng sớm hôm sau.
Lê Nhược đổi chỗ ở, một đêm không ngủ được, dậy sớm, đang ở trong sân hướng về phía vườn hoa sợ run. Nhà đông người, có người giúp việc, tài xế, dầu bếp, còn có vệ sĩ; làm cô không thể lúc nào cũng gọi Tiểu Hoa Hồng theo cô giải buồn.
Chu Thành Ngộ chạy bộ buổi sáng về, đi ngang qua vườn hoa.
Lê Nhược vẫy vẫy tay với anh:" Chồng à, chào buổi sáng."
Chu Thành Ngộ không mặn không nhạt Ừ một tiếng, không dừng lại đi về phía biệt thự.
Lê Nhược nhìn bóng lưng anh, nếu không phải vì anh có khuôn mặt kia, còn có vóc người của anh, cô còn lâu mới để anh ủy khuất mình như vậy.
Ăn cơm xong, Chu Thành Ngộ phải tới công ty. Thấy thư ký gửi cho anh lịch trình tuần này, anh liền thông báo với Lê Nhược:" Buổi chiều tôi đi công tác."
Lê Nhược đang ăn, "Oh", sau đó hỏi:" Anh khi nào thì trở lại?"
Chu Thành Ngộ cũng không chắc chắn, cái này phải dựa trên tiến độ đàm phán. " Sớm nhất là tuần tới trở về."
Lê Nhược tính toán thời gian, cô có thể ở lại năm 2006 thêm mấy ngày. Dù sao anh mấy ngày nay cũng không ở nhà, cô một mình liền nhàm chán.
Trong lời nói của cô đều là lưu luyến không rời:" Chồng à vậy anh về sớm một chút. Đúng rồi! Phải mua quà cho em đấy."
Chu Thành Ngộ:"..." Không nói lời nào, cầm âu phục rời đi.
Sáng hôm nay có một cuộc họp, mẹ anh đến phòng làm việc, hỏi anh gần đây làm sao không trở về nhà.
Chu Thành Ngộ rót cho mẹ ly nước:" Bận rộn."
Mẹ Chu:"Con cùng Lê Nhược thế nào rồi?"
Chu Thành Ngộ chỉ Ừ , những cái khác liền không nói nhiều.
Mẹ Chu nhìn chằm chằm con trai hồi lâu, rất hiếm khi thấy anh lúc này không cự tuyệt. Hồi xưa, bất kể giới thiệu cho anh người nào, anh đều lấy các loại lí do từ chối.
Thật ra thì bà đối với Lê Nhược cũng không phải đặc biệt hài lòng. Ban đầu, bà muốn tìm một cô con dâu có thể một mình đứng trên thương trường, còn có thể gúp con trai một tay.
Trong hai năm qua,có không dưới năm cô gái như vậy đã được giới thiệu, nhưng con trai bà không vừa mắt một ai.
Sau đó bạn bà giới thiệu Lê Nhược, gia thế cô rất tốt, nhưng mà lại là một cô gái không cầu tiến, từ nhỏ sống trong nhung lụa, được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Bây giờ là giáo viên dạy nhạc ở học viện âm nhạc, thời gian rảnh rỗi sau giờ học chính là mua sắm và làm đẹp.
Bất quá Lê Nhược dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng, ngay cả phụ nữ cũng nhìn cô thêm mấy lần, khiến cho mọi người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Xem ra con trai mình cũng không qua ải mỹ nhân.
Bây giờ mẹ Chu cũng không yêu cầu cao nữa, chỉ cần con trai đồng ý là được. Bà nói với Chu Thành Ngộ:" Nếu con cảm thấy thích hợp vậy thì mang về nhà ăn cơm. Nên quyết định liền quyết định, con cũng không còn nhỏ nữa..."
Lại bắt đầu. Chu Thành Ngộ ngắt lời:"Mẹ, con cùng Lê Nhược đã lĩnh chứng rồi."
Mẹ Chu tất nhiên không tin, cho là con trai gạt bà:" Vậy con lúc nào thì ở tập đoàn tuyên bố tin tức kết hôn. Cũng tiết kiệm cho thân thích của ba con bên kia, cô Bảy, dì Tám lúc nào cũng muốn kín đáo đưa cho con những cô gái không đáng tin. Mẹ cũng ngại phiền."
Chu Thành Ngộ hôm nay thật dễ nói chuyện, phân phó thư ký lập tức đi làm:" Mẹ, con còn có hội nghị."
Mẹ Chu Hừ một tiếng, biết đây là anh kiếm cớ để bà đi. Trước khi rời đi lại dặn dò lần nữa:" Đừng quên tuyên bố tin tức kết hôn. Tối hôm qua cô Ba con lại đi đến nhà chúng ta, nói giới thiệu bạn gái cho con, mẹ nghe xong đầu cũng thấy đau."
Mười giờ sáng, tập đoàn Chu thị chính thức tuyên bố, Chu Thành Ngộ cùng Lê Nhược vui kết liền cành.
Lê Nhược đang xem Weibo, vừa vặn xem đến đây.
Sau đó, điện thoại di động cô như muốn nổ tung, WeChat vang lên không ngừng.
Gọi điện thoại đến có thân thích, có đồng nghiệp ở trường học, còn có học sinh của cô.
Bọn họ đầu tiên là xác nhận tin tức là thật hay giả, sau đó là hâm mộ chúc mừng.
Tìm kiếm nóng ngày hôm nay ban đầu là một minh tinh nổi tiếng Trình Tâm Nhị, ở chương trình truyền hình thực tế biểu hiện xuất sắc, thực lực vòng phấn.
Không nghĩ tới tìm kiếm trong nháy mắt liền bị tin tức Lê Nhược cùng Chu Thành Ngộ kết hôn đè xuống dưới.
Lê Nhược vốn là đối với Trình Tâm Nhị vô cảm, bởi vì Trình Tâm Nhị sau khi xuất đạo tin tức tiêu cực quá nhiều, duyên với người đi đường rất kém cỏi.
Có thể bởi vì Trình Tâm Nhị là cháu gái của Trình Ngọc, cô liền chú ý hơn một chút.
Dẫu sao trở lại năm 2006, Trình Ngọc là mẹ cô, cô với Trình Tâm Nhị chính là chị em họ, cô phải làm tối quan hệ với Người nhà.
Bây giờ vừa vặn xem tin tức, đỡ phải đối với thân thích năm 2006 không biết gì cả.
Trình Tâm Nhị là thuộc về diễn viên học bá. Ở cao trung đạt được thành tích ưu tú, sau đó chẳng biết tại sao lại tiến vào vòng nghệ thuật. Dưới sự che chở của Trình Ngọc, con đường làm ngôi sao rất thuận lợi. Mặc dù xuất đạo mười mấy năm, vẫn không có bất kỳ một tác phẩm nổi tiếng nào...
Lê Nhược tiếp tục xem Weibo Trình Tâm Nhị, ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện Trình Tâm Nhị ở năm 2006, lúc đang học lớp 12 thì học cùng một lớp với Chu Thành Ngộ.
Hai năm trước, Trình Tâm Nhị đăng ảnh tốt nghệp lớp 12, trong đó có Chu Thành Ngộ, hơn nữa Chu Thành Ngộ còn chụp ảnh chung ở vị trí C.
Dưới Weibo có không ít bạn học lớp bọn họ nhắn lại, cũng thân thiết gọi Trình Tâm Nhị là đại biểu Anh ngữ của lớp.
Bất quá Tiếng Anh của Trình Tâm Nhị quả thật không tệ. Ở trong giới giải trí không mấy người có thể theo kịp. Phát âm của cô thuần kiểu Mỹ, khiến cho rất nhiều người ghen tị.
Từ 10 giờ sáng đến 11 giờ tối, trừ thời gian ăn cơm trưa, Lê Nhược một mực nhìn điện thoại. Cô đem Weibo Trình Tâm Nhị những năm gần đây tất cả xem một lần, xem đến hoa mắt chóng mặt, tay tê dại.
Cô đây cỡ nào nhàm chán a!
Ngày mai còn phải dậy sớm hơn để xuyên qua, Lê Nhược tắt Weibo, chuẩn bị ngủ.
Trước khi ngủ, cô lại gửi cho Chu Thành Ngộ một tin nhắn: [Chồng, ngủ ngon.]
Chu Thành Ngộ không trả lời, cô đợi 10 phút cũng không thấy anh nhắn lại.
Lê Nhược lại gửi một lần: [ Chồng, ngủ ngon.]
Như cũ không hồi âm.
Lê Nhược không nản lòng, gửi tiếp lần thứ ba: [ Chồng, ngủ ngon.]
Lần này Chu Thành Ngộ trả lời, chỉ có một chữ: [ Ừ.]
Lê Nhược cười cười hài lòng, một ngày nào đó, cô sẽ biến anh thành của cô.
Bảy giờ sáng hôm sau, Lê Nhược đi tới năm 2006, lần này cô mặc áo lông tới.
Trước cửa trường học, học sinh đã lục tục đến.
Quả nhiên ma lực của Tiểu Ma Diệp đã thăng cấp, biến cho cô một chiếc xe thể thao đầy phong cách. Cô đỗ xe xong, đi xuống, xa xa thấy một thiếu niên cao cao, chân dài, ở hắn có một loại khác biệt, không có mặc đồng phục học sinh mà mặc một chiếc áo thể thao đỏ thẫm bên trong áo lông dài.
Cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thanh xuân, tốt đẹp, còn có một chút lạnh lùng.
Lê Nhược che lấy tiếng tim đập, đó chính là Chu Thành Ngộ của cô.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
80 chương
4 chương
20 chương
93 chương