Xuyên thành cục cưng của nam phụ
Chương 87
Editor: Nozomi
31/10/2020
🍀🍀🍀🍀🍀
Đây là lần đầu tiên Đường Đường thật sự chán ghét người này.
Chanh còn rất nhỏ, vừa mới tốt nghiệp đại học đã đến làm trợ lý cho cô, hỏi Chanh tại sao một sinh viên đại học giỏi lại không tìm công việc tốt hơn, đôi mắt Chanh sáng lấp lánh nói cô ấy là fan hâm mộ, từ khi Nhan Nghiên 15 tuổi bắt đầu đóng phim đã thích.
Đường Đường không có người nhà, không có người yêu, mấy năm gần đây thân nhất là người đại diện Lục Minh, sau này Lục Minh nhận thêm những nghệ sĩ khác, Chanh vẫn luôn ở cạnh Đường Đường, tuy rằng lúc đầu có chút cẩu thả. Chanh làm trợ lý cho cô mấy năm hầu như là cùng ăn cùng ở, Đường Đường đôi khi thực sự xem Chanh như em gái.
Đường Đường chưa từng thấy Chanh khóc.
Hơn nữa còn là bị mắng khóc.
Đường Đường không khỏi ớn lạnh, cô không dám nghĩ đến việc Nhan Nghiên có đánh Chanh hay không?
Đường Đường hít sâu một hơi, trở lại chỗ ngồi, liếc mắt nhìn Nhan Nghiên sau đó mặt không biểu cảm quay đầu lại.
- -------------
Gần đây đạo diễn Lâm rất khó xử.
Kỳ vọng vào Nhan Nghiên biến mất từng chút một, dù là người mới cũng diễn tốt hơn cô ta, diễn viên như vậy làm sao có thể phát huy khả năng trụ cột của nữ chính. Đoàn phim rất nhiều người lén nói có phải Nhan Nghiên bị "thả đầu" hay không? nhắc tới việc Nhan Nghiên đánh chửi trợ lý ở đoàn phim, đạo diễn Lâm trầm mặc thật lâu.
So với những tin đồn, ông thực sự đã làm việc với Nhan Nghiên, Nhan Nghiên lúc ấy quả thực không phải thế này.
Chuyện gì đã xảy ra khiến một diễn viên xuất sắc trở thành như vậy? đạo diễn Lâm nghĩ không ra cũng không có thời gian để nghĩ, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là làm thế nào để giải quyết vấn đề kỹ thuật diễn kém của Nhan Nghiên.
Thay người là điều trực tiếp nhất mà đạo diễn Lâm nghĩ đến.
Nhưng thay người không phải muốn thay là thay đơn giản như vậy.
Nhan Nghiên không phải vai phụ không thể thiếu, đây là nữ chính số 1, cũng không phải tuyến 18 tầm thường mà là tuyến đầu rất nổi tiếng, thậm chí có thể nói là người đứng đầu trong các nữ diễn viên tuyến đầu.
Thay thế một diễn viên như vậy, có thể tưởng tượng áp lực của dư luận bên ngoài, và điều đáng xấu hổ hơn nữa là nếu Nhan Nghiên không đồng ý thay đổi người, sau đó cưỡng chế thay thế, đoàn phim sẽ phải bồi thường mức thù lao ngất trời.
Nếu Nhan Nghiên ghi hận trong lòng làm khó đến cùng thì phải bồi thường càng nhiều.
Đạo diễn Lâm chỉ là đạo diễn, không phải nhà sản xuất, cũng không phải nhà đầu tư cho nên vấn đề trù tính tài chính của đoàn phim vẫn cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Nhưng cứ thế này, Nhan Nghiên không thể tiến bộ và không thể hòa nhập vào toàn bộ bộ phim, thật lãng phí thời gian và đốt tiền. Một đoàn làm phim lớn như vậy sẽ tiêu tốn sáu con số mỗi ngày.
Gần đây không có cách nào chỉ có thể quay cảnh của những người khác trước, nhưng đây cũng không phải là cách.
Đạo diễn Lâm hiếm khi lâm vào tình cảnh khó xử như vậy, ông lão vốn đã xấu tính lại càng cáu kỉnh, gần đây số lời mắng nhiếc cả đoàn phim tăng lên vùn vụt, ngay cả người đóng tốt như Đường Đường cũng phải run rẩy.
Sợ đụng vào họng súng của đạo diễn Lâm.
Tất nhiên, Nhan Nghiên là người bị mắng nhiều nhất.
Đạo diễn Lâm nghẹn một bụng tức. Thành thật mà nói gần đây ông bị Nhan Nghiên chọc tức tàn nhẫn, hoàn toàn không muốn quan tâm tới Nhan Nghiên nhưng không còn cách nào, đạo diễn Lâm vẫn phải giảng cách diễn cho Nhan Nghiên.
Ông xem như đã nhìn ra, để Nhan Nghiên tự mình hiểu thấu đáo kịch bản và những chi tiết đó là không có khả năng, cho nên vẫn là nói trực tiếp cho Nhan Nghiên cách diễn.
Đạo diễn Lâm đã làm đạo diễn nửa đời người, chưa bao giờ thấy mệt như vậy, dù sao những diễn viên ông mời đến đều diễn xuất tốt.
Nghĩ đến mức thù lao lên đến năm ngàn vạn của Nhan Nghiên, đạo diễn Lâm càng giận sôi máu, năm ngàn vạn thù lao không phải hơn nửa là nhờ ông sao?
Sau ba ngày diễn gập ghềnh như vậy, đạo diễn Lâm không thể chịu nổi nữa, cuối cùng thì diễn xuất của Nhan Nghiên cũng tốt hơn trước, nhưng cũng chỉ giới hạn ở những cảnh quay đơn lẻ hoặc những cảnh quay với người hầu, chỉ cần cùng khung với phái có kỹ thuật diễn lập tức nhìn ra chênh lệch.
Đạo diễn Lâm tê liệt ngồi trước máy quay, đôi mắt ngơ ngác nhìn màn ảnh không biết suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu ông im lặng cầm điếu thuốc hô dừng, liếc nhìn Nhan Nghiên rồi đứng lên.
"Nhan Nghiên lại đây."
Mọi người đều cho là ông lại phải giảng diễn cho Nhan Nghiên nên không nghĩ nhiều. Sau khi hai người đi rồi khó tránh khỏi cảm thán đạo diễn Lâm thật vất vả, nói Nhan Nghiên có mặt mũi nào lấy thù lao cao như vậy.
Nhan Nghiên cũng tưởng đạo diễn Lâm lại giảng diễn cho cô ta nên đi theo ông đến phòng hóa trang.
Đạo diễn Lâm tóc đã hoa râm, từng sợi tóc đều tựa như lộ ra vẻ mệt mỏi, một lúc lâu sau, khi điếu thuốc được hút xong, đạo diễn Lâm liếc nhìn Nhan Nghiên rồi chậm rãi nói, "Rời đoàn đi."
Nụ cười của Nhan Nghiên đông cứng trên mặt, hơn nữa ngày dường như không phản ứng lại lời đạo diễn Lâm, trống rỗng nhìn chằm chằm ông một hồi rồi đột nhiên đứng lên, "Dựa vào cái gì?"
Giọng của Nhan Nghiên quá lớn, phòng hóa trang được dựng tạm thời không quá xa với địa điểm quay, mọi người đang trò chuyện bị tiếng gầm giận dữ của Nhan Nghiên làm cho hoảng sợ, mọi người hai mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì
Đạo diễn Lâm đã đi qua nửa đời người, dường như đã sớm dự liệu thái độ này của Nhan Nghiên nhưng vẫn rất khó chịu và lấy trong túi ra một điếu thuốc khác.
"Cô nói dựa vào cái gì", đạo diễn Lâm cau mày, "Tôi không ở trước mặt mọi người nói chuyện này mà nói riêng với cô ở đây là muốn cho cô chút mặt mũi cuối cùng, cô rời khỏi đoàn và công bố với bên ngoài vì lý do sức khỏe cũng được hoặc lý do khác cũng được, với cô và đoàn làm phim đều không ảnh hưởng đến danh tiếng, chúng tôi cũng sẽ dùng cách bình thường để trả tiền bồi thường cho cô."
Nhan Nghiên nghe không vô, hai ngày nay cô ta diễn cảm giác rất tốt mà, đạo diễn Lâm đột nhiên nói như vậy làm cô ta không kịp đề phòng.
"Biểu hiện của tôi hai ngày nay không phải rất tốt sao?"
Đạo diễn Lâm liếc nhìn Nhan Nghiên, cảm thấy Nhan Nghiên có lẽ đã hiểu sai từ "tốt" này.
Ông không còn nhiều kiên nhẫn nữa, thái độ này của Nhan Nghiên không giống như có thể nói chuyện tiếp, bóp tắt thuốc lá nhíu mày lại, "Tôi là đạo diễn, nhiệm vụ của tôi là tổ chức mọi người quay phim chứ không phải để dạy riêng cô đóng phim thế nào, hay là cô chia cho tôi phân nửa tiền thù lao năm ngàn vạn đi?"
Với sự mỉa mai thẳng thắn như vậy, sắc mặt của Nhan Nghiên trong chốc lát tái nhợt.
"Huống chi", đạo diễn Lâm nói tiếp, "Dù cho sau khi tôi giải thích thì trình độ của cô cũng chỉ tốt hơn trước một chút, còn khoảng cách với những người khác, tôi nghĩ mình không cần nói nhiều cô cũng hiểu rõ"
Nhan Nghiên á khẩu không trả lời được.
"Tôi không biết cô đã xảy ra chuyện gì, tại sao trước kia tốt bây giờ lại thành như vậy? Đương nhiên tôi không tò mò chuyện gì đã xảy ra, nhưng trạng thái hiện tại của cô thật sự không thích hợp để đóng phim, tôi đề nghị cô về nhà nghỉ ngơi một thời gian, hoặc là nhận bộ phim dễ hơn để điều chỉnh, có lẽ..."
Lời còn chưa dứt, Nhan Nghiên hoảng loạn ngắt lời đạo diễn Lâm.
"Tôi không muốn!"
Đạo diễn Lâm nói nghe đến tai Nhan Nghiên chỉ cảm thấy mỉa mai.
Đây không phải là cố ý chế nhạo cô ta sao?
Cái gì gọi là nhận phim dễ hơn, chẳng lẽ kêu cô ta nhận loại phim thần tượng Đường Đường từng đóng trước kia? Để cô ta trở thành trò cười của mọi người sao?
"Tôi sẽ không rời đi", Nhan Nghiên căm tức nhìn đạo diễn Lâm, lo lắng bị người bên ngoài nghe thấy nên hạ giọng, "Chúng ta đã ký hợp đồng, ông không thể vô duyên vô cớ đuổi tôi đi, nếu ông kiên trì muốn thay người, tôi không ngại khởi tố để tòa án giải quyết vấn đề bồi thường."
Đây là biện pháp tốt nhất mà đạo diễn Lâm nghĩ ra, ông vẫn nghĩ cho Nhan Nghiên, dù sao cũng không thể vô duyên vô cớ đổi diễn viên nên để Nhan Nghiên công bố mình bị bệnh và cần điều dưỡng, đoàn phim bớt bị nghị luận mà Nhan Nghiên cũng có thể bảo toàn danh tiếng
Nhưng Nhan Nghiên lại quá kháng cự.
Đạo diễn Lâm nhìn chằm chằm Nhan Nghiên một lúc lâu rồi đứng lên, "Tự cô nghĩ lại đi"
Nói xong rời khỏi phòng hóa trang.
Mọi người bên ngoài nhìn thấy đạo diễn Lâm đi ra vội vàng nhìn sang chỗ khác, đạo diễn Lâm ngồi lại trước máy quay như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Đã nghỉ ngơi xong chưa? Xong rồi thì chúng ta tiếp tục!"
Mọi người lại lao vào công việc, không ai dám hỏi Nhan Nghiên có chuyện gì, cũng không dám hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi buổi quay ngày hôm nay kết thúc, đạo diễn Lâm gọi Bách Thần ở lại.
Tuy rằng mắt không còn sáng như xưa, nhưng không đến mức không nhìn ra giữa Nhan Nghiên, Bách Thần và Đường Đường có mập mờ, huống chi chuyện Nhan Nghiên cố ý dọn đến đối diện phòng Bách Thần cả đoàn phim đều biết.
Lúc đầu nhân viên công tác trong đoàn còn trêu chọc nói Bách Thần cố ý theo Nhan Nghiên tới đoàn phim, sau đó phát hiện ra là bọn họ nghĩ nhiều, Bách Thần gần như không chủ động nói một lời với Nhan Nghiên, nếu có nói vậy nhất định là Nhan Nghiên chủ động.
Đạo diễn Lâm không muốn làm lớn chuyện, im lặng thay đổi người là biện pháp giải quyết tốt nhất, ông không muốn làm những động tác nhỏ này nhưng không nghĩ ra cách đành gọi Bách Thần đến, uyển chuyển nói với hắn ý muốn đổi người, cũng ngầm ra hiệu Bách Thần có thời gian nói chuyện với Nhan Nghiên. Dù sao thì Nhan Nghiên và đoàn phim cứ tiếp tục như thế sẽ không tốt chút nào.
Đạo diễn Lâm chỉ nói không hài lòng, không nói Bách Thần nhất định phải hỗ trợ nhưng Bách Thần làm sao không rõ ý của ông.
Rối rắm gần nửa giờ, Bách Thần tìm gặp Nhan Nghiên.
Gần đây Nhan Nghiên bị đạo diễn Lâm cho ngừng diễn, lúc này đang gọi điện thoại cho người đại diện, nghe tiếng gõ cửa còn tưởng là trợ lý, kết quả vừa mở cửa thấy Bách Thần thì giật mình, vội vàng mời người vào.
Bách Thần làm sao dám đi vào, xua tay nói, "Em chỉ nói vài câu."
Nhan Nghiên cúp máy cười cười, "Nói cái gì?"
"Ừm....gần đây trạng thái của chị có phải không tốt lắm?"
Nhan Nghiên thấy Bách Thần quan tâm mình thì rất vui mừng, lập tức trút hết nỗi bất bình vừa rồi, "Trạng thái có chút không tốt, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để điều chỉnh, qua một thời gian chắc sẽ ổn thôi, vào nói chuyện đi, tôi nhờ trợ lý mua ít trái cây... "
"Không cần, không cần". Bách Thần lui về sau một bước nhỏ, nhìn nhìn xung quanh mới tiếp tục nói, " Trạng thái không thể trong chốc lát là tìm được, hơn nữa em thấy đoàn phim mỗi ngày đều gấp rút quay như vậy không tốt cho chị. Em đề nghị chị tốt hơn hết là nghỉ ngơi thật tốt một thời gian rồi lại tiếp tục đóng phim..."
Nhan Nghiên rốt cuộc nghe ra không thích hợp, nụ cười trên mặt biến mất.
"Cậu cũng tới khuyên tôi đi?"
Nhan Nghiên đột nhiên cao giọng nói.
Bách Thần: "...Em chỉ sợ bây giờ trạng thái của chị không tốt sẽ không thể tạo ra kết quả tốt, đến lúc phát sóng chị lại bị mắng."
Nhan Nghiên không nghe được gì.
Một giây trước, cô ta thật sự cho rằng Bách Thần đang quan tâm đến mình, kết quả Bách Thần khuyên cô ta đi, bây giờ còn nói cái gì mà lo cô ta bị mắng?
"Cậu vội vàng đuổi tôi đi sau đó có thể không kiêng nể gì thông đồng với Đường Đường chứ gì!"
Bách Thần: "Chuyện này có liên quan gì đến Đường Đường chứ?"
"Cậu dám nói mình không có ý gì với cô ta không?"
Bách Thần: "......"
"Cậu không còn gì để nói đúng không?" Nhan Nghiên trợn tròn mắt, vẻ mặt tái nhợt tức giận, "Cậu chịu thừa nhận rồi?"
"Đúng vậy, em thừa nhận", Bách Thần hào phóng thừa nhận, "Đúng là em muốn theo đuổi cô ấy, tới đây đóng phim cũng vì cô ấy, chị hài lòng chưa?"
Nhan Nghiên sửng sốt.
Một lúc lâu sau, Nhan Nghiên đột nhiên giơ tay đánh Bách Thần, "Cậu gạt tôi..."
Bách Thần dễ dàng chặn tay Nhan Nghiên, "Em gạt chị cái gì?"
"Người cậu thích rõ ràng là tôi!"
"Em chưa bao giờ nói thế!" Bách Thần không có tâm trạng để thảo luận chuyện này với Nhan Nghiên, "Là thích tác phẩm của chị chứ không phải thích chị"
Huống chi biểu hiện bây giờ của chị còn không có tác phẩm.
Nhưng lời này Bách Thần không nói ra vì có chút tổn thương người khác.
"Hôm nay em đến tìm chị không có liên quan đến Đường Đường, chị chủ động rút lui đối với chị và đoàn phim đều tốt"
Nhan Nghiên bịt tai lại, sau đó đẩy Bách Thần ra, đóng cửa "rầm" một tiếng.
Bách Thần dựa vào tường, đầu trống không gần năm phút đồng hồ mới rời khỏi cửa phòng Nhan Nghiên, lúc lên lầu gặp Đường Đường và Tiểu Lâm, Tiểu Lâm mua một đống trái cây, đang nói đùa với Đường Đường thì thấy Bách Thần tiến vào thang máy.
Đường Đường nhìn số tầng, lầu chín.
Là tầng Nhan Nghiên ở.
Xem ra Bách Thần vừa tìm Nhan Nghiên.
Tuy rằng Đường Đường không quan tâm hai người nói cái gì nhưng nhìn sắc mặt của Bách Thần kém đến mức cả người uể oải nên chỉ đơn giản chào hỏi, nghĩ nghĩ lại lấy dưa lưới đã cắt từ đống trái cây mới mua đưa cho Bách Thần.
Cô nhớ rõ tiểu thuyết từng nói nhiều lần là Bách Thần thích ăn dưa lưới.
Bách Thần sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Đường Đường, sau đó nhận lấy.
"Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn đâu", Đường Đường cười cười, sau đó lại cùng nói chuyện với Tiểu Lâm.
Bách Thần nhìn chằm chằm hộp trái cây trong tay rồi nhìn túi nilon trong tay Tiểu Lâm, tranh cãi lúc nãy với Nhan Nghiên bị ném ra sau đầu, liếc nhìn Đường Đường, muốn hỏi tại sao Đường Đường biết hắn thích ăn cái này nhưng cửa thang máy đã mở.
Bách Thần cố nén ý muốn hỏi trở về.
Sau khi trở về phòng, Bách Thần trái lo phải nghĩ, quyết định gọi điện thoại cho Đái Na báo động trước.
Lúc Đái Na ký hợp đồng với hắn từng nói có thể yêu đương nhưng phải thông báo trước, đừng đợi ở bên nhau mới nói thì quá muộn.
Sau khi gọi cho Đái Na, Đái Na hỏi hắn có chuyện gì, Bách Thần hắng giọng trịnh trọng nói, "Chị Na Na, em quyết định chính thức theo đuổi Đường Đường."
Vừa dứt lời, đầu kia điện thoại Đái Na ho đến tê tâm liệt phế.
Ho khan nhưng không quên xác nhận, "Em theo đuổi ai?"
"Đường Đường ạ", Bách Thần nói, "Chị bị gì vậy? Bị cảm hay bị nghẹn?"
Chị sắp bị em hù chết!
Đái Na uống miếng nước, cuối cùng cũng bình tĩnh lại tâm trạng, "Lúc trước không phải..."
"Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ không phải sao?" Bách Thần nói, dừng một chút tiếp tục nói với giọng điệu có phần làm nũng, "Chị Na Na, em biết lúc trước thái độ em đối với Đường Đường quá tệ làm chị khó chịu, hiện tại em cũng rất hối hận, em cũng sợ cô ấy vì chuyện lúc trước không chấp nhận em, nhưng chỉ cần em thật tâm theo đuổi thì vẫn còn hy vọng."
Đái Na:......
"Trước kia là em hiểu lầm cô ấy, không hiểu rõ cô ấy, em hứa mọi chuyện sẽ không như trước nữa. Em muốn nói trước với chị sau đó có thể theo đuổi cô ấy..."
"Trễ rồi", Đái Na thật sự dừng không được mở miệng nói.
Bách Thần sửng sốt, "Cái gì trễ rồi?"
"Chị nói em bây giờ mới muốn theo đuổi thì trễ rồi"
Bách Thần cho rằng Đái Na nói đến việc hắn ghét bỏ Đường Đường lúc trước cho nên bây giờ Đường Đường chắc không thích hắn, "Có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần em thật lòng theo đuổi, mọi chuyện vẫn có thể..."
"Không thể nào."
"...Chị Na Na sao lại nói vậy? chị nói vậy cũng quá đả kích em rồi, em còn chưa theo đuổi làm sao chị biết không có khả năng?"
"Chị không đả kích em", Đái Na rất mừng vì Bách Thần nói trước với mình, nếu không ngây ngốc chạy tới theo đuổi Đường Đường bị Minh Thiếu Diễm thấy, thì không chỉ Bách Thần, ngay cả chị cũng chịu không nổi.
"Chị nói với em không thể nào không phải vì trước kia em đã làm gì Đường Đường, mà là vì Đường Đường đã có bạn trai cho nên em không thể nào theo đuổi em ấy được."
Bách Thần choáng váng, cả người ngây ngốc, gần nửa phút vẫn chưa hoàn hồn, một lúc sau mới nói,
"Làm sao chị biết được?"
"Đường Đường nói."
"Có thể là giả"
"Đường Đường không cần nói dối chị, hơn nữa bạn trai Đường Đường...chị cũng quen và cậu ta cũng thừa nhận"
Bách Thần ngã người xuống giường, không biết nên nói gì.
Khó chịu trong lòng.
Đái Na thở dài.
Chị cũng biết là đáng đời Bách Thần, lúc trước chính tay hắn đẩy người ta ra, kết quả đẩy ra xa bị người khác nhặt được, bây giờ muốn tìm đã không tìm được nữa.
Nhưng rốt cuộc Bách Thần cũng là nghệ sĩ dưới quyền chị, bây giờ phát hiện thật sự thích Đường Đường lại bị chị trực tiếp dội một chậu nước lạnh.
Bách Thần thật sự bị đả kích nhưng vẫn kiên trì nói, "Nhưng Đường Đường vẫn còn nhỏ, bạn trai Đường Đường chắc cũng còn nhỏ, chỉ là yêu đương mà thôi sau này không chừng sẽ chia..."
"Em dừng lại cho chị!"
Đái Na nghe mà hãi hùng khiếp vía.
Lời này nếu bị Minh Thiếu Diễm nghe được là xong đời.
Trước khi Minh Thiếu Diễm và Đường Đường quyết định công khai, Đái Na tuyệt đối không được nói cho người khác biết chuyện riêng tư của ông chủ. Cho dù đó là Bách Thần, Đái Na cũng chỉ có thể cảnh cáo Bách Thần nhiều lần,
"Cũng vì Đường Đường còn nhỏ nên bạn trai em ấy vẫn luôn chờ đợi, đợi Đường Đường tới tuổi kết hôn hợp pháp có thể sẽ lập tức kết hôn. Bách Thần, chị không nói giỡn với em, em nên cách xa Đường Đường một chút, đừng có bất kỳ ý nghĩ lộn xộn nào với em ấy nữa, bạn trai em ấy hơi...chiếm hữu mạnh mẽ một chút, hơn nữa thân phận không bình thường, em không thể chọc vào được đâu!"
"Không thể chọc vào, chẳng lẽ có thể so với Minh đổng sao?"
"....Cũng gần như vậy"
Bách Thần:......
Bách Thần quyết định vớt vát lần cuối, "Chị Na Na, có phải người đàn ông đó ép buộc Đường Đường không? Đường Đường thực sự không tình nguyện..."
"Em ấy tình nguyện" Đái Na sắp phát điên rồi, "Không phải như em nghĩ đâu, người ta đẹp trai hơn em, có tiền hơn em, Đường Đường rất thích, thời gian trước Đường Đường sử dụng hết tiền tiết kiệm chỉ để tặng bạn trai một chiếc siêu xe, đừng suy nghĩ lung tung, thật đó, cách xa Đường Đường một chút nếu không đến lúc đó đến chị cũng không thể cứu em!"
Bách Thần:......
Có cần nói khủng bố như vậy không?
Dù sao hắn cũng là nghệ sĩ Thánh Ngu, vẫn là cây rụng tiền lớn của Thánh Ngu, cho dù bạn trai Đường Đường có tiền có thế đi nữa, chẳng lẽ còn dám động đến trên đầu Thánh Ngu?
Còn đẹp trai hơn hắn có tiền hơn hắn sao? trên đời này người đẹp trai hơn hắn có được mấy người?
Nói giỡn sao!
Trong mắt Đường Đường tình nhân hóa Tây Thi không nói, tại sao cả Đái Na cũng liên tiếp nói tốt cho người đàn ông kia?
Bách Thần bực bội cúp điện thoại, sau khi cơn bực tức qua đi, nhớ tới chuyện Đường Đường đã có bạn trai rồi thì không bực bội mà đổi thành thương tâm.
Một người đàn ông to lớn lại muốn khóc.
Đái Na còn nói khi Đường Đường tới tuổi hợp pháp sẽ kết hôn.
F*ck. Đường Đường đã 19 tuổi, 20 tuổi là có thể kết hôn, sao lại gấp như vậy? Người đàn ông đó già lắm sao?
Điều này thật khó chịu.
Khó chịu đến nỗi không muốn quay phim nữa, muốn về nhà, muốn tìm mẹ.
Nhưng không còn cách nào, phim vẫn phải quay, không những phải quay tiếp mà còn phải đối mặt với Đường Đường.
Bách Thần chợt nhớ tới giọng nói của người đàn ông trong điện thoại của Đường Đường ngày hôm đó, người đàn ông đó nói Đường Đường "ngoan", vậy đây chính là bạn trai của Đường Đường mà Đái Na đã nói.
Nhớ tới Đường Đường cong môi khi chơi di động, trong lòng Bách Thần càng chua xót và buồn bã.
Lúc khó chịu trong lòng sẽ có chút tùy hứng, có chút tức giận không kiềm chế được, tự trách mình, trách bạn trai Đường Đường, cuối cùng trách luôn Đường Đường.
Rõ ràng đã có bạn trai còn cho hắn ăn dưa lưới.
Đường Đường thật oan ức mà, nếu biết Bách Thần nghĩ như vậy chẳng thà không cho hắn.
Sáng hôm sau thức dậy ở phòng hóa trang gặp được Bách Thần, như thường lệ thuận miệng chào hỏi, Bách Thần hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Đường Đường, Tiểu Lâm và những người khác:.........
Chuyện gì vậy?
Không ai biết.
Đạo diễn Lâm đã dừng hoàn toàn cảnh quay của Nhan Nghiên, dĩ nhiên dưới tình huống không thể thuyết phục, đạo diễn đã chọn cách buộc Nhan Nghiên rời đi.
Nhan Nghiên tới gây gổ với đạo diễn Lâm một hồi, lần này trực tiếp trước mặt mọi người cãi nhau với ông, sau đó không lựa lời nói thẳng rằng đạo diễn Lâm không vừa mắt cô ta nên làm khó dễ, hoặc là đạo diễn Lâm nhận tiền của Thánh Ngu muốn nâng đỡ Đường Đường thành nữ chính, đạo diễn Lâm tức đến nỗi thiếu chút nữa lên huyết áp.
Gây rối đến mức này, Nhan Nghiên đã hoàn toàn trở mặt với đạo diễn Lâm.
Đạo diễn Lâm không thể nhịn được nữa trực tiếp gọi điện thoại cho nhà sản xuất, nhà sản xuất sửng sốt, có lòng tốt khuyên ông, "Sao đột nhiên muốn đổi diễn viên chính, chuyện này không thể được, nếu Nhan Nghiên nói gì chọc lão nhân gia ông tức giận, để tôi nói..."
"Hôm nay tôi chỉ nói một lời, nếu ông khăng khăng muốn Nhan Nghiên diễn, được rồi, cô ta diễn, tôi chạy lấy người"
Nhà sản xuất:...???
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? sao lại trở nên như vậy?
Nhà sản xuất gọi điện thoại cho ông chủ Á Tinh, còn chưa kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra, ông chủ Á Tinh bên kia vừa nhận được điện thoại khóc lóc của Nhan Nghiên, nghẹn một bụng lửa giận, nhà sản xuất chưa kịp mở miệng đã bị hỏi tội trước.
Nhà sản xuất nghe hai phía đến mức đầu to ra, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Trước khi nhà sản xuất có thể giải quyết vấn đề, một tin tức độc quyền đã nổ ra trên mạng.
Có người tung tin đoàn phim 《 Anh Cơ 》xảy ra mâu thuẫn. Đạo diễn Lâm và Nhan Nghiên phát sinh tranh chấp, chỉ vì đạo diễn Lâm quá thiên vị một diễn viên khác trong đoàn, thậm chí muốn diễn viên này thay thế Nhan Nghiên làm nữ chính nên buộc Nhan Nghiên phải rút lui khỏi đoàn phim.
Tin tức lật tẩy liền thành đề tài hot nhất, cuộc thảo luận diễn ra không lâu liền có người tự xưng là người trong cuộc, và diễn viên mà đạo diễn Lâm muốn nâng đỡ chính là người chưa từng có quan hệ tốt với Nhan Nghiên - Đường Đường.
Nếu trước đó chỉ là hot thì sau khi tung ra người này chính là Đường Đường, tin tức Đường Đường đoạt vai diễn của Nhan Nghiên lập tức bùng nổ hot search, các trang web lớn trực tiếp đẩy tin tức khiến nó nghiễm nhiên trở thành sự thật.
Cư dân mạng được một phen dậy sóng.
Cho dù Đường Đường có xinh đẹp đến đâu, và cho dù Nhan Nghiên lúc trước có phiền phức đến đâu, thì việc giành vai diễn cũng là điều quá đáng.
Hơn nữa, Đường Đường vốn đã không có khả năng nhận vai An Lăng tỷ muội lại muốn nhận vai Anh Cơ, thật quá đáng!
Các bình luận trên mạng gần như là một chiều, cùng lúc đó, một số người còn tung ra những lời đàm tiếu.
Có thông tin cho rằng có người tình cờ gặp được bạn học cùng lớp cấp hai của Đường Đường. Bạn học đó nói trước kia Đường Đường ở trường bắt nạt bọn họ, là một kẻ chuyên bắt nạt học đường mà ai cũng biết. Cô ta cũng từng bị Đường Đường bắt nạt, còn nói Đường Đường từng nhiều lần chặn đường cướp tiền cô ta ở ngoài trường khiến cô ta bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng.
Cũng cam đoan với mọi người cô ta tuyệt đối không nói dối.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
10 chương
24 chương