Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế
Chương 63 : Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế
CHƯƠNG 63:
Fan trong kênh trực tiếp như lọt trong sương mù, không ít người xem không hiểu trò chơi này là như thế nào.
[Không hiểu, tại sao Lê Nhất Ninh bị ‘chết’ vậy, cô ấy ‘chết’ rồi thì còn gì để xem chứ!]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Hu hu hu hu Lê hài bựa cứ vậy mà bị ‘giết’ rồi?]
[Hình như tôi hiểu quy tắc trò chơi của tập hôm nay rồi này, hình như mỗi một nhóm đều có một người sói, bọn họ đã kết đồng minh rồi, người sói không bị phát hiện ra thân phận và bị người giấu tên tố cáo thì có tư cách chọn một người để ‘giết’, mà Lê Nhất Ninh không may rút trúng thân phận thường dân cho nên cô ấy bị ‘giết’?]
[Sao tôi cảm thấy không có đơn giản như vậy đâu, các người sói sao có thể tập họp lại chứ?]
[Bọn họ nhất định có mật hiệu riêng gì đó.]
[Vẫn không hiểu lắm.]
……
Lúc này, Lê Nhất Ninh bị dẫn đi rồi.
Cô ‘hừ’ một tiếng làm ra vẻ tức giận, hung hãn nói: “Là ai, có bản lĩnh thì ra mặt đi, đừng có chơi trò giấu mặt ở sau lưng được không, tại sau lại lén lút ‘giết bỏ’ tôi chứ, mấy người cứ như vậy tôi sẽ không cho mấy người đồ ăn đâu!”
Mặt người áo đen không có biểu cảm.
Thẳng đến khi bị ném vào một căn phòng khác rồi, anh quay phim mới thay mặt đặt câu hỏi: “Cô Lê, cô cảm thấy là ai bỏ phiếu ‘giết’ cô?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Còn cần phải hỏi sao?”
“Hả?”
“Cô Trần chứ ai.”
Anh quay phim: “? ? ?”
Khán giả trong kênh trực tiếp: ? ? ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Trần Dạng Dạng sao? Không phải chứ.]
[Sao có thể là Trần Dạng Dạng chứ?]
[Sao tui cảm thấy Lê Nhất Ninh giống như rất có lòng tin vậy chứ, là tôi bị ảo giác sao?]
[Hu hu hu không hiểu, trí thông minh của tui không đủ dùng.]
[Lầu trên, thật ra rất đơn giản, chính là các người sói đều biết đối phương là ai cả rồi, nhà tiên tri có lẽ là đã dự đoán ra thân phận của mọi người cả rồi nhưng tạm thời không nói với chúng ta, mọi người đã quên rồi sao, mới đầu lúc Châu Trình lấy một tấm thẻ viết chữ đấy, tôi hoài nghi sâu sắc anh ấy chính là nhà tiên tri……]
Lời phân tích của dân mạng rõ ràng đâu ra đấy.
Còn trò chơi thì vẫn tiếp tục.
Lê Nhất Ninh không hề cảm thấy gấp gáp, cô im lặng ngồi trên thảm nghỉ ngơi.
Giữa chừng còn biểu diễn cho mọi người một giấc ngủ trưa.
Tới lúc sập tối, trò chơi bước vào giai đoạn kết thúc.
Đúng lúc này, khi mọi người đang cảm thấy vui mừng thì loa phát thanh đột nhiên tuyên bố: “Lê Nhất Ninh sống lại, Tiết Thanh Thanh, Châu Trình, Dịch Tử Mặc bị ‘giết’. Bên người sói giành chiến thắng.”
Tất cả mọi người: ? ? ?
Xảy ra chuyện gì ? !
Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn hai khách mời mới bị ‘giết’ trước đó, cười nói: “Xin lỗi nhé.”
Hai người: “? ? ?”
“Cô Lê ? ? ?”
“Đây là xảy ra chuyện gì?”
Từ Tử Tịnh nhìn cô: “Cô không phải là dân thường sao?”
“Tôi có nói tôi là dân thường lúc nào?”
Lâm Uy nghẹn một cái: “Vậy trước đó không phải Châu Trình ‘giết’ cô sao?”
Anh ta luôn cho rằng Châu Trình là người xấu đó.
“Không phải.”
Lê Nhất Ninh: “Đợi những khách mời khác tới đây thì biết ngay thôi.”
Fan trong kênh trực tiếp sắp bị màn đảo ngược này xoay vòng vòng, hoàn toàn không hiểu là xảy ra chuyện gì.
[Móa nó, tại sao còn có chuyện sống lại ở đây?]
[Mọi người không nhìn thấy sao, trước đó Triệu Khê nhặt được một tấm thẻ á, ban đầu tổ chương trình đã nói rồi, có thẻ hồi sinh thì cũng có thẻ tử vong.]
[Tôi không có xem kỹ đoạn đó nữa!! Nhưng điều tôi tò mò là, người sói là ba vị nào?]
[A a a hình như tôi biết đáp án rồi, người sói là Triệu Khê, Trần Dạng Dạng và Lê Nhất Ninh. Mọi người không phát hiện sao, từ ngữ mấu chốt của ba người họ là giống nhau, trò chơi người sói ban ngày giết người nhất định không thể chơi kiểu mắt nhắm mắt mở bởi vì bọn họ đều tách riêng ra, nhưng bọn họ có thể có từ ngữ mấu chốt, bọn họ đều lấy được tờ giấy nhỏ, tôi có xem đoạn đối thoại lúc họ ở cạnh nhau, chỉ có Lê Nhất Ninh Trần Dạng Dạng và Triệu Khê là trò chuyện cùng một đề tài đó chính là ăn!!]
[Ôi đệt, nghĩ kỹ lại cảm thấy khủng bố cực điểm, hình như đúng là có như vậy thật, những người còn lại đều không quan tâm đề tài ăn uống của họ.]
[A…… Vậy ban đầu Lê Nhất Ninh là bị ai ‘giết’ vậy?]
[Lê Nhất Ninh giỏi quá! Tui bắt được điểm đáng yêu và thông minh của cô ấy rồi.]
……
Đợi lúc dân mạng đoán ra thì những người khác cũng đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi.
Dịch Tử Mặc nhìn mấy người bọn họ: “Mọi người là người sói?”
Lê Nhất Ninh và bọn Triệu Khê đưa mắt nhìn nhau một cái: “Phải.”
Châu Trình: “…… Không phải, mọi người sao có thể chính là người sói chứ, cô không phải bị cô Trần ‘giết chết’ sao?”
“Không phải.”
Lê Nhất Ninh cười: “Ám hiệu tôi cho anh lúc bị dẫn đi là giả đó.”
Châu Trình: “? ? ? Vậy tôi còn đi bỏ phiếu ‘giết’ luôn thầy Từ rồi! !”
Từ Tử Tịnh đứng bên cạnh nói bằng giọng tiếc hận: “ Lời của phụ nữ không thể tin, thầy Châu bây giờ anh mới biết sao?”
Mọi người: “……”
Tiết Thanh Thanh nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Vậy ai là người giết tôi?”
Triệu Khê: “Tôi.”
Tiết Thanh Thanh: “…… Tôi vẫn không hiểu.”
Lâm Uy đứng bên cạnh im lặng chốc lát, giải thích một cách dễ hiểu: “Quy tắc trò chơi rất đơn giản, Lê Nhất Ninh biết trong tay Triệu Khê có thẻ hồi sinh cho nên liên kết với Trần Dạng Dạng để Trần Dạng Dạng đi bỏ phiếu ‘giết’ mình, cứ như vậy thì có thể dời đi lực chú ý của mọi người, cô Lê luôn đi cùng với cô Trần, quan hệ của hai người rất thân thiết chưa có ai nghi ngờ qua cô Trần, bởi vì nếu thật sự muốn ‘giết’ cô ấy thì cô Trần sớm đã ra tay rồi, hơn nữa……”
Anh ta nhìn Trần Dạng Dạng một cái: “Cô Trần làm không được chuyện ‘giết’ bạn bè của mình, cho nên chỉ có một khả năng, là cô Lê chủ động yêu cầu vì để giành được thắng lợi.”
Nói xong, anh ta tò mò nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Nhưng tôi có một vấn đề, là làm sao cô biết được Triệu Khê may mắn nhặt được thẻ hồi sinh?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười cười: “Chuyện này thì cần mọi người nghiêm túc xem lại một lượt rồi, có lẽ là lúc tôi và cô Triệu thảo luận chuyện ăn uống mà mọi người đều không chú ý đến.”
Mọi người: “…….”
Đúng là không có chú ý thật.
Lúc Lê Nhất Ninh và Triệu Khê nói chuyện ăn uống, hai người họ còn nói sang chuyện khác nhưng không một ai chú ý tới.
Cũng đúng lúc đó, Lê Nhất Ninh nhìn thấy đồ Triệu Khê làm lộ ra, sau đó cô đưa mắt ra hiệu với Trần Dạng Dạng để cô ấy lén lút đi bỏ phiếu ‘giết’ mình, giành được sự tín nhiệm.
“Từ ngữ mấu chốt của mọi người là gì?”
Lê Nhất Ninh: “Có liên quan đến ăn.”
Cô nói: “Bằng không tại sao tổ chương trình lại ném tôi tới cửa hàng nhỏ đó chứ.”
“Vậy cô Trần cũng bị ném tới cửa hàng sao?”
“Không có, nhưng tôi nhìn thấy một tiệm cà phê, bọn tôi còn định đi uống cà phê nữa cơ nhưng bị nhốt ở rạp xem phim xem mọi người chơi trò chơi đó.”
Mấy người còn lại: “……”
Giờ phút này, họ chỉ muốn im lặng thôi.
Một trò chơi rõ ràng rất đơn giản nhưng lại bị họ chơi thành phức tạp không nói, trong lúc chơi còn không mang theo não thì đúng là thành câu chuyện cười cho fan rồi.
Nhưng thật ra, nếu không tại lúc bị giải đi Lê Nhất Ninh nhìn Từ Tử Tịnh một cái, Châu Trình cũng không đến mức chọn Từ Tử Tịnh lúc được hỏi muốn bỏ phiếu ‘giết’ ai rồi, còn những người khác…… cũng là bị ánh mắt đó của Lê Nhất Ninh đánh lệch hướng giống như vậy.
Sau khi xem xong cả tập trò chơi này, các fan đều kinh ngạc rất lâu.
[Trời ạ, thì ra trong lúc âm thầm Lê Nhất Ninh đã làm ra nhiều động tác nhỏ như vậy sao?]
[Mẹ của tôi ơi, bây giờ nhớ lại một chút, hình như mỗi một chuyện Lê Nhất Ninh làm đều không uổng phí nhưng lại không hợp với phong cách.]
[Giỏi quá!! Thì ra Lê Nhất Ninh thông minh tới như vậy?]
[A a a a a a đột nhiên cảm thấy tổ hợp Lê Nhất Ninh và cô Trần rất feeling, hu hu hu, muốn ghép hai người này thành couple.]
[Bà chị lầu trên, thầy Hoắc đang cảnh cáo!!]
[Bây giờ phát hiện…… Thầy Hoắc thích Lê Nhất Ninh là có nguyên nhân sao? ?]
……
Mọi người thảo luận sôi nổi.
Bởi vì chiến thắng, bên Lê Nhất Ninh có quyền để bên thua làm một việc.
Dịch Tử Mặc liếc nhìn cô, hỏi đơn giản: “Muốn bọn tôi làm gì?”
Lê Nhất Ninh còn chưa kịp nói thì loa phát thanh lại vang lên: “Xét thấy các người sói Lê Nhất Ninh có biểu hiện quá đáng, vì để bồi thường cho các nhà tiên tri nên đảo ngược nhiệm vụ.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Ông nói gì, có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem.
Ở bên cạnh Châu Trình ha ha cười lớn, nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Bất ngờ không, đạo diễn tổ chương trình của bọn tôi chính là thích làm những chuyện như vậy.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Trần Dạng Dạng không còn gì để nói, nhịn không được hỏi: “Dựa vào đâu chứ?”
Đạo diễn: “Không dựa vào cái gì, quy tắc trò chơi chính là như vậy!”
Nghe xong, mấy người còn lại nhìn bọn họ.
Triệu Khê ho một tiếng: “Nói đi, muốn làm nhiệm vụ gì, phải đơn giản à nha.”
Từ Tử Tinh cười: “Được thôi, hôm nay thua rồi nhưng tốt xấu gì cũng không cần làm nhiệm vụ.”
Anh ta nghĩ ngợi một chút rồi chỉ về phía tàu lượn siêu tốc: “Để cô Triệu ngồi tàu lượn siêu tốc đi.”
“Một mình tôi?”
Thứ Triệu Khê sợ nhất chính là tàu lượn siêu tốc.
Từ Tử Tịnh: “Nếu cô có thể tìm được bạn đồng hành đương nhiên càng tốt.”
Triệu Khê: “……”
“Vậy chúng ta thế nào?”
Lê Nhất Ninh hỏi.
Lâm Uy cười xấu, nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Cô Lê, tôi thấy fan đề nghị muốn cô làm gì rồi, của cô rất đặc biệt đấy.”
Đạn mạc trong kênh trực tiếp vào giờ phút này đều là bảo Lê Nhất Ninh gọi một cuộc video cho Hoắc Thâm, nói chung tất cả đều có liên quan tới Hoắc Thâm.
Các fan vì muốn idol mình hạnh phúc thật sự quá khó khăn.
Cứ thế, nhiệm vụ của Lê Nhất Ninh chính là gọi điện thoại cho Hoắc Thâm rồi.
Cô: “……”
Tuy biết tổ chương trình thích tạo chủ đề cũng biết như vậy thầy sẽ có độ nóng rất cao, nhưng làm vậy cảm thấy rất không thoải mái!!
Lê Nhất Ninh còn chưa kịp đồng ý thì Tiết Thanh Thanh đã vội vàng nói xen vào: “Nhiệm vụ này không tốt lắm đâu, thầy Hoắc không thích xuất hiện ở trong chương trình đâu.”
Cô ta đề nghị: “Hay là đổi nhiệm vụ khác?”
Châu Trình không hiểu: “Có gì không tốt chứ, thầy Hoắc đang theo đuổi cô Lê, chẳng lẽ một cuộc điện thoại cũng không nhận sao?”
Tiết Thanh Thanh cười: “Mọi người chưa từng quay phim chung với thầy Hoắc nên không biết, hình như thầy Hoắc rất ít gọi điện thoại càng đừng nói là video call, lúc bọn tôi ở phim trường hầu như không thấy thầy Hoắc chơi điện thoại, cũng không trò chuyện với bất kỳ ai, rất là lão cán bộ.”
Lời vừa nói ra, không ít fan trong kênh trực tiếp phụ họa theo.
[Đúng đúng đúng, thầy Hoắc không thích gọi điện thoại! Tôi nhớ không sai hình như ngay cả weixin thầy Hoắc cũng không có.]
[Không thể ngay cả weixin cũng không có chứ? ?]
[Đúng là để thầy Hoắc xuất hiện thì không tốt lắm, nghe suy nghĩ của Tiết Thanh Thanh là rõ rồi, tuy thầy Hoắc đang theo đuổi cô Lê nhưng cũng không cần ké hot search đâu phải không.]
[Này……. Lầu trên là thủy quân phải không, cái gì gọi là ké hot search, đây là tự bản thân Lê Nhất Ninh muốn gọi được không, hơn nữa Tiết Thanh Thanh làm ra vẻ như rất hiểu thầy Hoắc vậy, nói không chừng thầy Hoắc đang mong sao nhận được điện thoại của Lê Nhất Ninh đấy.]
[Tiết Thanh Thanh lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy, giống như cô ta rất hiểu thầy Hoắc vậy!]
……
Nghe xong, Lê Nhất Ninh nhấc mí mắt lên, mặt không biểu cảm hỏi: “Phải không.”
Cô nhìn những người còn lại: “Vậy có muốn đổi nhiệm vụ không?”
Lâm Uy khựng lại, nhìn cô: “Khó lắm sao?”
“Có lẽ còn……” Lời còn chưa nói xong thì nhân viên công tác cách đó không xa đã hô một tiếng: “Cô Lê, điện thoại của cô reo này.”
Điện thoại của bọn Lê Nhất Ninh đang cầm là của tổ chương trình đưa cho, của mình thì đang ở chỗ nhân viên công tác.
Cô ‘a’ một tiếng, hơi bất ngờ: “Là ai vậy?”
Nhân viên công tác lúng túng ho một tiếng, nói đơn giản: “Là một cuộc video call, cô ghi chú là người theo đuổi số 1.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Những người còn lại: “? ? ?”
Người theo đuổi số 1? !
Lê Nhất Ninh bị nghẹn một cái, vội vàng nói: “Đưa cho tôi, cảm ơn.”
Khán giả trong kênh trực tiếp: ? ? ? Người theo đuổi số 1 là ai? Chẳng lẽ còn có người theo đuổi số hai?! Vậy thầy Hoắc của bọn họ phải làm sao đây!
Lê Nhất Ninh xem nhẹ ánh mắt bát quái của mọi người xung quanh, cô mím môi nhận máy.
Điện thoại vừa thông, giọng nói trầm thấp của Hoắc Thâm lập tức truyền vào tai mọi người.
“Kết thúc rồi sao?”
Lê Nhất Ninh: “…… Ừm, sao anh biết?”
Hoắc Thâm: “Có xem trực tiếp.”
Anh nhướng mày, nhìn người trong màn hình: “Không phải đang xoắn xuýt có gọi điện thoại cho anh hay không sao?”
Lê Nhất Ninh: “…… Dạ, nhưng trọng điểm là em phải gọi cho anh, nay anh gọi tới xem như nhiệm vụ của em không hoàn thành rồi.”
Khách mời sau lưng: ? ? ?
Cô Lê cô nói gì đấy, bọn tôi chỉ muốn nghe ngóng bát quái thôi, ai gọi mà không như nhau đúng không.
Tiết Thanh Thanh nhìn gương mặt lộ ra của Hoắc Thâm, sắc mặt thay đổi liên tục.
Cô ta hoàn toàn không ngờ tới, Hoắc Thâm sẽ làm tới bước này.
Có điều lúc này cũng không có ai để ý tới sắc mặt của cô ta, lực chú ý của mọi người đều đặt lên người Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe Hoắc Thâm nói chuyện như vậy với một phụ nữ, hiếm gặp quá đó thôi hu hu hu.
Hoắc Thâm gật đầu, ngược lại không hề cảm thấy bức ngờ.
“Vậy anh cúp cho em gọi lại nhé?”
Lê Nhất Ninh: “Được ạ.”
Các fan: ? ? ?
Đây là tình thú của hai người sao! !
Lê Nhất Ninh còn gọi lại thật, cô mỉm cười dịu dàng: “Như vậy thì được rồi, anh chào hỏi với các khách mời khác đi.”
Hoắc Thâm: “Được.”
Lê Nhất Ninh đưa màn hình quay tới đám người ở sau lưng.
Hoắc Thâm quét mắt một vòng, giọng điệu bình thản không có cảm giác dịu dàng như lúc nói chuyện với cô.
Anh nói đơn giản: “Cám ơn mọi người đã chăm sóc Ninh Ninh, cực khổ rồi.”
Trần Dạng Dạng: “…… Không cực khổ không cực khổ.”
Châu Trình: “Lúc nào đó thầy Hoắc cũng tới tham gia chương trình này đi?”
Hoắc Thâm mỉm cười nhàn nhạt: “Có thời gian sẽ đến.”
Nói xong, anh gọi tên của Lê Nhất Ninh.
Lê Nhất Ninh ngẩn người: “A? Còn chuyện gì nữa sao?”
Hoắc Thâm: “……”
Fan: ? ? ? ! ! !
Cô Lê cô đang làm gì vậy!! Thầy Hoắc của bọn tôi đã chủ động tới nước này rồi mà cô còn muốn cân nhắc nữa sao.
Hu hu hu hu đột nhiên cảm thấy đau lòng cho idol, thì ra thích một người chính là như vậy!
Hoắc Thâm bật cười, ánh mắt sáng quắc ngắm nhìn cô: “Không có chuyện gì, chỉ muốn gọi em một tiếng thôi.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh nắm lỗ tai của mình lúng túng nói: “Ồ.”
Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Vậy thầy Hoắc nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Ừm.”
Hoắc Thâm ngừng lại, nhìn cô: “Quay phim cho tốt, đợi em trở về.”
Cúp điện thoại xong, fan trong kênh trực tiếp đã loạn hết cả lên.
[Hu hu hu hu thầy Hoắc đang nói gì vậy!! Đợi em trở về?! Mẹ nó lúc còn sống còn có thể nghe được lời này của thầy Hoắc?!]
[A a a a a thầy Hoắc đang đòi mạng mà, tại sao trông Lê Nhất Ninh không có chút cảm giác nào hết vậy!!]
[Cô Lê, cầu xin cô nhìn idol của bọn tôi đi!!]
[Cực khổ quá rồi, idol của chúng ta gian nan quá đi.]
Lê Nhất Ninh không biết fan đang nói gì, ngược lại Tiết Thanh Thanh vẫn không buông tha hỏi một câu: “Cô Lê…… Cô ghi chú như vậy là có ý gì, sao ghi chú cho thầy Hoắc là người theo đuổi số 1?”
Cô ta nhỏ giọng oán trách: “Như vậy rất không công bằng với Thầy Hoắc rồi đó.”
Cô ta dùng giọng điệu đứng ở góc độ fan để nói chuyện.
Ngoài mặt là đang dò hỏi Lê Nhất Ninh nhưng hàm ý ở trong đó thì rất rõ ràng, đại để là cảm thấy Lê Nhất Ninh đứng núi này còn trông núi nọ.
Lúc những khách mời khác nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi giống như không ngờ cô ta không hiểu chuyện như vậy.
“Có lẽ cô Lê chỉ đặt cho vui thôi.”
“Đúng vậy, ghi chú là người theo đuổi số 1 sẽ thì không bị người ta phát hiện.” Từ Tử Tịnh cười nói: “Lỡ như ghi chú tên của thầy Hoắc, điện thoại bị mất thì ghi chép trò chuyện gì đó của thầy Hoắc và cô Lê không phải bị lộ hết rồi sao.”
Trần Dạng Dạng cũng nói thay Lê Nhất Ninh: “Đúng vậy, lại nói bản thân thầy Hoắc cũng đang theo đuổi cô Lê mà.”
Tiết Thanh Thanh bị mọi người nói vậy, sắc mặt trắng bệch, gượng cười nói: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ hâm mộ cô Lê có nhiều người theo đuổi mà thôi.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười, không hề kiêng nể khi đang ở trước ống kính.
Cô nói thẳng: “Đúng là rất nhiều.”
Cô vén tóc một cái, điệu đà cười duyên nói: “Cô Tiết khen tôi đẹp như vậy, không có nhiều người theo đuổi sao được chứ.”
Cô ‘ồ’ một tiếng, không nhanh không chậm bổ sung một câu: “Nhưng mà phần ghi chú đó không phải là tôi đặt, là thầy Hoắc yêu cầu đấy.”
“Hả? Cái gì?”
Lê Nhất Ninh nhìn Trần Dạng Dạng, mỉm cười dịu dàng: “Thầy Hoắc nói người theo đuổi tôi quá nhiều, anh ấy muốn xếp thứ nhất, như vậy nếu tôi muốn yêu đương thì tìm tới anh ấy đầu tiên, đừng tìm người khác.”
Truyện khác cùng thể loại
226 chương
82 chương
47 chương
43 chương