Lư thị nói: “Yến Chu nằm trong phòng đợi mãi quá buồn bực, cho nên xuống núi đi dạo một chút.”
Hiểu con không ai bằng mẹ, Lư thị là người hiểu rõ Từ Yến Chu nhất.
Từ khi tỉnh lại, chàng liền không quản đến vết thương có nặng hay không, có đau hay không, chàng là đại nam nhân không thể nhìn một cô nương như Cố Diệu phải lên núi săn thú, suốt ngày vì bạc mà lo trước lo sau.
Dù chỉ đánh được một con gà rừng, hái được một quả dại cũng còn hơn ngồi mãi trong nhà.
Xuống núi đi dạo?
Đến cả Lư thị mà Từ Yến Chu cũng lừa!
Cố Diệu: “Mẫu thân lúc đó nên ngăn cản.”
Lư thị mỉm cười bất đắc dĩ: “A Diệu à, hắn muốn làm cứ để hắn làm đi, cũng không thể chuyện gì cũng đều để con lo hết.”
Nếu Từ Yến Chu đã khỏi hoàn toàn, dù chàng có dời núi nàng cũng mặc kệ, Cố Diệu để lại một câu: “Con đi tìm huynh ấy.”
Thôn nhỏ ở giữa sườn núi, xuống được chân núi cũng không dễ đi, Cố Diệu vừa đi vừa tìm, nàng rất sợ sẽ tìm thấy Từ Yến Chu ở một bụi cỏ khô nào đó.
Xuống đến chân núi, Cố Diệu mới nhìn thấy thân ảnh của Từ Yến Chu.
Chàng mặc bộ áo vải màu xám, thắt lưng vải buộc ngang hông, lộ ra thân hình đơn bạc gầy gò, trước mặt có loại quả dại không biết tên, Từ Yến Chu đang ngửa đầu hái quả.
Vai trái Từ Yến Chu bị thương, chàng dùng tay phải hái quả trên cành lớn nhất.
Lòng Cố Diệu vừa chua xót vừa chát, nàng hái nhiều táo như vậy còn sợ thiếu vài trái của Từ Yến Chu sao?
Nàng chạy chậm đi đến gần, nhìn kỹ hơn thì thấy vài con thỏ bên chân Từ Yến Chu.
Chân bốn con thỏ đều bị dây cột lại, giãy dụa một cách đáng thương, ngay cả lật mình cũng là một chuyện khó khăn, Cố Diệu nhỏ giọng gọi: “Từ Yến Chu!”
Chàng đặt trái cây đã hái xuống, mỉm cười với Cố Diệu: “Ở mãi trong phòng quá khó chịu, ta xuống núi đi dạo một chút,”
Ánh mắt chàng xẹt qua con thỏ, giải thích: “Mấy con thỏ này quá ngu ngốc, tự dưng đụng vào cái cây cho nên ta trói bọn nó mang về.”
Từ Yến Chu: “Đây là cây hồng, bên trên không ai hái đến, lợi cho ta, sao nàng lại đến đây?”
Cố Diệu đến tìm Từ Yến Chu, làm sao nàng biết được chàng lại đi xa như vậy, còn giỏi bịa chuyện!
Con thỏ sẽ ngốc đến vậy?
Sẽ tự đụng trúng cây, một con ngốc, bốn năm con cũng ngốc theo?
Người trong thôn phải tốn sức chín trâu hai hổ mới bắt được một con gà, Từ Yến Chu thì hay rồi, xuống núi đi một võng đã có thể nhặt được mấy con thỏ, như thế nào, là tướng quân tốt số trong ngược văn?
Cố Diệu lười nói: “Trở về.”
Từ Yến Chu ừ một tiếng, nhặt thỏ lên đi theo Cố Diệu.
Nàng đi phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc, đi được hai bước nàng chợt xoay mạnh người lại che miệng Từ Yến Chu, sau đó kéo chàng ngồi xổm trên mặt đất.
Cố Diệu buông tay ra, lắc đầu với Từ Yến Chu: “Xuỵt.”
Một lát sau, phía trước vang lên tiếng bước chân.
Từ Yến Chu biến sắc.
Chàng cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân, đoán được phía trước có ba người.
Con đường nhỏ dưới chân núi Ngọc Khê Sơn là con đường suy nhất từ Lĩnh Châu đến Vân Thành, hai bên đường đều là bụi gai cao ngang người, vị trí hiện tại của bọn chúng chỉ cách đường cái mấy bước chân.
Có tiếng nói chuyện truyền đến.
Giọng nói mất kiên nhẫn: “Rừng núi hoang vắng, đi chỗ nào mà tìm.”
“Đại nhân đã hạ lệnh, chúng ta phải tuân lệnh làm việc, chỗ nào cũng phải lục soát kiểu gì cũng sẽ tìm ra.”
Cố Diệu từ trong khe hở bụi cỏ nhìn thấy có tổng cộng ba người, đều là diện mạo phổ thông, trong đó có một người dừng lại nhìn vế phía khu rừng khô vàng: “Các ngươi nói xem bọn chúng có thể trốn trong núi không?”
“Trong núi? Không thể nào, một con ma ốm, ba nữ nhân và một đứa trẻ, ở trong núi làm sao có thể sống? Huống hồ còn có quan sai nhìn chằm chằm, ta nghĩ là đi quá chậm nên vẫn chưa tới đây.”
“Hừ, có khi Từ Yến Chu đã chết mất xác trên đường rồi.”
Từng là một đại tướng quân anh hùng bảo vệ Đại Sở, tên chàng cứ như thế nhẹ nhàng từ trong miệng những kẻ này nói ra.
Cố Diệu thật muốn kết liễu bọn hắn.
“Thật đáng tiếc, ngày đại hôn lại bị lưu đày để lại một nương tử kiều mỵ như vậy, ây da, nghe nói thân muội của Từ Yến Chu là một quốc sắc thiên hương. Đại ca, lần này phải để cho huynh đệ bọn ta chút đồ mặn chứ?”
Bên trên chỉ nói trảm thảo trừ căn (Giệt cỏ phải diệt tận gốc).
Tên cầm đầu nói: “Tùy ngươi, bất quá không được làm chậm trễ chính sự.”
“Đó là chuyện đương nhiên, đương nhiên.”
Nghĩ đến việc chốc lát có thể gặp được thê tử và muội muội của Từ Yến Chu, tim Triệu Thạch không nhịn được nhảy dựng lên: “Tìm cho cẩn thận, một góc cũng không được bỏ qua! Đại ca, hay là chúng ta cứ ở chỗ này canh giữ, ôm cây đợi thỏ, giả dạng làm thổ phỉ trên núi, như vậy còn sạch sẽ lưu loát…”
Ngọc Khê Sơn, gặp thổ phỉ trên đường đi, hại Từ gia táng mệnh.
Thanh âm của nhóm người kia càng ngày càng nhỏ Cố Diệu mới kéo Từ Yến Chu trở về, nhờ những bụi gai che chắn cho hai người, cuối cùng cũng đến được ngôi nhà tranh ở lưng chừng núi, tim Cố Diệu mới có thể buông xuống.
Vừa rồi quá nguy hiểm, nếu nàng không đi tìm Từ Yến Chu, có khả năng chàng đã bị phát hiện, người trong núi không biết chàng, nhưng những người kia khẳng định sẽ nhận ra.
Từ Yến Chu không thể chạy loạn!
Cố Diệu thả tay Từ Yến Chu ra: “Mẫu thân, ta đã dẫn huynh ấy về.”
Chàng xách theo mấy con thỏ, trong tay phải cầm mấy quả hồng chín mọng, quả hồng rất mềm chàng vì sợ sẽ bóp méo, vẫn luôn không dám dùng lực.
Từ Yến Chu muốn đưa quả hồng cho Cố Diệu, nhưng nàng đã đi vào trong nhà không quay đầu lại.
Lư thị đứng ở cửa: “Con đấy, cứ nhất định muốn chọc A Diệu tức giận, bây giờ thì hay rồi…Mẫu thân không khuyên nổi ngươi, nhất định phải chờ đến A Diệu mới được.”
Từ Yến Chu mím chặt môi, đôi mắt như lưu ly lộ vẻ phức tạp.
Chàng không nghĩ tới sẽ chọc cho Cố Diệu tức giận, đối với ba kẻ kia chàng có thể giết được, cũng có thể trở về.
Từ Yến Chu thả con thỏ xuống, cầm quả hồng đi vào phòng: “Cố Diệu…”
Cố Diệu lướt qua người chàng, tìm cái gùi trong bếp: “Mẫu thân, con có hái táo về, vừa vặn nhìn thấy một tổ ong, bên trong rất nhiều mật!”
Lư thị liếc Từ Yến Chu một cái, bộ dạng này quả thật là hiếm thấy: “Vậy thì tốt quá, Yến Chu, con lấy bình gốm cho A Diệu đi.”
Mặt Cố Diệu không đổi sắc nhận lấy bình gốm, Từ Yến Chu há miệng thở dốc: “A Diệu…”
Mùi thơm của mật ong tràn ngập trong không khí, rất say lòng người, Cố Diệu cẩn thận từng li từng tí đổ mật ong vào bình gốm, đầy trọn vẹn hai bình lớn.
Nàng bịt kím một bình bằng giây dầu, còn một bình đặt trong bếp, mật ong có mùi rất ngọt ngào, Cố Diệu nhịn không được chạy đi pha một chén nước mật ong.
Khi mật ong được pha nước sẽ có màu vàng nhạt, nước mật vàng mùi thơm ngào ngạt, Cố Diệu uống một hớp nhỏ đôi mắt đã sáng lên: “Mẫu thân, uống rất ngon! Mọi người cũng uống thử đi!”
Lư thị gật gật đầu: “A Diệu con uống nhiều một chút, lát nữa ta sẽ uống sau.”
Bà liếc sang từ Yến Chu, đứa con trai này của bà vẫn đứng đực ra như cái khúc gỗ: “A Diệu, Yến Chu biết sai rồi, con đừng giận nó nữa.”
Từ Yến Chu sai cũng để Lư thị nhận hộ, nhận sai cũng không biết tự mình nói.
Cố Diệu lại uống thêm một ngụm nữa: “Mẫu thân, con không tức giận, con đi pha nước mật ong cho mọi người.”
Nàng uống hết chén nước mật ong xong, lại pha thêm bốn chén, cho Lư thị một chén, Từ Ấu Vi và Từ Yến nam mỗi người một chén, còn một chén nữa cho nàng.
Từ Yến Chu nhìn kỹ, không có phần của chàng.
Trong lòng Cố Diệu hừ một tiếng, Từ Yến Chu không phải muốn săn thỏ, hái quả hồng sao, vậy thì tự ăn thỏ ăn quả hồng đi.
Cố Diệu mang táo đi rửa, tính toán nếu ăn không hết sẽ đem đi ngâm, thời thiết ngày càng thêm lạnh hơn, đồ ăn sau này sẽ càng ít đi.
Trong nhà bây giờ đã có muối, có mật ong, lại bắt thêm mấy con thỏ để lại mùa đông ăn…
Từ Yến Chu không đánh chết thỏ, bốn con này có thể để lại nuôi ăn dần.
Hừ, không thèm ăn của hắn, nàng sẽ tự bắt tự ăn của mình.
Cố Diệu cúi đầu rửa táo, Từ Yến Chu tìm ở đâu ra cái ghế đòn ngồi xuống bên cạnh nàng.
Cố Diệu rửa táo, chàng liền đưa quả khác sang, chờ khi rửa xong táo, Từ Yến Chu đưa quả hồng qua: “A Diệu.”
Quả hồng vàng óng nàm trên tay Từ Yến Chu, tay kia còn rất nhiều vết thương, bởi vì được chăm sóc một tháng nên đã nhạt hơn rất nhiều.
Đột nhiên nhận ra, tay Từ Yến Chu rất đẹp.
Quả hồng kia cũng dễ nhìn.
Cố Diệu muốn ăn hồng không, nàng muốn ăn, nhưng sẽ không ăn: “Ta không ăn.”
Cuối cùng Cố Diệu cũng nói chuyện với chàng, Từ Yến Chu nói: “Nếu nàng không muốn ăn hồng, thì có thể ăn thịt thỏ, Cố Diệu, ta sẽ nướng thịt thỏ cho nàng nhé.”
Hằng năm chàng đều ngụ ở bên ngoài, không biết nấu ăn, nhưng tay nghề nướng thịt thì có thể xứng số một số hai.
Bốn chân thỏ đều bị trói chặt không thể chạy thoát được, Cố Diệu muốn để lại nuôi ăn dần.
Lại nói, cơn giận của nàng vẫn chưa tan đâu: “Không ăn.”
Cố Diệu: “Từ Yến Chu, huynh về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa ta bê thuốc vào.”
Từ Yến Chu không động.
Chàng cảm thấy không có việc gì, chàng nghĩ mình có thể làm việc.
Chàng không cầu có thể làm nhiều, chỉ cần giúp được Cố Diệu là tốt rồi, bắt chàng nằm mãi trên giường dưỡng thương, chàng không làm được.
Từ Yến Chu ngang bướng Cố Diệu cũng không có biện pháp nào, nàng nói chuyện với Lư thị, nói chuyện với Từ Ấu Vi và Từ Yến Nam, chỉ không thèm nói chuyện với chàng.
Từ Yến Chu theo đuôi Cố Diệu cả ngày, nàng đi đâu làm gì chàng cũng đi làm cái đó.
Ăn cơm tối xong, Từ Yến Chu cố chấp theo Cố Diệu về phòng, đóng cửa lại, hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra ba chữ: “Ta sai rồi.”
Từ Yến Chu: “Ta thật sự biết sai rồi, ta không nên xuống núi, không nên mạo hiểm, không nên không để ý đến vết thương…đi bắt thỏ.”
Nếu Cố Diệu không thích như vậy, về sau chàng cái gì cũng không làm.
Nhưng đừng như vậy.
Cái gì cũng không nói, giống như chàng là người vô hình, ngực chàng chợt đau nhói: “Về sau ta sẽ nghe lời nàng.”
Từ Yến Chu là kiểu người lạnh lùng như tuyết, giọng nói thanh lãnh đặc biệt dễ dàng làm cho người khác tin tưởng, nhưng chàng đã có tiền án sẵn, Cố Diệu sẽ không thể tin hoàn toàn.
Cố Diệu: “Nếu huynh tái phạm thì sao?”
Từ Yến Chu nói ra hình phạt vô-cùng-tàn-nhẫn: “Vậy thì nàng sẽ không để ý đến ta.”
Đây là cái loại hình phạt gì chứ.
Chẳng qua quan trọng không phải là hình phạt, chỉ cần tỏ thái độ nhận sai là được, Cố Diệu nói: “Biết sai là được rồi, lần sau không được như vậy nữa.”
Cố Diệu nghĩ sao vẫn thấy tức, Từ Yến Chu quá không xem trọng thân thể của bản thân, chàng căn bản không biết lúc đó nàng đã sợ hãi bao nhiêu, chẳng may chàng xảy ra chuyện gì…
Từ Yến Chu gật nhẹ đầu: “Sau này ta làm cái gì cũng hỏi ý kiến của nàng trước, nàng gật đầu ta mới làm.”
Cùng không cần thiết phải như vậy, chỉ cần chàng biết rõ cái gì nên làm, cái gì không là tốt rồi.
Tựa như việc săn thú, leo núi đều không được, nếu đi vòng vòng trong sân thì còn có thể.
Cố Diệu: “Chính huynh tự nhìn nhận sự việc, không cần phải hỏi ta.”
Từ Yến Chu: “Ta sợ nàng sẽ tức giận.”
Nàng giận dỗi cũng không ăn thịt người, có cái gì mà sợ.
Cố Diệu: “Bình thường ta sẽ không tức giận làm gì, huynh cởi y phục ra, để ta nhìn vết thương một chút.”
Vừa mới đi xuống núi, cũng đứng nãy giờ, miệng vết thương chắc có thể sẽ bị vỡ ra..
Từ Yến Chu chột dạ dời tầm mắt: “…Đã tốt hơn nhiều, không cần nhìn đâu.”
———–
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thân thể từ Yến Chu không tốt, nhưng luôn vụng trộm đi săn thú, hái quả dại, Cố Diệu rất đau đầu.
Nàng đi hỏi đại sư.
Cố Diệu: “Đại sư, ngày có biện pháp nào khiến phu quân ta nghe lời một chút không?”
Đại sư lấy ra một khúc gỗ, dùng đao khắc cùng dao bào bắt đầu chạm khắc.
Cố Diệu hiểu ra: “Ý ngài muốn nói gỗ nếu muốn khắc ra đường, cần phải tích cực kẻ đường, chậm rãi tạo hình!”
Đại sư chạm khắc ra một cái ván giặt đồ: “Ta là muốn nói nếu không nghe lời thì bắt quỳ ván giặt đồ là được, một cái không được thì hai cái, hai cái không được thì ba cái.”
Tiểu kịch trường lấy cảm hứng từ @Delia, người ngồi xổm mỗi ngày.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
10 chương
69 chương
46 chương
732 chương
25 chương
110 chương
111 chương