Xuyên thành cục cưng của nam phụ
Chương 69
Editor: Nozomi
10/10/2020
🐇🐇🐇🐇🐇
Tuy hắn là chú của Đường Đường nhưng trước hết hắn là một người đàn ông thật sự.
Người mình thích đến tận xương tủy lúc này đang nằm trên ngực, cách một tầng vải mỏng có thể cảm nhận được ngón tay Đường Đường có chút nóng lên, đôi chân dài trắng nõn như có như không cọ vào quần tây, hai tay véo vào eo Đường Đường có thể cảm nhận được vòng eo mảnh mai nhưng mềm dẻo.
Không người đàn ông nào có thể từ chối một sự cám dỗ như vậy.
Gân xanh giữa trán Minh Thiếu Diễm nổi lên, một tay đột ngột ôm qua chân Đường Đường đem người nhấc bổng lên, đá văng cửa phòng ngủ đặt Đường Đường xuống giường.
Đường Đường kêu lên một tiếng, lăn đến giữa giường ôm chặt chăn bông, lỗ tai có chút nóng lên, vừa định nói gì đó, Minh Thiếu Diễm đã xoay người hấp tấp bước ra ngoài, giọng nói khàn khàn không giấu được bỏ lại một câu.
"Hôm nay cháu ở đây nghỉ ngơi đi."
Bóng dáng hốt hoảng rời đi cùng với tiếng đóng cửa không nhỏ.
Đường Đường:......
Đường Đường hỗn độn ôm chăn, đột nhiên có cảm giác lấy sai kịch bản không biết nên khóc hay nên cười.
Dường như cô là ác bá chuyên đi bắt nạt, còn Minh Thiếu Diễm là tiểu thư bị cưỡng bức cướp sắc.
Bây giờ tiểu thư bị dọa chạy mất rồi.
Nửa phút sau cửa bên ngoài lại có động tĩnh, cửa mở có người bước vào, mười giây sau Tiểu Lâm hoảng sợ cầm quần áo và nước tẩy trang đẩy cửa phòng ngủ ra.
"Ừm....Minh đổng nói hôm nay chị ngủ ở đây, kêu em đem đồ của chị đến..."
Nhìn Đường Đường ngồi trên giường, lại nghĩ tới kiểu tóc có chút hỗn độn của Minh Thiếu Diễm, bất giác trong đầu tràn ngập sắc khí không nói nên lời, nhưng lại không dám nghĩ nhiều.
Đây chính là ông chủ và cháu gái của ông chủ!
Trợ lý Tiểu Lâm và một cô gái khác trong đoàn phim ở chung một phòng tiêu chuẩn ngay dưới phòng của Đường Đường, vừa chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại reo, là một số lạ.
Tiểu Lâm tưởng là gọi nhầm, lúc nghe điện thoại giọng điệu có chút khó chịu, nhưng khi nghe thấy giọng nói trên điện thoại liền giật bắn cả mình.
Ông chủ gọi cho cô ấy!
Minh Thiếu Diễm yêu cầu cô ấy nhanh chóng đến phòng Đường Đường lấy quần áo để thay tối nay và quần áo sẽ mặc sáng mai sau đó đưa đến phòng xx.
Tiểu Lâm ngẩn ra nhưng dù có mấy trăm lá gan cũng không dám hỏi Minh Thiếu Diễm tại sao, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới phòng Đường Đường thu dọn quần áo và đồ dùng vệ sinh, rồi dựa theo mật mã mở cửa mà Minh Thiếu Diễm gửi đến để mở căn phòng sang trọng này.
Sau đó nhìn thấy Đường Đường ngẩn người ngồi ở trên giường.
Ánh mắt Đường Đường chậm rãi rơi vào bộ quần áo mà Tiểu Lâm đang cầm.
Được lắm, trực tiếp nhường phòng cho cô ở luôn rồi.
A a a rốt cuộc anh có còn là đàn ông không!
Đường Đường suy sụp bọc trong chăn lăn trên giường hai vòng sau đó khôi phục bình thường thất thần bước xuống giường.
"Không cần, đem về thôi, chị trở về ngủ."
Nhìn Tiểu Lâm rối rắm, Đường Đường thở dài, "Chị sẽ nói với chú, em đừng sợ."
Có lời này của Đường Đường, lúc này Tiểu Lâm mới yên tâm đem đống đồ vừa mới mang tới quay trở về.
Đường Đường gọi điện thoại cho Minh Thiếu Diễm thì được thông báo là đang bận trò chuyện, rốt cuộc là thật sự đang trò chuyện hay cố tình không bắt máy, Đường Đường cũng không biết.
Giẫm lên giày xuống giường, trước khi đi xếp lại chiếc chăn bị lộn xộn, gửi tin nhắn cho Minh Thiếu Diễm rồi rời khỏi phòng.
Minh Thiếu Diễm đúng là đang trò chuyện nên không trả lời cuộc gọi của Đường Đường.
Buổi tối nhiệt độ xuống thấp, còn có gió đêm nhè nhẹ, tầng cao nhất của khách sạn là một quán cà phê ngoài trời, Minh Thiếu Diễm đứng trên tầng cao nhất, nhìn bao quát toàn thành phố, rốt cuộc đem hơi thở khô nóng toàn thân giảm xuống.
Mặc dù thỉnh thoảng một số hình ảnh vẫn hiện ra trong đầu
Chờ ngọn lửa dịu xuống lúc này Minh Thiếu Diễm mới hậu tri hậu giác bực bội.
Đường Đường học được chuyện này ở đâu?
Dừng lại dừng lại, không thể nghĩ về chuyện này nữa.
Gọi một ly cà phê đá, ngồi trên tầng cao nhất nhiễm gió lạnh sau đó gọi điện thoại cho đạo diễn 《 Kẹo Kim Cương 》
Đạo diễn giật mình, vội vàng hỏi Minh Thiếu Diễm có chuyện gì.
"Bộ phim này", Minh Thiếu Diễm dừng một chút, "Đường Đường có mấy cảnh hôn?"
Sao đột nhiên hỏi chuyện này...
Đạo diễn không hiểu, nhưng cũng không giấu giếm, "Tổng cộng có ba đoạn"
"Cắt đi"
Đạo diễn:......
Được rồi, bây giờ đạo diễn đã có phản ứng.
Đạo diễn không biết mối quan hệ giữa Đường Đường và Minh Thiếu Diễm, với sự đầu tư của Thánh Ngu trước đây và việc đích thân đến thăm của Minh Thiếu Diễm hôm nay, đạo diễn và những người khác đã hoàn toàn hiểu sai mối quan hệ giữa Đường Đường và Minh Thiếu Diễm.
Bất quá cũng có một sự khác biệt, lúc trước nghĩ đây là quan hệ bao dưỡng nhưng giờ nhìn lại có lẽ là hiểu lầm.
Minh Thiếu Diễm và Đường Đường giống như là đang yêu đương.
Nếu không yêu thì sao lại có dục vọng chiếm hữu nghiêm trọng như vậy? Ngay cả cảnh hôn diễn cũng không cho quay!
Kỳ thật nếu yêu đương cũng không có gì to tát, trai tài gái sắc....
Khụ khụ. suy nghĩ hơi xa rồi, đạo diễn vội vàng phanh lại, bi thương nói với Minh Thiếu Diễm, "Minh đổng, loại như cảnh hôn này thật ra không cần phải để ý như vậy...Hơn nữa trong phim nếu thiếu cảnh hôn thì sẽ không hoàn hảo..."
"Vậy dùng thế thân", đối với điểm này Minh Thiếu Diễm không có chỗ để thương lượng, "Nếu không được vậy mượn góc quay, tôi tin tưởng ông nhất định có biện pháp."
Đạo diễn:......
Sau khi cúp máy, di động hiển thị cuộc gọi nhỡ và tin nhắn văn bản của Đường Đường.
Đường Đường nói cô đã đi về, nói hắn có thể yên tâm về phòng của mình.
Tuy rằng trên mặt chữ dường như không có vấn đề gì, nhưng thoạt nhìn lại cảm thấy có gì đó không đúng, phải mất một lúc lâu Minh Thiếu Diễm mới phát hiện, sao mình lại chật vật đến vây?
Hơn nữa bây giờ trở về phòng có một loại xấu hổ không nói nên lời.
Đang ngồi uống cà phê thì Jason gọi đến.
"Minh đổng, hôm nay Nhan Nghiên nhờ người liên lạc với tôi, nói là có chuyện quan trọng muốn trực tiếp gặp ngài."
Nhan Nghiên?
Minh Thiếu Diễm cau mày.
Hắn và Nhan Nghiên không có bất kỳ quan hệ gì, ngoại trừ lần trước Nhan Nghiên đến xin lỗi có gặp qua một lần, ngoài ra không có bất kỳ giao tiếp nào.
Thậm chí vì Nhan Nghiên nhắm vào Đường Đường một cách khó hiểu khiến Minh Thiếu Diễm không có ấn tượng tốt với cô ta.
Nhan Nghiên muốn gặp hắn?
"Không gặp"
"Nhan Nghiên nói chuyện này có liên quan đến Đường tiểu thư, còn nói việc này rất nghiêm trọng, hy vọng có thể gặp Minh đổng càng sớm càng tốt"
Vẻ mặt của Minh Thiếu Diễm khẽ nhúc nhích, có liên quan đến Đường Đường?
Sau một lúc im lặng, Minh Thiếu Diễm hít sâu một hơi, "Đã biết, đặt vé tối nay đi"
Tuy rằng nói ngài trở về sớm một chút nhưng cũng không cần sớm như vậy a, Jason uyển chuyển nói không cần gấp như vậy, sáng mai cũng được mà.
"Ồn ào"
Okay, Jason im lặng ngay lập tức.
Đường Đường trở về phòng suy nghĩ, tắm rửa xong đang muốn ngủ thì di động báo có tin nhắn tới, là Minh Thiếu Diễm.
[có chuyện quan trọng về thành phố S trước.]
Đường Đường:.........trực tiếp bị cô dọa chạy?
[đóng phim cho tốt, quay xong sẽ có quà.]
Quà?
Cô không thiếu quà.
Quà cô định tặng Minh Thiếu Diễm còn chưa đưa đâu.
Nghĩ đến liền nhắn tin cho Mễ Việt hỏi khi nào xe sẽ tới.
[biết em sốt ruột rồi, anh đã hối thúc qua mấy ngày là có thể đến.]
Cuối cùng cũng có một việc hài lòng.
Sau khi nói chuyện xong, Đường Đường nằm trên giường nhớ lại lời nói và hành động của Minh Thiếu Diễm.
Mặc dù Minh Thiếu Diễm từ chối cô nhưng hắn gần như thừa nhận rằng hắn thích cô, lý do không đồng ý thật ra chính là vì huyết thống.
Chính vì vậy mà Đường Đường cũng không cảm thấy quá lo lắng, bất an.
Ngày hôm sau đến đoàn phim không biết vì sao, đạo diễn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng Đường Đường đợi hồi lâu, đạo diễn vẫn không nói gì chỉ thở dài một cách khó hiểu.
Sau đó để Đường Đường đi trang điểm.
Còn bên kia, Minh Thiếu Diễm buổi tối trở về thành phố S, ngày hôm sau vẫn đến Thánh Ngu như thường lệ.
Jason đã hẹn Nhan Nghiên lúc 9 giờ rưỡi sáng.
Nhan Nghiên đột nhiên xuất hiện ở Thánh Ngu làm mọi người ở Thánh Ngu đều khiếp sợ, khi nhìn thấy Jason đích thân đón Nhan Nghiên lên lầu thì càng sôi nổi nghị luận.
Tại sao Nhan Nghiên lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa còn trực tiếp đi gặp Minh đổng
Còn nữa, cô gái đi cùng Nhan Nghiên là ai? Người mới sao? Hình như chưa từng gặp qua.
Nhan Nghiên vẫn duy trì một nụ cười hoàn mỹ, quay đầu an ủi cô gái phía sau đừng sợ, cô gái cảm kích nhìn Nhan Nghiên, hai người có vẻ có quan hệ rất tốt.
Jason dẫn hai người vào văn phòng Minh Thiếu Diễm, ra hiệu cho họ ngồi trong phòng họp nhỏ ở phía trước văn phòng, "Xin chờ một lát, Minh đổng sẽ đến ngay."
"Được", Nhan Nghiên khéo léo mỉm cười sau đó nói cảm ơn Jason.
Cô gái vẫn luôn theo bên cạnh Nhan Nghiên, ánh mắt có chút rụt rè, nhìn Nhan Nghiên hào phóng khéo léo giao tiếp với người khác càng cảm thấy Nhan Nghiên quả thực là nữ thần quốc dân mà mọi người hay nói.
Tuy rằng lúc trước đã xảy ra một chút chuyện không tốt.
Nhưng khoảng thời gian này làm quen với Nhan Nghiên, Bặc Cốc Ngưng cảm thấy Nhan Nghiên chẳng những xinh đẹp mà còn hiểu rất nhiều thứ, vừa ôn nhu lại vừa kiên nhân, rõ ràng là một minh tinh nhưng lại không kiêu ngạo.
Từ nhỏ Bặc Cốc Ngưng đã không có người quan tâm, sau khi quen biết Nhan Nghiêm mới biết được cảm giác có người tốt với mình là như thế nào.
Nhan Nghiên đưa cô đi ăn những món ngon mà cô chưa bao giờ được ăn, còn giúp cô tìm được người thân thật sự của mình, Nhan Nghiên nói hôm nay có thể gặp chú ruột của cô, trong lòng Bặc Cốc Ngưng vừa hồi hộp vừa lo lắng, nhưng cũng rất chờ mong.
Nhan Nghiên nói chú của cô là người quyền lực nhất trong tòa nhà này, Bặc Cốc Ngưng cẩn thận đánh giá xung quanh.
Không gian rất lớn, trang trí rất tinh tế, chú của cô hình như là người rất giàu có.
Đang miên man suy nghĩ thì bên trong vang lên tiếng bước chân, Bặc Cốc Ngưng ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông cao gầy mặc vest màu xám bạc xuất hiện trước mặt, cả người là quý khí và khí thế, Bặc Cốc Ngưng từ nhỏ lớn lên ở một thành phố nhỏ nhìn thấy liền khiếp sợ.
Minh Thiếu Diễm liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh Nhan Nghiên.
Không phải vì cô gái đó xinh đẹp hay thế nào mà bởi vì mặt mày thật sự quá quen mắt.
Cô gái trước mặt giống anh ruột hắn là Minh Thiếu Phạn đến bảy phần.
Nhan Nghiên nói hôm nay gặp hắn là có liên quan đến Đường Đường, sau khi nhìn thấy cô gái này, Minh Thiếu Diễm lập tức đoán được Nhan Nghiên có thể sẽ nói gì.
Tim đột nhiên đập nhanh hơn.
"Minh đổng", Nhan Nghiên kiềm chế hưng phấn khéo léo chào hỏi Minh Thiếu Diễm, "Hôm nay tới tìm Minh đổng chủ yếu vì tôi tình cờ phát hiện một chuyện."
Trong mắt Minh Thiếu Diễm như dâng lên một đám mây đen dày đặc, lúc này ở một nơi vô hình nào đó đang gió nổi mây tuôn.
Nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh, "Chuyện gì?"
"Nói đến có thể ngài sẽ không tin, nhưng đây chính là sự thật" Nhan Nghiên cười nhẹ, "Tiểu thư Đường Đường kỳ thật không phải là cháu gái của ngài, ngài và Đường tiểu thư không có quan hệ huyết thống."
******
Vì ngày này, Nhan Nghiên chuẩn bị hơn hai mươi ngày!
Nếu trực tiếp nói sự thật cho Minh Thiếu Diễm, so với Đường Đường quen biết hắn lâu như vậy, thì lời nói của cô ta không có chút đáng tin.
Cho nên cô ta nhất định phải tìm được Bặc Cốc Ngưng, cô ta nhớ rõ tiểu thuyết từng nói qua, Bặc Cốc Ngưng lớn lên rất giống anh trai của Minh Thiếu Diễm.
Nhan Nghiên yêu cầu trợ lý ra ngoài tìm tung tích của Bặc Cốc Ngưng, sau đó đưa Bặc Cốc Ngưng về nơi cô ta ở và dùng hơn 20 ngày bồi dưỡng tình cảm với Bặc Cốc Ngưng.
Làm Minh Thiếu Diễm vứt bỏ Đường Đường là mục đích chính của cô ta, nhưng là cùng Bặc Cốc Ngưng bồi dưỡng tình cảm có lẽ sau này còn có được một số lợi ích.
Rốt cuộc, đây chính là Minh Thiếu Diễm, Đường Đường nhờ Minh Thiếu Diễm bây giờ thậm chí còn trèo lên đầu cô ta.
Vừa nói đến chuyện này, Nhan Nghiên liền nghẹn khuất.
Vì những sự kiện trước đó, hình tượng của cô ta bị ảnh hưởng rất nhiều, nhưng may mắn là chỉ ở trong nước, còn nước ngoài không biết nên Nhan Nghiên đã nhận được đại ngôn* từ một thương hiệu cao cấp nước ngoài.
*làm đại diện thương hiệu.
Kết quả còn chưa thảo luận xong, người phụ trách bên kia lại đột nhiên không nói tiếp.
Mãi sau này mới biết được, Đái Na của Thánh Ngu đã thay Đường Đường lấy được đại ngôn này.
Đường Đường chỉ là một người mới debut chưa đến một năm, không có một tác phẩm nào thì có tư cách gì thay cô ta nhận nhãn hiệu cao cấp như vậy?
Nhan Nghiên cảm thấy thật buồn cười.
Nhưng sự thật là như thế này, sau khi hỏi thăm mới biết được người phụ trách nhãn hiệu đó có quan hệ rất tốt với Minh Thiếu Diễm, sau khi gặp mặt Minh Thiếu Diễm, chỉ vì một câu thuận miệng của hắn mà đại ngôn bị lấy đi mất.
Nói cho cùng chính là nể mặt Minh Thiếu Diễm.
Nhan Nghiên vốn muốn chờ thêm mấy ngày nữa, làm quen với Bặc Cốc Ngưng hơn hai mươi ngày cô ta cảm thấy cô gái nhỏ này không thông minh cho lắm, nhưng có lẽ do vấn đề từ môi trường trưởng thành khiến cô ấy rất có tâm nhãn*.
*trí óc và con mắt tinh tường.
Nhan Nghiên sợ chưa thân được với Bặc Cốc Ngưng, nhưng nhìn thấy đại ngôn này sắp bị lấy đi, cô ta chỉ có thể đến gặp Minh Thiếu Diễm trước.
Nếu không có Minh Thiếu Diễm, Đường Đường sẽ mất đi tư cách và khả năng cạnh tranh với cô ta.
Cô ta đã chuẩn bị rất nhiều lý do chính đáng, đặc biệt là nếu Minh Thiếu Diễm hỏi tại sao cô ta biết Đường Đường và hắn không có quan hệ huyết thống, Nhan Nghiên đã nghĩ kỹ nên trả lời như thế nào, kết quả không ngờ tới Minh Thiếu Diễm căn bản không có hỏi.
Nhan Nghiên có chút kinh ngạc nhưng lại nghĩ đến hình tượng của Minh Thiếu Diễm, Minh Thiếu Diễm là người chỉ cần kết quả không nhìn quá trình cũng không truy cứu nguyên nhân, nên cảm thấy như vậy cũng có lý.
Cô ta còn lo lắng sẽ giải thích không rõ ràng.
Tất cả những gì cô ta muốn là Minh Thiếu Diễm tin vào sự thật này.
"Tôi không có ý gì khác, nhưng tôi không muốn nhìn thấy Minh đổng bị lừa dối", Nhan Nghiên nói, "Tôi chỉ hy vọng Minh đổng có thể đoàn tụ với người nhà thật sự của mình, hy vọng Minh đổng sẽ không tức giận"
Minh Thiếu Diễm nhìn Nhan Nghiên một cái, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không, "Không, đương nhiên sẽ không giận, rất cảm ơn cô vì đã đến."
Nhan Nghiên nhoẻn miệng cười, "Không dám nhận, tôi làm vậy cũng là vì Minh đổng."
Minh Thiếu Diễm đem tầm mắt trở lại trên người Bặc Cốc Ngưng, "Tôi tin tưởng Nhan tiểu thư sẽ không lừa tôi, nhưng liên quan đến vấn đề gia tộc vẫn phải mời Bặc tiểu thư cùng tôi đến bệnh viện tiến hành giám định huyết thống."
Nhan Nghiên sợ Bặc Cốc Ngưng rớt dây xích*, không ngờ Bặc Cốc Ngưng lần này thật thông minh, vừa nghe Minh Thiếu Diễm nói xong lập tức gật đầu, "Không có vấn đề!"
*nghĩa là trong thời điểm quan trọng hoặc một việc quan trọng lại không thực hiện được tốt
Minh Thiếu Diễm gật gật đầu, "Tôi sẽ thông báo cho thư ký sắp xếp."
Cuộc gặp mặt cuối cùng cũng kết thúc, Nhan Nghiên hài lòng đứng lên, "Nếu đã đem Cốc Ngưng đưa đến chỗ Minh đổng rồi thì tôi cũng nên rời đi."
Minh Thiếu Diễm gọi Jason vào, "Thay tôi tiễn Nhan tiểu thư."
Jason gật đầu, cùng Nhan Nghiên bước ra khỏi văn phòng, Bặc Cốc Ngưng nắm chặt tay thật cẩn thận đi theo Minh Thiếu Diễm, do dự một lúc rồi nhỏ giọng kêu,
"Chú"
Minh Thiếu Diễm đột ngột dừng một chút
Đáy lòng tức khắc nổi lên vô cùng bài xích.
"Gọi tôi là Minh tiên sinh."
Bặc Cốc Ngưng sửng sốt, tuy rằng vừa rồi Minh Thiếu Diễm không thân thiện cho lắm, nhưng vào lúc này Minh Thiếu Diễm lại khiến cô sợ hãi vô cớ, trong lòng có chút khó chịu, "Nhưng..."
"Chúng ta vẫn chưa làm giám định", Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt nói, "Hơn nữa, dù cho chúng ta thực sự có quan hệ huyết thống, tôi đề nghị cô vẫn gọi tôi là Minh tiên sinh"
Bặc Cốc Ngưng ngơ ngác, "... Tại sao..."
Minh Thiếu Diễm hơi khó chịu.
Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Đường Đường, Đường Đường tuyệt đối không có không biết tiến lui như vậy, đều trạc tuổi nhau, tại sao lại kém nhiều như vậy.
Nhưng sau đó nghĩ lại, chẳng phải là do Đường Đường quá đặc biệt nên hắn mới thích như vậy sao.
Minh Thiếu Diễm không muốn giải thích với Bặc Cốc Ngưng, chờ Jason tiễn Nhan Nghiên quay trở lại, cũng không ngẩng đầu nói với Jason, "Buổi chiều mang cô ấy đi bệnh viện rút máu sau đó đưa đi giám định, trước đó,đưa cô ấy đi biệt thự bên Nam Hồ đi"
Jason gật đầu và ra hiệu cho Bặc Cốc Ngưng đi theo mình.
Bặc Cốc Ngưng quay đầu liếc nhìn Minh Thiếu Diễm lần nữa nhưng Minh Thiếu Diễm đã quay người đi vào trong nên chỉ có thể đi theo phía sau Jason.
Đi được một lúc Bặc Cốc Ngưng mới nói, "Nam Hồ...là nơi Minh tiên sinh ở phải không?"
Cô nghe Nhan Nghiên nói lúc trước Minh Thiếu Diễm trực tiếp đón Minh tiểu thư giả kia trở về nơi hắn ở.
Jason không nói gì, Minh Thiếu Diễm không cho phép mở miệng nên hắn sẽ không để lộ nửa lời, trực tiếp mang Bặc Cốc Ngưng đi bệnh viện, sau khi từ bệnh viện ra liền đi Nam Hồ.
Nam Hồ đương nhiên không phải chỗ Minh Thiếu Diễm sống.
Khu biệt thự này tuy tương đối hẻo lánh nhưng hơn ở hoàn cảnh tốt, là khu đất lúc trước Minh Thiếu Diễm và mấy người Thẩm Minh Vũ mua được, sau đó được xây dựng thành khu biệt thự.
Minh Thiếu Diễm rất ít khi tới bên này, thỉnh thoảng mới đến một hai lần với bạn bè, căn nhà vẫn luôn để trống.
Xe chậm rãi đi vào, vừa lúc gặp một chiếc xe màu vàng sáng đi ra, Thẩm Minh Vũ nháy mắt đã nhìn thấy Jason.
Đây không phải là thư ký của Minh Thiếu Diễm sao?
Cô gái phía sau là ai?
Thẩm Minh Vũ rất tò mò, khi tò mò liền đi hỏi, đơn giản cùng Jason ẩn ý hỏi Minh Thiếu Diễm gần đây như thế nào sau đó rời đi.
Nói đến đây vẫn có chút tức giận, lần trước bị Minh Thiếu Diễm hố một phen, bị đánh không nói, còn không được phép chạm vào phụ nữ trong hai tháng.
Hắn đã sống 23 năm và chưa bao giờ cảm thấy ngột ngạt như vậy.
Tuy không dám tìm Minh Thiếu Diễm tính sổ nhưng nhất định vẫn nhớ trong lòng khoản nợ này
Suy nghĩ lúc này bỗng linh hoạt lên.
Muốn làm cho Minh Thiếu Diễm cũng không thoải mái.
Kết quả giám định huyết thống có rất nhanh, yêu cầu gấp chỉ cần sáu giờ.
Trước giờ tan tầm buổi chiều, kết quả giám định gen đã được chuyển đến bàn Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm nhìn chăm chú vào phong bì chưa mở, ngồi bất động hồi lâu, cuối cùng mở phong thư ra.
Ngay cả bản thân hắn cũng không để ý rằng bàn tay đang cầm tờ giấy đang khẽ run.
Giám định chú cháu cho thấy sự giống nhau
27.8%
Xác nhận có quan hệ huyết thống.
Minh Thiếu Diễm cầm kết quả giám định trong tay, thân thể căng chặt bỗng nhiên thả lỏng.
Hắn tựa lưng vào ghế, lần đầu tiên từ trong lòng muốn cười.
Không ai biết khoảnh khắc này Minh Thiếu Diễm khó kiềm chế đến mức nào.
Nhan Nghiên tìm tới nói với hắn rằng Đường Đường không phải cháu gái của hắn, Minh Thiếu Diễm không dám nghĩ nhiều, khi gửi mẫu máu đến bệnh viện cũng khống chế bản thân không được nghĩ nhiều.
Đôi khi hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.
Cả ngày hôm nay là ngày khó khăn nhất đối với Minh Thiếu Diễm trong rất nhiều năm.
Bây giờ nhìn thấy kết quả này, Minh Thiếu Diễm cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Thẩm Minh Vũ vì "trả đũa" Minh Thiếu Diễm, vẫn luôn cho người nhìn chằm chằm biệt thự bên kia, kết quả ngày hôm sau biết được Minh Thiếu Diễm đã xuất hiện ở đó.
Thẩm Minh Vũ vui vẻ, lần trước liền phát hiện Đường Đường dường như rất quan tâm đến chuyện kết hôn của Minh Thiếu Diễm nên tìm cơ hội gọi điện thoại cho Đường Đường.
Đường Đường không muốn trả lời điện thoại của Thẩm Minh Vũ, chuyện cọ chân dưới bàn ăn lần trước đã làm cô ám ảnh hết mấy ngày, giả vờ không nghe thấy và để điện thoại rung, rung được một lúc thì Thẩm Minh Vũ ngừng gọi chuyển qua nhắn wechat.
[tiểu Đường Đường à, anh phát hiện gần đây chú của em hình như đang tìm mợ cho em đó.]
Tay đang cầm điện thoại của Đường Đường run lên.
Mợ?
Cuộc gọi lại đến, Đường Đường do dự một lúc rồi cũng bắt máy, Thẩm Minh Vũ cười đê tiện, "Lần này nguyện ý bắt máy rồi sao?"
"Vừa rồi tôi không nghe thấy."
Thẩm Minh Vũ cũng không vạch trần, lời nói theo thói quen đùa giỡn Đường Đường vài câu vừa thêm mắm dặm muối nói Minh Thiếu Diễm dẫn theo một cô gái và sắp xếp cô ấy ở biệt thư riêng.
"Chậc, mỗi ngày đi đâu cũng như hình với bóng."
Đường Đường:......
Cúp điện thoại, Đường Đường hít sâu một hơi.
Cô đương nhiên không tin lời Thẩm Minh Vũ nói, nhưng dù Thẩm Minh Vũ là người không ra gì cũng sẽ không nói bừa.
Như hình với bóng gì đó...
Đường Đường cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến lời này, chắc là giả!
Nhưng còn cô gái....nói không chừng là thật.
Đừng nói Minh Thiếu Diễm bị cô ép nên thật sự chuẩn bị tìm người yêu đương rồi kết hôn nha.
Đường Đường không đợi được nữa, một giây cũng không đợi được, trầm mặc mấy phút liền tìm đạo diễn xin nghỉ, nói có việc quan trọng phải về thành phố S.
Gần đây thái độ làm việc của Đường Đường rất tích cực, tối hôm qua quay cảnh đêm, hôm nay lại quay rất lâu, chỉ nghỉ khoảng giữa được ba tiếng, lúc này xin nghỉ, dù chỉ nhìn ở thái độ làm việc cũng sẽ không làm khó Đường Đường.
Còn tri kỷ hỏi cô có muốn nghỉ thêm mấy ngày nữa không?
Đường Đường nghĩ nghĩ, "Đến lúc đó lại tính đi ạ."
Cô phải biết được chuyện gì đang xảy ra trước đã.
Chuyến bay từ thành phố B đến thành phố S mất gần hai giờ, kỳ thật Đường Đường rất mệt và buồn ngủ, nhưng trong lòng có việc nên không ngủ được, sau khi xuống máy bay liền trực tiếp đến Thánh Ngu.
Jason vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Đường Đường, không phải Đường Đường đang quay phim bên ngoài sao? Hắn không nghe Minh đổng nói cô sẽ trở về.
Nhưng sau nhiều năm kinh nghiệm, Jason vẫn bình tĩnh nói Đường Đường đến phòng nghỉ của Minh Thiếu Diễm đợi người, Minh Thiếu Diễm và vài vị giám đốc đang mở họp trong phòng họp nhỏ.
Đường Đường gật gật đầu, quen thuộc đi vào phòng nghỉ, sau khi vào phòng tắm rửa mặt trở ra liền ngồi trên giường, cầm sách của Minh Thiếu Diễm trên tủ đầu giường lên đọc.
Rửa mặt là để tỉnh táo, kết quả vừa xem sách không mấy chốc đôi mắt đã bắt đầu đánh nhau.
Sau khi Minh Thiếu Diễm xử lý xong công việc, từ chỗ Jason biết được Đường Đường đã trở về bây giờ đang ở phòng nghỉ, không chút suy nghĩ trực tiếp đi phòng nghỉ.
Kỳ thật hắn muốn đi thành phố B thăm cô.
Chỉ là công việc thật sự không thể thoát thân.
Không ngờ Đường Đường đã quay lại.
Sau khi xác nhận mình và Đường Đường thực sự không có quan hệ huyết thống, Minh Thiếu Diễm hận không thể lập tức nhìn thấy cô, bây giờ cuối cùng gặp được. Cô đang cầm sách trên tay, nhưng đôi mắt lại nhắm nghiền, thân hình mảnh mai cuộn tròn lại, không phát hiện ra hắn đi vào.
Giờ phút này trong lòng Minh Thiếu Diễm mềm nhũn.
Mệt như vậy còn trở về sao?
Minh Thiếu Diễm thậm chí không muốn đánh thức cô, nhưng lại không nhịn được muốn chạm vào một chút, ngón tay khẽ chạm vào chân mày trong lúc ngủ mơ đang cau lại của Đường Đường.
Thật sự thực nhẹ, nhưng Đường Đường vẫn tỉnh.
Đường Đường mở mắt nhìn thoáng qua Minh Thiếu Diễm, có lẽ vừa mới tỉnh ngủ, lại có lẽ nhớ tới sự lo lắng khi lần này trở về, đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất.
Minh Thiếu Diễm gần đến vậy.
Đôi tay mảnh khảnh trước khi cơn buồn ngủ biến mất đã ôm lấy cổ Minh Thiếu Diễm, đem người kéo xuống.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ không chừng Minh Thiếu Diễm lại chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng lần này, Minh Thiếu Diễm không có chạy, gương mặt hắn càng ngày càng tiến lại gần cô, cuối cùng một nụ hôn lạnh lẽo dừng trên trán, sau đó bị ôm vào lòng ngực.
Ôm rất chặt.
Chặt đến nỗi làm người hít thở không thông.
Editor: Hôm nay ngày đẹp, vừa lúc ngọt ngọt ngọt
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
12 chương
129 chương
20 chương