Thoát khỏi viêm hoang
Chương 1
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, trán Mễ Lương đổ mồ hôi lại nhịn không được co rúm người. Phía sau gáy vẫn còn đau nhói, có lẽ do trước đó bị người ta đập vào, chân tay bị trói bằng dây thừng thật chặt, máu không lưu thông khiến toàn thân ngứa ngáy. Nỗi sợ hãi trong lòng khiến nàng rụt chân về phía tường.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, rồi dừng hẳn lại bên cạnh nàng, tấm ván gỗ trên đỉnh đầu bị hất lên, luồng ánh sáng đột ngột khiến nàng không kịp thích nghi, một bàn tay kéo nàng để nàng ngồi lên, không mạnh không nhẹ vỗ mặt nàng: “Tỉnh?”
Đứng trước mặt Mễ Lương là người đàn ông cao to trẻ tuổi, cỡ chừng hơn hai mươi. Mễ Lương đoán hắn còn cao hơn cả đổi trưởng đội bóng đá có chiều cao 1m85 trong học viện. Hắn mặc quần áo màu xám đen, kiểu dáng của nó khiến Mễ Lương không biết thuộc trang phục triều đại nào, vải dệt thô ráp sờn rách, lại còn dính một ít tro bụi, ống tay áo cuốn cao, để lộ ra làn da sáng bóng màu bánh mật
Nam nhân có mái tóc dài, buộc ra phía sau đầu. Đường cong của gương mặt cũng nhu hòa, mũi cao thẳng, đôi mắt đen xuyên qua hàng lông mi dài tỏa ra ánh sáng. Hắn đưa mắt nhìn Mễ Lương ngồi dưới đất, uy hiếp nói: “Thành thật một chút, nếu không…”
Hắn không nói nửa câu còn lại, nhưng chỉ chỉ vào cây chủy thủ đang lóe sáng bên cạnh, ý bảo nếu nàng không phối hợp thì hắn sẽ giết nàng.
Đôi mắt đen sáng lấp lánh của Mễ Lương đầy vẻ sợ hãi, miệng vẫn còn bị nhét một miếng vải bố, sau đó gật đầu như gà con mổ thóc tỏ ý phối hợp.
Ngón tay của nam nhân khá thon dài, nhưng móng tay mỏng sắc lúc lướt qua gò má Mễ Lương khiến nàng đau nhói. Hắn rút vải bố trong miệng Mễ Lương ra, ngồi xổm trước nàng, dùng giọng nói chất vấn phạm nhận hỏi: “Tôi hỏi cô lần nữa, cô rốt cuộc vào đây bằng cách nào?”
Sáng nay trước khi hắn đánh nàng hôn mê, hắn cũng đã hỏi qua. Mễ Lương có thể trả lời thế nào? Nàng đi đến siêu thị cách nhà không xa mua một ít đồ, lúc đi đến đường cái, nàng nghe tiếng người hô to, còn có tiếng kêu đầy hoảng loạn. Nàng quay đầu lại, phía sau tòa cao ốc sắp đổ sập xuống, bước tướng chao nghiêng một bóng đen to lớn như muốn nuốt chửng lấy Mễ Lương. Trước khi nàng bị ép thành bánh thịt, trong lòng thầm nói: Tòa cao ốc chết tiệt
Nhưng nàng không hề bị ép thành bánh thịt. Tiếp sau đó trời long đất lở, ban ngày trưa nắng biến thành sáng sớm, trời xanh nhàn nhạt mang theo vài đám mây trắng. Xung quanh nàng đều là cát đá màu vàng, núi hoang xơ xác bao phủ dưới ánh nắng ban mai không hề có chút sự sống. Mới sáng sớm, không khí lại rất khô nóng, nàng không biết làm sao, loạng choạng bước đi, vừa nhìn thấy bóng người đàn ông nàng do dự không biết có nên cầu cứu. Hắn hiển nhiên nhìn thấy nàng, chạy vài bước tới, giữ lấy bả vai Mễ Lương đầy kinh ngạc, sau đó nàng bị hắn dùng tay đập vào gáy làm cho hôn mê.
Hắn dùng bát nước nhỏ hắt vào mặt khiến nàng tỉnh lại, cả người bị trói như tên gián điệp, chủy thủ đè ngay sau gáy nàng. Nam nhân như cảnh sát bắt đầu thẩm vấn nạn nhân hỏi “Tên” “tuổi” “Sao lại xuất hiện ở đây?” “Đến đây từ khi nào?”
Mễ Lương bị dọa đến bật khóc, cây chủy thủ kia đen như mực có lẽ được làm từ thiết thô, lưỡi dao lại sắc bén lóe sáng. Mễ Lương đoán nàng đã xuyên không, nghẹn ngào kể, nam nhân lại không tin. Sau đó tiếng vang từ bên ngoài truyền đến, hắn lại đánh nàng hôn mê, giấu dưới tấm ván gỗ cùng những đồ linh tinh khác, mãi đến khi Mễ Lương tỉnh lại hắn mới quay về phòng bắt đầu thẩm vấn phạm nhân.
Thấy Mễ Lương không trả lời, nam nhân nheo nheo mắt, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm: “Nói, cô vào đây bằng cách nào?”
Hắn hạ thật thấp giọng, Mễ Lương đoán hắn không muốn để người khác phát hiện hắn bắt nàng. Bên ngoài có tiếng vang hắn sẽ đánh nàng hôn mê, tránh để nàng bị lộ.
Vì sợ, Mễ Lương không ngừng run rẩy, cả giọng nói cũng run run: “Tôi… không biết… tôi đã nói là tôi ở đây chỉ trong nháy mắt”
Đôi mắt đen bóng của Mễ Lương phủ kín một lớp màn hơi nước, một giọt nước mắt theo khóe mắt rơi xuống. Nàng giải thích với hắn nói có thể là xuyên không, đừng nói nam nhân không tin, chính kẻ bị trói như gián điệp từng coi vô số tiểu thuyết và phim về xuyên không cũng không tin, nàng thà tin đây là giấc mơ của mình, ngủ một giấc sẽ tỉnh lại.
Nàng lắc đầu như trống lắc: “Tôi thật sự.. không biết… tôi không nói dối”
Giọng nói cao lên, nam nhân vội vàng giữ lấy cằm nàng, dùng sức thật mạnh tựa như muốn bóp nát xương nàng: “Nếu cô không muốn chết thì nhỏ tiếng một chút”
Mễ Lương vội vàng ngậm miệng, cả người run bần bật.
Nam nhân cũng nới tay, trên cằm Mễ Lương liền xuất hiện hai dấu tay. Hắn nhìn người con gái đang run rẩy ngồi trên đất, lông mi rũ xuống tạo thành bóng đen.
Mễ Lương rụt người lại giảm tối đa sự tồn tại của bản thân nhưng nàng hiện tại là con dê đợi người ta làm thịt, cũng không thể trốn được. Nàng nhìn xung quanh là một gian phòng rất nhỏ, chỉ có khoảng hai ba thước vuông, không có cửa, ngoài hai chiếc ghế cũ kĩ thì chỉ có những đồ vật linh tinh ở khắp nơi đã không còn dùng được nữa. Xuyên qua người nam nhân, Mễ Lương nhìn thấy gian phòng bên ngoài vách tường, kế sát nó có một chiếc giường lớn, dường như không ai ở, vì trên giường không có phủ chăn nệm, phía trên còn để một cái bát. Từ phía bên kia tường đến chỗ nàng chỉ có ba bốn thước, bởi vậy căn phòng bên ngoài cũng không lớn.
Nam nhân cũng hiểu xem ra không thể hỏi được thứ mình muốn. Hắn tạm dừng việc tra hỏi, ngồi tựa vào vách tường ở căn phòng bên ngoài. Một mình suy nghĩ, đôi mắt bất chợt liếc nhìn Mễ Lương đang ngồi trong căn phòng cách vách xem nàng có phải nói dối không. Nếu Mễ Lương dám đụng đựa hắn sẽ trao cho nàng ánh mắt “Cô muốn chết”
Thành phố của Mễ Lương sống vào mùa hè được xưng là lò thiêu, nhưng Mễ Lương cảm thấy căn phòng này mới là lò thiêu thật sự, giống như có người đang dùng củi lửa đốt cháy, cả căn phòng vừa nóng lại ngộp. Ngay cả nam nhân cũng đem tay áo vén lên thật cao. Lúc ra ngoài, Mễ Lương mặc chiếc đầm dài quá gối, cánh tay trắng nõn lúc này bị dây thừng buộc chặt để lại vết hồng.
Một lát sau người đàn ông bưng chén nước uống, Mễ Lương nhìn hắn uống nước không nhịn được liếm môi. Nàng khát, cổ họng đều là hơi nước, nơi này thật sự rất nóng, trên trán đổ cả mồ hôi hột. Cơ thể cần bổ sung nước, nhưng nàng không dám mở miệng xin người đàn ông kia.
Nhưng động tác của nàng có lẽ quá rõ, nam nhân đi tới, tay cầm chén còn lưu lại chút nước, đưa chén đến trước Mễ Lương.
Mễ Lương vội vàng nghiêng đầu, miệng kề sát mép chén uống sạch nước thừa trong chén, không để lãng phí một giọt.
Nước không nhiều lắm, chỉ cỡ hai ngụm, Mễ Lương tuy cảm thấy không đủ nhưng vẫn thận trọng nói: “cảm ơn”
Nam nhân không có bất cứ phản ứng gì, trở về chỗ ngồi xuống, lát sau nhắm mắt nằm nghỉ, Mễ Lương tưởng hắn ngủ, nhẹ nhàng cử động cơ thể phát ra âm thanh rất nhỏ. Đôi mắt nam nhân liền mở to, ánh mắt sắc bén nhìn Mễ Lương, cực kì không vui.
Mễ Lương nhẹ giọng nói: “Bị trói tê quá”
Hắn trừng mắt nhìn nàng, Mễ Lương phiên dịch: “Chẳng lẽ cô còn muốn lão tử cởi trói cho cô? Ngoan ngoãn một chút, bằng không cô sẽ mất mạng”
Mễ Lương ngoan ngoãn lui về sau, không dám phát ra bất cứ tiếng động gì nữa.
Bên ngoài lại bắt đầu ồn ào, người đàn ông đứng lên đi về phía Mễ Lương, hắn đưa tay kéo nàng, một bàn tay nâng lên, Mễ Lương biết hắn tính làm gì, liền cầu xin nói: “Đừng đánh ngất tôi có được không? Dù có làm cũng hãy chọn cách nào nhẹ nhàng hơn đi”
Bị hắn đánh ngất hai lần, hiện tại gáy Mễ Lương vẫn còn đau.
Người đàn ông do dự mấy giây, rồi cầm lấy vải bố che miệng nàng lại, đẩy ngã nàng trên đất, đem tấm ván gỗ tựa vào ghế che đậy kín mít, bên ngoài có người đi tới cửa, dùng tay đập vào cửa sắt thô: “Sở Nghiêu, đi làm việc thôi, sao mày lại chậm như thế”
Đứng ở cửa là hai người đàn ông rất cường tráng, cũng mặc quần áo màu xám đen, ý tứ của người nói rõ ràng châm biếm, Sở Nghiêu cũng không liếc nhìn hai người: “Hai người cũng chưa đi còn gì?”
“Bọn tao là tiền bối của mày”- Một người đàn ông khác cất tiếng, Hắn rất ghét dáng vẻ tự cho là mình thanh cao của Sở Nghiêu, đặc biệt ghét chuyện Sở Nghiêu dùng vải bố che trước cửa không cho ai nhìn sinh hoạt của hắn. Tất cả đều là đàn ông, ai mà có hứng thú với hắn. Ở trong mắt bọn họ, Sở Nghiêu chỉ là tên giả bộ: “Mày đã tới đây lâu như vậy mà vẫn còn chậm chập. Có gì mà phải giả vờ, nhìn cho rõ đây là đâu, nơi này không có đại thiếu gia”
“Nơi này cũng không có tiền bối, chỉ có dùng thực lực của bản thân để nói chuyện”- Sở Nghiêu đưa mắt nhìn người mình vừa che giấu, sau đó đi ra cửa.
Hắn quay về là vào lúc hoàng hôn, Mễ Lương vừa đói vừa khát, còn bị buộc chặt như vậy, nàng khó chịu đến muốn ngất xỉu, đau khổ ngất là nàng choáng váng mà lại không ngất, cảm giác đói lả dày vò. Nàng cố tạo ra tiếng động khiến mọi người chú ý, nhưng ngay cả động cũng không thể, hơn nữa nàng cũng không biết rõ hoàn cảnh bên ngoài.
Sở Nghiêu đi vào nhà đóng cửa sắt lại, hạ vải bố xuống. Hắn kéo Mễ Lương tới, nhìn trên người nàng đầy dấu dây trói đưa mắt cảnh cáo Mễ Lương không được kêu lên. Hắn nới lỏng dây trói, chỉ trói chặt hai chân. Trên tay, hắn cầm một cái bánh bao, từ trên cao ngó xuống Mễ Lương: “Cô vẫn không chịu nói vào đây bằng cách nào sao?”
Mễ Lương lúc này bị chiếc bánh bao quyến rũ, nàng nhìn nó nuốt nước miếng. Nếu biết bản thân làm thế nào xuyên qua tới đây, nàng sẽ nghĩ cách trở về. Mễ Lương tiếp tục lắc đầu: “Tôi đã nói với anh cả rồi”
Sở Nghiêu đối với nàng nửa tin nửa nghi, nhưng thấy nàng yếu ớt như vậy, nếu là do người bên ngoài phái tới như vậy cũng không hợp lý. Nhưng một cô gái đột nhiên xuất hiện ở Viêm Hoang, quả thật rất kì quái.
Hắn đưa cái bánh bao cho Mễ Lương, rồi ngồi xuống bên cạnh không nói lời nào, chỉ nhìn xuyên qua khe hở cửa sắt xem bên ngoài. Phòng hắn rất nhỏ, không đủ mười thước vuông, hai chiếc giường đã chiếm phần lớn khoảng không, ở giữa chỉ có lối đi rất hẹp.
Trời tối dần, độ nóng cũng giảm xuống, bên ngoài càng thêm ồn ào. Mễ Lương xé từng miếng bánh bao cho vào miệng, cúi đầu, không dám đưa mắt nhìn người đàn ông kia. Đợi nàng đem bánh bao ăn xong, nàng dùng tay xoa xoa chỗ da thịt ửng hồng vì bị dây trói. Người đàn ông lại im lặng như một bức tường, lâu lâu liếc mắt sang nhìn nàng, phần lớn đều nhìn ra ngoài.
Bên ngoài, càng lúc càng nhiều tiếng người, âm thanh huyên náo, có tiếng reo hò, huýt sáo,… giống như những người ham mê đá bóng đang la hét, tiếng động rất gần nhưng người đàn ông vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt. Mễ Lương không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn hắn vài lân. Bề ngoài của hắn cũng khá đạp trai, đôi mắt như chim ưng rất sắc bén, lại thâm sâu như biển cả.
Tuy người đàn ông này vừa nhìn thấy nàng đã đánh ngất nàng, nhưng trực giác nói cho nàng biết hắn không phải kẻ ác độc. Nếu không hắn sẽ không mở dây trói cho nàng, còn mang đồ ăn thức uống. Âm thanh bên ngoài mỗi lúc một lớn, giống như con vượng la lên vì bị thiêu, âm thanh bì bõm của nước. Mễ Lương không nhịn được dò xét, nhưng nàng chỉ thấy được không gian nhỏ bên ngoài, muốn xem xét tình hình thì không thể.
Sở Nghiêu nhìn nàng hờ hững, ánh mắt lờ đờ, uể oải nói: “Cô muốn xem sao?”
Hắn chủ động mở miệng. Mễ Lương không biết hắn có ý gì, vội vàng lắc đầu, nhìn sắc mặt hắn hòa nhã, vội hỏi: ‘Đây là đâu”
Giọng nói của Sở Nghiêu bình thản như nước hồ thu: “Nơi này là Viêm Hoang”
“Viêm Hoang là nơi nào?”- Mễ Lương không biết.
“Viêm Hoang được gọi là Tử Vong cốc, đối với chúng tôi nơi này chính là nhà lao”– Sở Nghiêu dừng lại, khóe miệng mang theo tia châm biếm. “Nhà lao này chỉ giam giữ đàn ông”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
11 chương
10 chương
62 chương