Cầm bức họa của Lư thị và Từ Ấu Vi đi tìm người, Cố Diệu không nghĩ đó là họ hàng thân thích tìm đến.
Từ Ấu Vi quốc sắc thiên hương, Lư thị tuy đã nhiều tuổi nhưng không khó nhìn ra lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân, mẹ con hai người lại giống nhau như vậy, có thể nói gặp một lần khó quên.
Cho nên họ mới cầm bức họa, một đường tìm đến Vân Thành.
Cố Diệu đoán có lẽ là Chu Ninh Sâm, Trần Hải không trở về nhất định hắn đã nhận được tin tức, nhưng người như hắn sẽ gióng trống khua chiêng tìm Từ Ấu Vi ư?
Trong sách có nói Từ gia bị sát hại ở Ngọc Khê Sơn, nhưng trên Ngọc Khê Sơn lại không có sơn tặc. Chẳng lẽ có một đám người khác mai phục trên Ngọc Khê Sơn, muốn hại người Từ gia.
Sau đó Lưu Vĩ Trạm đến Tây Bắc tìm kiếm một vòng trên Ngọc Khê Sơn không có kết quả, liền giết hết người trong thôn, lấy lý do là tiêu diệt thổ phỉ.
Bọn họ ngồi xe ngựa đi theo cốt truyện mà đến Tây Bắc, đám người kia cũng nhanh chóng tìm đến đây sao?
Cả người Lư thị phát run: “Đã phải lưu lạc đến Tây Bắc này vì sao còn có người muốn đuổi giết chúng ta không buông!”
Cố Diệu vỗ vỗ tay Lư thị: “Mẫu thân, người đừng quá lo lắng, bọn chúng ngoài sáng chúng ta trong tối, huống hồ Yến Chu đã tỉnh lại, không phải sợ.”
Lư thị sợ hãi một trận, nếu bọn họ vào Vân Thành, có phải đã bị sát hại không…
Ngược lại Cố Diệu không sợ, tới một người giết một người, đến hai người giết một đôi, nàng chỉ hy vọng trên người bọn chúng mang thêm ít bạc, trong túi nàng bây giờ thật sự ngại ngùng.
Có bạc mới có thể mỗi bữa được ăn gạo, mỗi bữa ăn thịt.
Có bạc mới có thể mua thuốc cho Từ Yến Chu.
Bột gạo trong thùng đã đầy đủ, nhưng nàng hy vọng chúng nó vẫn luôn đầy như vậy.
Cố Diệu nóng lòng muốn kiếm tiền cho nên nàng tìm một cái chậu ngâm muối thạch. Chờ muối thạch hóa thành nước muối, nàng dùng vải bông lọc một lần.
Tây Bắc có nhiều gió cát, trong muối thạch cũng nhiều tro bụi, sau ba lần lọc nàng đổ nước muối vào nồi đun sôi, Từ Ấu Vi ngồi ở một bên lặng lẽ thêm củi.
Cố Diệu dùng cây gậy sạch sẽ thong thả quấy, nước muối từ từ sánh lại, Từ Ấu Vi nhỏ giọng kinh hô: “Tẩu tẩu, là muối!”
Cố Diệu gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta dùng muối thạch nấu lên sẽ ra muối nhanh hơn, nếu dùng nước trong hồ nước mặn sẽ chậm hơn một chút.”
Có rất nhiều muối thạch bên hồ nước mặn, chờ khi nhặt hết muối thạch sẽ nghĩ cách mở ruộng muối cũng không muộn.
Trước kia Từ Ấu Vi chỉ cảm thấy phong hoa tuyết nguyệt là tốt nhất, nhưng bây giờ nhìn thấy một nồi nước chậm rãi chuyển thành những viên muối trắng nõn, nàng lại thấy đẹp không sao tả xiết.
Từ Ấu Vi: “Tẩu tẩu, muội cũng muốn đi nhặt muối thạch cùng tẩu.”
Cố Diệu: “Để đến được hồ nước mặn kia phải đi qua hai ngọn núi, đường đi không dễ chút nào.”
Từ Ấu Vi lắc đầu: “Muội không sợ mệt, chỉ cần lấy được một khối muối thạch về cũng đáng giá, tẩu tử, tẩu muốn đối phó những người đó như thế nào, hãy dẫn muội đi cùng.”
Nàng không muốn đến lúc gặp chuyện lại yếu ớt vô dụng, nàng muốn như Cố Diệu, không cầu giết người chỉ mong có thể bảo vệ bản thân.
Cố Diệu nhìn Từ Ấu Vi, cảm giác khó chịu lại xuất hiện, Từ Ấu Vi là viên ngọc quý trên tay của Từ gia, nàng thuở nhỏ đã đọc thuộc thi thư, khí chất xuất chúng, được ca ca che chở, lớn lên ngây thơ thuần khiết.
Bây giờ lại muốn trèo đèo lội suối đem muối thạch về, sờ đao cầm súng đánh kẻ bại hoại.
Là chuyện tốt nha.
Cố Diệu lập tức đồng ý: “Chờ khi dùng xong chỗ muối này ta sẽ dẫn muội đi, còn những kẻ kia trước tiên không nên đánh rắn động cỏ, ta cảm thấy sớm muộn gì bọn chúng cũng đến lục soát Ngọc Khê Sơn thôi.”
Nàng không muốn liên lụy đến thôn dân trên núi, tốt nhất tương kế tựu kế đem người dẫn đến một mẻ bắt hết chúng.
Từ Ấu Vi cong mội cười một tiếng: “Cảm ơn tẩu tẩu.”
Cố Diệu: “Việc nhỏ, muội không sợ khổ không sợ mệt thì đi thôi.”
Từ Ấu Vi mới không sợ, nàng muốn tích cóp ít tiền, ca ca phải uống thuốc, Yến Nam còn nhỏ nên nàng muốn hắn được đọc sách biết chữ.
Cố Diệu nghiêm túc nấu muối.
Nấu muối là việc khó khăn, đặc biệt khi nước muối sắp cạn cần phải theo dõi sát sao.
Nàng cẩn thận đảo chiếc gậy gỗ thật đều tay, nhìn hạt muối trắng như tuyết thật có cảm giác thành tựu vô cùng: “Ấu Vi, muội nhìn này!”
Từ Ấu Vi gọi Lư thị đến gần: “Mẫu thân, ra muối rồi, tẩu tẩu thật lợi hại!”
Cố Diệu có chút ngượng ngùng: “Ấu Vi hỗ trợ nhóm lửa, cũng rất lợi hại.”
Muối thạch có màu vàng, nhưng muối trong nồi lại trắng như cát mịn, còn tốt hơn muối dùng trong nhà.
Vẻ mặt Lư thị lộ ra nét kinh ngạc: “Là muối thật, hạt nhỏ quá.”
Cố Diệu: “Mẫu thân, tối nay dùng muối này nướng thịt thỏ, lại đem đi hầm gà chắc chắn sẽ rất ngon!”
Lư thị mỉm cười: “Được, nghe theo con hết, ta đi thái rau, Ấu vi giúp tẩu tẩu con nhóm lửa đi.”
Cố Diệu đổ muối ra, ước chừng phải mấy chục cân, đủ để ăn được rất lâu, còn có thể đem đi làm trứng vịt muối.
Nàng đang lo lắng một việc khác.
Một mình buôn bán muối sẽ phạm pháp, bán muối lậu giá sẽ thấp hơn so với muối quan, bán muối rất mạo hiểm thu hoạch lại không cao, huống chi bây giờ bọn họ còn bị lưu đày.
Nếu không bán bọn họ cũng không ăn hết nhiều muối như thế này.
Ví như là trứng vịt muối, một cái trứng vịt bốn văn tiền, trứng vịt muối có thể trị giá hai văn hoặc ba văn, lòng đỏ trứng muối có thể dùng làm đồ điểm tâm, người bình thường luyến tiếc dùng muối để om trứng vịt cho nên trứng vịt muối sẽ đem bán cho kẻ có tiền.
Coi như không om trứng vịt cũng có thể làm cái khác như dưa muối, cá muối, thịt muối đều được.
Kỳ thật còn có một biện pháp là đem muối bán cho Đột Quyết.
Đột Quyết thường trú ngụ tại Tây Bắc làm dân du mục, chủ yếu lấy máu động vật để bổ sung muối, đem muối bán cho bọn chúng khẳng định sẽ mua.
Chỉ là Đột Quyết vẫn luôn làm loạn biên cảnh, có muối chẳng phải càng càn rỡ hơn sao.
Không bán được thì để lại trong nhà dùng.
Có muối Cố Diệu không còn cảm thấy vô vọng như trước, có thể bán muối lấy tiền mua đường, huống đi ngày mai nàng còn đi đốt tổ ong nữa.
Nấu đường thành nước màu tẩm lên thịt thỏ ướp một chút, thêm ít cây hành, tỏi rừng, một ít muối, lại thêm khoai tây và rau xanh hầm nhỏ lửa trên bếp lò, rất nhanh sẽ ngửi được mùi thơm.
Còn gà rừng vẫn để hầm canh, thêm chút muối tinh trên núi hầm trên lửa nhỏ trong một canh giờ, canh gà sẽ chuyển sang màu trắng sữa, thớ thịt mềm rục ăn thơm cực kỳ.
Gạo mua về ăn ngửi qua đã thấy thơm mùi gạo, từng hạt trắng muốt tinh nhuận, chan nước canh vào lại cắn một miếng tịt, có thể xua tan một thân mỏi mệt.
Tự mình ăn no, Cố Diệu bưng cơm của Từ Yến Chu đi vào trong.
“Từ Yến Chu, huynh nếm thử xem, đấy là dùng muối mới để nấu đó.”
Từ Yến Chu uống một hớp canh, uống xong chàng nói với Cố Diệu: “Ngon lắm.”
Cố Diệu: “Vậy huynh ăn nhiều một chút.”
Khẩu vị của Từ Yến Chu cũng không tốt, chàng mới vừa tỉnh lại ăn cái gì cũng không vào, vì có Cố Diệu nhìn nên chàng ăn nhiều thêm một chút.”
Từ Yến Chu cố gắng ăn nhiều hơn mới có thể mau chóng khỏe lại, chàng chỉ hận không thể lập tức khỏi hẳn.
Từ Yến Chu: “A Diệu, ngày mai ta muốn đi ra ngoài đi dạo một chút.”
Tuy rằng Từ Yến Chu không có khí lực, nhưng võ công vẫn còn đó, ở quân doanh lại là tay bắn cung tên thiện xạ, dù không làm gì cũng có thể săn được mấy con gà con thỏ.
Cố Diệu: “Không được.”
Đám người kia đang săn lùng khắp nơi, bọn họ vẫn nên ở trong nhà thì hơn, vì không biết rõ chính xác khi nào sẽ đụng mặt ở trên núi.
Từ Yến Chu sẽ không an toàn.
Cố Diệu: “Nếu huynh thấy nhàm chán có thì có thể dạy Yến Nam đọc sách viết chữ, nó cũng rất nhớ huynh đấy.”
Từ phụ mất sớm, huynh trưởng như cha, Từ Yến Nam đối với Từ Yến Chu rất quyến luyến tình cảm.
Từ Yến Nam mới năm tuổi đã bị lưu đày đến Tây Bắc, cũng không hề kêu khổ kêu mệt, đợi đến lúc không đi được nữa mới lên tiếng.
Đã đủ hiểu chuyện.
Cái tuổi này nên đọc sách biết chữ, chỉ là hiện tại muốn ăn no mặc ấm đã khó khăn, càng khó nói đến mua sách mua giấy.
Từ Yến Chu có thể chỉ dạy cho hắn, tập viết chữ trên mặt đất.
Từ Yến Chu chỉ muốn giúp đỡ Cố Diệu một tay, việc dạy dỗ Từ Yến Nam đọc sách đã có Từ Ấu Vi phụ trách: “Học vấn của Ấu Vi tốt hơn ta.”
Cố Diệu: “Vậy cũng không được, đã nói nghe lời ta thì phải nghe ta.”
Có Từ Yến Chu ở nhà nàng cũng yên tâm hơn, lại nói, cũng không nhất định bắt Từ Yến Chu phải làm cái gì, đốn củi nấu nước đã có Triệu Nghiễm Minh Tiền Khôn, việc quan trọng Từ Yến Chu phải làm chính là điều dưỡng thân thể thật tốt.
Ngày mai nàng còn phải đi lấy mật và hái quả dại.
Trong nhà không có nhiều đường, nếu lấy được mật ong có thể cất được lâu ngày, trái cây ăn không hết cũng có thể ngâm trong mật ong ăn dần.
Đồ hộp làm bằng mật ong cũng rất ngọt.
Thân thể của Từ Yến Chu chưa khỏe vẫn nên thành thật chờ ở trong nhà. Nàng cẩn thật một chút làm cái gì cũng không khó, trước tiên cầm cây đuốc hun đuổi ong mật bay đi, sau đó nhanh chóng cắt tổ ong rồi bỏ chạy sẽ không bị ong chích, nếu không may mắn bị chích thì đã có linh tuyền giảm sưng.
Cố Diệu thật hy vọng sớm đến ngày mai.
Cơm nước xong, Lư thị mang táo đi rửa chia cho mỗi người một trái.
Triệu Nghiễm Minh quan sát trái cây nhỏ một chút rồi nói: “Bọn ta không ăn cái này.”
Cố Diệu: “Đều có, nhanh ăn đi.”
Người một nhà cầm táo cẩn thận ăn, Từ Yến Nam gặm sạch quả táo: “Mẫu thân, ăn ngon quá, con chưa từng nếm qua quả táo nào ngon như vậy.”
Mũi Lư thị có chút nghẹn.
Trong phủ tướng quân bốn mùa trái cây từ nam chí bắc đều từng nếm qua, lúc đó quả táo vừa to vừa đỏ, trước kia miệng Từ Yến Nam rất kén, sẽ không ăn táo.
Hiện tại cảm thấy ngon chẳng qua vì đã lâu lắm chưa được ăn.
Bà sờ sờ đầu Từ Yến Nam: “Vậy con ăn thêm một trái nữa đi.”
Từ Yến Nam lắc đầu: “Mẫu thân ăn đi, con ăn no rồi, một trái là đủ rồi.”
Lư thị cúi đầu gạt nước mắt: “Vậy mẫu thân ăn, A Diệu hái trái cây rất ngọt, rất ngon.
Cố Diệu càng thêm quyết tâm muốn đem táo hái về thật nhiều.
Ban đêm nằm trên giường, nàng đã không còn cảm giác mất tự nhiên như ngày hôm qua, muốn đút cho Từ Yến Chu một giọt linh tuyền nhưng bây giờ chàng đang tỉnh, Cố Diệu đành phải đợi đến khi chàng ngủ trước.
Đợi một lúc, Cố Diệu đã có chút mệt mỏi: “Từ Yến Chu, huynh ngủ chưa?”
Từ Yến Chu còn chưa ngủ, chàng hỏi: “Sao vậy?”
Cố Diệu xoa xoa mắt: “Không có gì, huynh mau ngủ đi.”
Lại qua một lúc, nàng cảm giác mình sắp không kiên trì được nữa, nhưng không biết Từ Yến Chu đã ngủ chưa, nhỏ giọng gọi: “Từ Yến Chu…”
Giọng nói Từ Yến Chu thanh lãnh: “Cố Diệu?”
Tại sao còn chưa ngủ, Từ Yến Chu căn bản không muốn ngủ, linh tuyền cái gì mà linh tuyền, tỉnh ngủ rồi nói sau.
Cố Diệu ngáp một cái: “Không có gì, nhanh ngủ đi, sao huynh còn chưa ngủ?”
Từ Yến Chu: “Nàng cũng không ngủ được à.”
Nàng không ngủ được là vì ai, Cố Diệu nói: “Bây giờ ta sẽ ngủ lập tức, huynh tin không!”
Từ Yến Chu không đáp lại, không bao lâu, hô hấp của người bên cạnh đã đều đều, chàng mới trở mình.
Thân thể của chàng so với trước thật sự đã tốt hơn rất nhiều.
Cho dùng khó chịu cũng có thể chịu đựng được, sao chàng có thể mở to mắt nhìn Cố Diệu làm lụng vất vả được đây.
Chàng biết bạc trong nhà không còn nhiều, để chữa trị vết thương cho chàng phải dùng không ít tiền, chàng cũng muốn trong nhà sẽ tốt hơn một chút, chàng có tay có chân, có thể lên núi săn thú, chặt cây làm nhà.
Chờ Cố Diệu đồng ý thì phải chờ đến bao giờ, chàng quyết tâm này mai sẽ vào núi.
Cẩn thận một chút chắc chắn sẽ không đụng đến miệng vết thương.
Ngày hôm sau, Cố Diệu thu thập xong dụng cụ vào núi, còn nhớ rõ đường đi nên nàng cứ như vậy đi thẳng một đường tìm kiếm, quả dại vẫn còn, tổ ong cũng vẫn còn.
Cố Diệu vạn phần cẩn thận, hái trái cây, cắt tổ ong, một đường chạy như điên về nhà.
Lư thị ở nhà nhưng không thấy Từ Yến chu đâu cả, Cố Diệu thả gùi xuống: “Mẫu thân, Yến Chu đâu?”
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
10 chương
69 chương
46 chương
732 chương
25 chương
110 chương
111 chương