Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế
Chương 62 : Xuyên thành cô vợ thích gây rối của ảnh đế
CHƯƠNG 62:
Lê Nhất Ninh thuận lợi ra khỏi gian phòng, bên ngoài sáng trưng một mảnh.
Cô vươn vai một cái, híp mắt cảm khái: “Vẫn là bên ngoài tốt hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô quay đầu nhìn sang anh quay phim đi theo: “Đợi lâu rồi phải không?”
Anh quay phim: “……”
“Đói rồi đúng không?”
Anh quay phim: “……”
Lê Nhất Ninh lắc cái túi trong tay mình, dịu dàng nói: “Nếu đói thì chỗ tôi có bánh quy này.”
Đạo diễn: ? ? ?
Khán giả: ? ? ?
Không sai, vừa rồi lúc rời khỏi quầy quà vặt đó Lê Nhất Ninh thuận lợi phát hiện một cái túi đựng rồi lấy một ít quà vặt từ trên kệ xuống một cách rất thuận lợi, đề phòng lúc ghi hình bị đói có cái lót dạ đồng thời cũng chuẩn bị một phần lương khô cho các đội viên của mình.
[Ha ha ha ha ha ha mọi người cùng cười nào!!!]
[Ha ha ha ha Lê Nhất Ninh khôi hài quá đi mất, một mình ăn còn chưa đủ, còn muốn xách theo bỏ trốn nữa!!]
[Móa, đột nhiên tui phát hiện tính cách đáng yêu của Lê Nhất Ninh, độ hài hước này mạnh ghê đó.]
[Ha ha ha ha ha ở đây chỉ có Lê Nhất Ninh chơi vui nhất, mấy người còn lại nghiêm túc quá không buồn cười chút nào.]
[Đạo diễn nhất định rất hối hận khi mời Lê Nhất Ninh tới.]
……
Có điều ở hai manh mối tiếp theo, Lê Nhất Ninh không còn lơ là nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô tìm manh mối một cách nghiêm túc, tổ tiết mục nói là phải giải cứu người vật, còn như phải giải cứu ai thì trước mắt vẫn không có ai biết.
Khu vui chơi rất lớn, Lê Nhất Ninh đi vòng quanh nửa vòng thì gặp được người của tổ khác.
Là Trần Dạng Dạng.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh mỉm cười.
Trần Dạng Dạng lên tiếng chào cô: “Cô Lê.”
Lê Nhất Ninh cười: “Cô Trần, cô đi một mình sao?”
Trần Dạng Dạng gật đầu, trong tay cầm một tờ giấy nhỏ: “Còn cô?”
“Tôi cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau một cái: “Hay là kết đồng minh? Cô muốn đi đâu?”
Trùng hợp thế nào, địa điểm đến ghi trong tờ giấy nhỏ của hai người là như nhau.
Sau khi kết đồng minh, Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn cô ấy: “Cô đói không?”
“Đói chứ.”
Trần Dạng Dạng nhịn không được mắng: “Tổ tiết mục quá đáng thấy sợ, trực tiếp ném bọn tôi ghi hình ở đây cả một ngày, cái gì cũng không cho bọn tôi ăn, ngay cả nước cũng không cho uống.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh móc một chiếc bánh quy từ trong túi ra, bình tĩnh nói: “Ăn không?”
Trần Dạng Dạng: “…… Cô lấy ở đâu thế?”
Cô ấy trợn tròn mắt, giống như là không dám tin.
Nghe xong, Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Họ nhốt tôi ở một quầy quà vặt, lấy ở đó đấy.”
Trần Dạng Dạng: “…….”
Cô ấy nhìn cái bích quy ở trước mặt, lại nhìn sang đồ ăn trong cái túi đó của Lê Nhất Ninh, hỏi một cái khó tin: “Còn có thể làm như vậy sao?”
“Tại sao không thể chứ?”
Lê Nhất Ninh hỏi ngược lại: “Tổ tiết mục đã dám ném chúng ta tới đó thì những thứ bên trong đều do họ phụ trách thanh toán, sợ cái gì.”
Trần Dạng Dạng nghe xong, kiềm lòng không được bắt đầu suy nghĩ.
Đạo diễn ở trước máy giám sát nhìn thấy biểu cảm này của cô ấy thì cảm thấy không ổn.
Giây tiếp theo, Trần Dạng Dạng nói ra chính xác suy đoán của đạo diễn.
“Vậy những kỳ ghi hình trước kia chẳng phải chúng tôi lỗ quá rồi sao!”
Lê Nhất Ninh: “……?”
Trần Dạng Dạng ‘a’ một tiếng, nhìn cô nói: “Tôi vừa đi ngang qua một tiệm cà phê, hay là chúng ta tới đó uống một ly cà phê?”
Lê Nhất Ninh: “…… Được thôi, vừa lúc tôi đang buồn ngủ đây.”
“Tôi cũng vậy! Tôi còn cho rằng không được uống đấy.”
“Sao có thể chứ.”
Hai người vừa đi vừa nói, bắt đầu đi về phía tiệm cà phê.
Đạo diễn: ? ? ?
Ông hổn hển hô với anh quay phim: “Mau nhốt hai người họ lại cho tôi!”
Lê Nhất Ninh và Trần Dạng Dạng còn chưa tới tiệm cà phê thì hai người đã bị người áo đen bắt lại, nhốt vào căn phòng tối lần nữa.
Lê Nhất Ninh: ? ? ?
Trần Dạng Dạng: ? ? ?
Fan trong kênh trực tiếp nghe thấy rõ ràng lúc này đang sắp cười chết rồi.
Buồn cười quá đi mất.
Có thể đây chính là khách mời duy nhất khiến đạo diễn tức tới nhốt vào phòng tối như vậy.
*
Sau khi hai người bị nhốt vào phòng tối, Trần Dạng Dạng có hơi gấp gáp còn Lê Nhất Ninh thì không có cảm giác gì, cô luôn miệng phổ cập món ăn vặt nào là ngon nhất với Trần Dạng Dạng, cuối cùng cũng dời đi sự chú của Trần Dạng Dạng.
Cuối cùng, Lê Nhất Ninh ngậm cười hỏi một tiếng: “Ăn no rồi phải không?”
Trần Dạng Dạng: “Ừm, chúng ta làm sao để ra ngoài đây?”
Lê Nhất Ninh cười khẽ một tiếng: “Tìm manh mối thôi.”
“Hả?”
Lê Nhất Ninh chỉ chung quanh: “Đạo diễn không thể nào tùy tiện ném chúng ta vào căn phòng tối như vậy được, tôi đoán có lẽ đây chính là căn phòng tối mà chúng ta định tới.”
Trần Dạng Dạng: “…… Sao cô biết?”
“Đoán đó.”
Lê Nhất Ninh phân tích rất nghiêm túc: “Cho dù đạo diễn có tức giận cách mấy đi nữa cũng không đến mức vô duyên vô cớ ném chúng ta tới một nơi như vậy, cho nên ngược lại giờ bớt việc rồi, vốn dĩ chúng ta cũng đang tìm căn phòng này đây.”
Trần Dạng Dạng: “……”
Nói cũng có lý lắm.
Đạo diễn nhìn tới đây thì đã tức tới không muốn nói chuyện nữa.
Thất sách thất sách.
Sau một lúc chơi đùa, lúc này Lê Nhất Ninh bắt đầu nghiêm túc lên.
Đây là một căn phòng tối nhưng cô có đèn bàn, sau khi chiếu sáng, Lê Nhất Ninh còn thuận thế mò được công tắc mở đèn trên tường, trực tiếp bật lên.
Sau khi bật lên, cả gian phòng được chiếu sáng khắp nơi.
Cô chớp mắt, nhìn kỹ cách bố trí trong phòng.
Trần Dạng Dạng kinh ngạc hô một tiếng, cũng cảm thấy bất ngờ: “Đây là……”
Lê Nhất Ninh nhún vai mỉm cười: “Chỗ xem phim.”
Lời vừa dứt, màn hình lớn cách đó không xa sáng lên.
Hai người thuận thế ngẩng đầu lên, trùng hợp thế nào trên màn hình lớn có thể nhìn thấy tình hình của những khách mời khác.
Lê Nhất Ninh và Trần Dạng Dạng đưa mắt nhìn nhau một cái, bất ngờ không thôi.
Lê Nhất Ninh híp mắt đánh giá, thành viên Châu Trình và Từ Tử Tịnh trong tổ của cô đã tập hợp lại rồi, hai người đang chơi tàu lượn siêu tốc, còn là kiểu vừa hát vừa chơi nữa, đoán là đã lấy được nhiệm vụ rồi, còn những người khác thì cũng đang chơi trò chơi của mình.
Cô suy nghĩ mấy giây.
Trần Dạng Dạng như lọt trong sương mù: “Kỳ này tổ đạo diễn muốn làm gì đây?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, nhìn cô ấy: “Trước kia các cô cũng chơi như vậy sao?”
“Những kỳ trước chúng tôi là đi từng gian phòng một, giải khóa được gian này mới đi tiếp tới gian khác rồi mới tìm ra manh mối và nhiệm vụ cuối cùng, nhưng hôm nay…… bọn họ còn chơi tàu lượn, tôi luôn cảm thấy không được bình thường lắm.”
Bản thân cô ấy cũng nhìn không hiểu luật chơi của kỳ lần này.
Lê Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn một cái rồi nhìn lại vị trí của bọn họ, thật ra cô cũng có hơi mờ mịt.
Quy tắc trò chơi kỳ này của bọn họ đều bị đảo loạn hết, căn bản không phù hợp với logic.
Khu vui chơi không có nhiều gian phòng như vậy để cho bọn họ đi tìm manh mối ở gian phòng kế tiếp, vậy thì — — chỉ có một khả năng.
Cô ngẩng đầu nhìn sang máy quay, buột miệng hỏi: “Người giải cứu của kỳ này, là chỉ có một thôi sao?”
Trần Dạng Dạng kinh ngạc vô cùng: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Lê Nhất Ninh chỉ chỉ: “Cô xem, trừ hai chúng ta ra, những người còn lại đều đang chơi những hạng mục trong khu trò chơi, cô cảm thấy bọ sẽ chủ động đi chơi sao?”
“Không thể.”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Manh mối chúng ta tìm được đều đi tới căn phòng kế tiếp tìm, căn bản không có kiểu nhiệm vụ này, vậy tại sao bọn họ lại phải đi làm chứ? Không lẽ nói mấy người bọn họ may mắn tới mức rút trúng hạng mục vui chơi đó chứ.”
Trần Dạng Dạng trợn tròn mắt, cô ấy chỉ màn hình lớn nói: “Ý của cô là, người hôm nay chúng ta cần giải cứu, chính là bọn họ sao?”
“Không phải là toàn bộ.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười nhẹ nhàng: “Có lẽ trong ba tổ đó, mỗi tổ một người, hơn nữa mỗi tổ đều có một kẻ phản bội.”
Trò chơi của tổ tiết mục đều là vô gian đạo cả.
Trần Dạng Dạng càng nghe càng sững người, cô ấy chỉ một tổ trong đó hỏi: “Vậy còn ba người họ thì sao?”
Lê Nhất Ninh cười: “Trùng hợp gặp phải mà thôi.”
Nghĩ ngợi một chút, cô hỏi: “Cô rút được thân phận của mình chưa?”
“Rút được rồi.” Trần Dạng Dạng nói: “Nhưng không thể nói với cô.”
Lê Nhất Ninh phì cười, cong môi nói: “Tôi không hỏi.”
Cô sờ cằm suy nghĩ nói: “Tôi đang nghĩ trong đám người bọn họ, ai là người sói còn ai là cùng tổ với chúng ta đây.”
Cô từng xem những kỳ trước, tổ tiết mục luôn đi theo con đường tuy là kiểu khủng bố nhưng đều có chủ đề.
Có lúc sẽ là tìm một đồ vật nào đó, có lúc là giải cứu một người, căn bản là dùng manh mối để đi phá án, trước đó cũng không phải chưa từng xuất hiện kẻ phản bội nhưng lúc đó là chỉ có một người phản bội mà thôi.
Hơn nữa người được giải cứu không thể nào sản sinh từ trong đám khách mời bọn họ.
Manh mối tổ tiết mục cho đều có chỉ dẫn để bọn họ thuận lợi tìm đến manh mối tiếp theo.
Nhưng cứ chơi như vậy thì có ý nghĩa gì chứ.
Cô nhìn sang Trần Dạng Dạng: “Cô hiểu đạo diễn không?”
Trần Dạng Dạng lắc đầu: “Không hiểu.”
Cô ấy châm chọc: “Mưu mô của đạo diễn khó đoán, cách chơi mỗi kỳ đều không giống nhau.”
Nghĩ vậy, mắt Trần Dạng Dạng vụt sáng nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Đúng rồi, chúng ta có thể gọi điện thoại xin viện trợ mà.”
Cô ấy nói: “Đã là trực tiếp thì nhất định khán giả biết được họ rút được thân phận gì mà.”
Lê Nhất Ninh: “…… Đơn giản như vậy sao?”
Trần Dạng Dạng: “Không phải sao, não của đạo diễn nghĩ không ra những việc phức tạp đâu.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Gọi điện cho ai bây giờ?”
Trần Dạng Dạng lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không biết bạn bè tôi có ai đang xem trực tiếp không.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Bỗng, Trần Dạng Dạng nhỏ giọng đề nghị: “Cô Lê hay là cô gọi điện cho thầy Hoắc đi?”
Lê Nhất Ninh nói mà không suy nghĩ: “Thầy Hoắc không thể xem chương trình này đâu.”
Trần Dạng Dạng: “…...”
Lê Nhất Ninh mỉm cười nói: “Thầy Hoắc sẽ ghét bỏ chương trình này hạ thấp trí thông minh của anh ấy.”
Đạo diễn: ? ? ?
Tôi cảm thấy cô đang cười nhạo tôi, mà tôi không có chứng cứ!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trần Dạng Dạng tò mò nhìn sang Lê Nhất Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Cô Lê, sao cô đoán ra được vậy?”
Lê Nhất Ninh sững người một cái, cười nói: “Còn chưa xác định đâu, cũng không biết đúng không nữa chỉ là trực giác mà thôi.”
Hai người im lặng chốc lát, Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi rồi nói: “Bỏ đi, chúng ta ngủ một giấc đi.”
“Hả?”
Lê Nhất Ninh nói: “Nếu như có kẻ phản bội thật, nhiệm vụ của bọn họ nhất định là im hơi lặng tiếng trừ khử chúng ta, vậy tất nhiên sẽ tới tìm chúng ta thôi, chúng ta cứ đợi ở đây là được.”
Trần Dạng Dạng: “……”
Đạo diễn: ? ? ?
Rốt cuộc Lê Nhất Ninh là lỗi bug gì!! Tại sao chủ ý xấu như vậy cũng nghĩ ra được!!!
Lê Nhất Ninh nói ngủ là ngủ không hề qua loa chút nào, còn như Trần Dạng Dạng lúc này cũng nghĩ không ra cách gì tốt, đúng lúc cũng cảm thấy buồn ngủ đương nhiên sẽ làm giống Lê Nhất Ninh vậy, nằm xuống ngủ.
Các fan: ? ? ? ? ? ?
Các cô đang làm gì vậy, không chơi nữa sao! !
Mười mấy phút sau, fan phát hiện đúng như những gì Lê Nhất Ninh dự đoán, những người khác tập họp xong thì tới tìm bọn họ thật.
Trần Dạng Dạng và Lê Nhất Ninh đưa mắt nhìn nhau rồi mạnh ai về đội người nấy.
Châu Trình nhìn cô: “Cô Lê, cô luôn ở đây sao?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không có.”
Cô nhìn sang hai người: “Các anh lấy được manh mối không?”
Từ Tử Tịnh nói: “Lấy được rồi, manh mối tôi lấy được là chỗ này.”
“Trùng hợp như vậy?”
Lê Nhất Ninh hơi kinh ngạc: “Ngoại trừ ám chỉ nơi này ra không còn chỗ khác nữa sao?”
“Đúng, cô Lê thì sao, sao lại tới chỗ này.”
Lê Nhất Ninh ngừng lại một chút, ỉu xìu nói: “Bị người áo đen ném vào.”
“Cái gì?” Tiết Thanh Thanh đứng gần bọn họ nhất, sau khi nghe vậy thì hô một tiếng kinh ngạc không thôi: “Cô Lê cô đang nói đùa sao?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Cô đoán xem.”
Tiết Thanh Thanh: “……”
Sắc mặt cô ta cứng đờ, nhỏ giọng nói: “Bây giờ không phải là lúc nói đùa.”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Triệu Khê lên tiếng hỏi: “Bây giờ cần tập họp lại cùng tìm manh mối giải cứu người sao?”
“Người đang ở đâu?”
Triệu Khê cúi đầu nhìn túi của cô: “Không phải chỉ hướng tới đây sao? Trong túi của cô là đồ ăn sao, ăn được không?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Không hề có, ăn được đấy, muốn ăn không?”
“Được thôi.”
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn, những người còn lại đều không để ý.
Chốc lát sau, ngay lúc mọi người suy nghĩ không ra, Lê Nhất Ninh mỉm cười hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Châu Trình đáp một câu: “Vừa mới giữa trưa thôi.”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Vẫn còn sớm.”
Cô ngáp một cái rồi nói: “Món đồ tiếp theo mà tổ đạo diễn cung cấp còn chưa có.”
Mọi người: “Có ý gì?”
Lê Nhất Ninh chỉ chỉ rồi nói: “Mọi người nói xem tổ đạo diễn tập họp chín người chúng ta lại một chỗ để làm gì?”
“Làm gì là làm gì.”
Lê Nhất Ninh yếu ớt thở dài một hơi, nhìn bọn họ: “Nhất định là có dụng ý khác rồi, tôi cảm thấy có lẽ là định một mẻ tóm gọn chúng ta.”
Mọi người: “……”
“Ý của một mẻ tóm gọn nằm ở đâu?”
“Chết rồi, làm lại toàn bộ.”
Cô nhìn mấy người họ: “Mọi người tìm được manh mối gì không?”
Châu Trình tương đối bình tĩnh hơn một chút, anh ta thấp giọng nói: “Tìm được rồi, tôi và Từ Tử Tịnh còn chơi tàu siêu tốc.”
Anh ta nhíu mày một cái: “Sau khi chơi tàu lượn xong thì bọn tôi được chỉ dẫn tới đây này.”
Lê Nhất Ninh gật đầu.
“Mọi người đều lấy được thẻ thân phận rồi?”
“Phải.”
Dịch Tử Mặc đáp một tiếng: “Mục đích của đạo diễn bảo chúng ta tập họp lại có lẽ là để chúng ta nghi ngờ lẫn nhau.”
Dù sao mọi người cũng biết đây là trò chơi ma sói phiên bản đặc biệt, có thể người đang nói chuyện với bạn có thân phận khác biệt vậy thì người đó chính là muốn giết bạn.
Cho nên tập họp lại một chỗ là tính toán tốt nhất, chính là để nảy sinh sự nghi ngờ.
Mọi người im lặng.
Sau mấy giây yên tĩnh, Lê Nhất Ninh trở lại ngồi lên ghế của mình nghỉ ngơi: “Vậy thì ‘giết’ tôi sớm chút đi, tôi buồn ngủ quá.”
Lời vừa dứt, bên tai truyền tới giọng nói.
“Lê Nhất Ninh bị giết.”
Lê Nhất Ninh: ? ? ?
Không phải, thật sự tận chức tận trách thỏa mãn tâm nguyện nhỏ của cô như vậy sao! !
Truyện khác cùng thể loại
226 chương
82 chương
47 chương
43 chương