Tần Việt: !!!
Em muốn anh.
Câu nói đầy tính ám chỉ này làm nam chính đại nhân suýt nữa rơi thẳng từ trên ghế xuống đất.
Mặt hắn đỏ lừ, câu chửi đã vọt lên đến họng rồi nhưng cuối cùng cũng không nói ra được.
Hạ Tịch cảm thấy hơi buồn cười, tại sao lâu như vậy cậu không phát hiện ra Tần Việt này thú vị như thế?
Có chút...ngây thơ?
Cái mặt này so với cà chua chín thì khác gì nhau?
"Em muốn anh...." Hạ Tịch kéo dài âm thanh rồi nhìn phản ứng của Tần Việt, quả nhiên thấy biểu cảm của đối phương càng ngày càng co quắp, cậu mới chậm rì rì nói thêm vài chữ: "....cùng em coi phim!"
Tần Việt: "???"
Hạ Tịch nghịch ngợm lè lưỡi với hắn: "Em mua vé rồi, không được lãng phí."
Tần Việt giận tím người, hắn hận không thể nắm lấy cổ áo Hạ Tịch đập cho vài phát, thở hồng hộc quát cậu: "Cậu nói cái này với tôi? Cậu con mẹ nó..."
Hạ Tịch nghiêng đầu: "Dạ?"
"Tôi!" Tần Việt đứng phắt dậy trợn ngược mắt, Hạ Tịch có thể nhìn rõ ràng lồng ngực hắn đang phập phồng vì tức.
Hạ Tịch vội vàng đưa ngón trỏ lên miệng làm một động tác im lặng, ngoan ngoãn làm một bé ngoan.
"Quên đi." Tần Việt bực bội ngồi xuống, cái cổ vẫn ửng hồng một cách khả nghi, cố gắng chuyển đề tài: "Phim gì?"
"Màu vàng."
Tổ sư cái đề tài tình cảm này chưa xong à?
Tần Việt đem vỏ quýt ném vào thùng rác: "Hạ Tịch cậu đủ chưa?"
"Dạ? Em nói là cái phim điện ảnh đó tên là [Màu vàng] ấy."
Hạ Tịch: "Một bộ phim kinh dị."
Tần Việt: ".........."
Nếu không phải thực sự ở rạp phim đang chiếu bộ phim [Màu vàng] kia thật, Tần Việt chắc chắn sẽ hoài nghi ranh con này kiếm cớ trêu hắn.
Nhưng mà cuối cùng dự định của hai người cũng không thành, không thể cùng đi xem một bộ phim nghe qua thì có vẻ ngốc bạch ngọt nhưng thực chất là phim kinh dị dọa người nó như thế nào.
Lý do rất đơn giản, cùng ngày đó trường học tổ chức cho học sinh đi chơi thủy cung, tiện thể xem phim ở đó luôn.
Lần tham quan này chia thành từng nhóm nhỏ, từ lớp mười đến lớp mười hai, thế là cậu phải chuyển nhượng lại hai vé xem phim cho Hạ Tinh Dã.
"Uầy, phim kinh dị à?" Hạ Tinh Dã run rẩy đẩy Hạ Tịch hai cái: "Tiểu Hạ Tịch cậu được nha!"
Y cố ý hạ giọng xuống, nói thầm vào tai cậu: "Thừa dịp không khí khủng bố vây quanh chui vào trong lòng Tần Việt, nice!"
Hạ Tịch: "........."
"Haiz, tớ còn không hiểu cậu quá à?" Hạ Tinh Dã làm mặt quỷ: "Tâm cơ boy ~"
Hạ Tịch: ".........." Không phải, cảm ơn.
"Nhưng mà cậu cũng giỏi thật đấy." Hạ Tinh Dã tấm tắc khen ngợi: "Hai hôm trước Tần Việt còn giận thành con cá nóc, giờ đã dỗ được người ta đi coi phim chung rồi."
"Tớ nên khen cậu thông minh, hay chê Tần Việt ngu đây."
Chuyện lần trước y cũng đã hỏi qua Hạ Tịch, kết quả hỏi mãi cũng ra được một chút chút chân tướng, sau đó nhận ra được giả thuyết của mình hơi đáng khinh. Đương nhiên, Hạ Tinh Dã không ngu gì nói thẳng ra với Hạ Tịch mà quanh co vòng vèo đánh trống lảng.
Lúc đó Hạ Tịch xoắn xuýt mãi mới nói ra được một câu: "Tớ thích Tần Việt, tin tớ đi, nhất định phải tin tớ."
Trong lòng Hạ Tịch kêu gào đương nhiên là do anh Tịch thông minh nhất thế giới rồi, hơn nữa cậu còn ra tay tàn nhẫn với bản thân như thế.
Nhưng, thiết lập nhân vật vẫn cao hơn lòng tự trọng một chút, Hạ Tịch vẫn phải bảo vệ: "Đừng có mà nói xấu Tần Việt nhà tớ, cho cậu hai vé đi cùng mà cậu còn dám lên mặt."
Sau đó làm bộ định giật lại: "Không lấy thì thôi, tớ lấy lại cho người khác!"
"Đừng mà!!" Hạ Tinh Dã vội vàng cất vé vào trong túi áo: "Tiểu Hạ Tịch, cậu không yêu tớ nữa à?"
"Không yêu, cảm ơn." Hạ Tịch vô tình mà bắt lấy tay y.
"Tàn nhẫn quá." Hạ Tinh Dã cười hề hề: "Cậu cứ cảm nhận cảm giác đi thủy cung hai người đi, tớ đi xông pha nơi khủng bố của rạp phim cho."
"Hạ Tinh Dã cậu chưa đi sao?" Đột nhiên có một âm thanh dịu dàng truyền tới, Hạ Tịch nhìn qua liền thấy được Nhược Hi, nhầm, là Bạch Tiếu Tiếu.
"Hạ Tịch." Quả nhiên, trí nhớ của nữ sinh này rất tốt, mỉm cười chào hỏi Hạ Tịch.
Hạ Tịch cũng mỉm cười đáp lại: "Tiếu Tiếu."
"Buổi chiều cậu đi thăm thủy cung à?" Bạch Tiếu Tiểu hỏi: "Tớ thấy xe ngoài kia bắt đầu điểm danh rồi."
Hạ Tịch nhìn thoáng qua đồng hồ, chết mẹ, vậy mà cậu đã trêu Hạ Tinh Dã hai mươi lăm phút đồng hồ, chắc chắn lại trở thành nhân vật mất tích trong lớp rồi.
Di động của cậu đặt chế độ im lặng, vừa mở nhóm lớp ra đã thấy en nờ tin nhắn @, còn có mấy cuộc điện thoại, ba cuộc của lớp trưởng, hai cuộc của Tần Việt.
Hỏng rồi, Giai Giai chắc đang đào ba mét đất lên tìm cậu.
"Tớ đi đã." Hạ Tịch cũng chả rảnh mà tìm hiểu lý do Hạ Tinh Dã với Bạch Tiếu Tiếu đi cùng nhau: "Chúc hai cậu đi chơi vui vẻ nhé!
.
"Em đi đâu đấy?" Vương Giai vừa nhìn thấy Hạ Tịch thì chạy đến xách cổ áo cậu lôi đi, giọng cao lên mấy tông: "Không biết mọi người đang lo lắng cho em sao?"
"Em xin lỗi, em xin lỗi." Hạ Tịch tự biết mình sai, vội vàng cúi xuống trước Vương Giai: "Em tự nhiên bị đau bụng, vừa đi WC."
"Đau bụng?" Vương Giai cũng không phải là người giận dai, lúc này chỉ quan tâm đến sức khỏe học sinh: "Em khỏe không? Muốn đi bệnh viện không?"
"Không cần đâu ạ!" Hạ Tịch xua xua tay: "Em khá hơn rồi ạ."
Hình như lừa giáo viên là không đúng thì phải.
"Nếu có vấn đề gì phải báo ngay cho cô biết đấy." Vương Giai buồn thúi ruột: "Rồi, lên xe đi."
Xe của trường thực chất là một dạng xe công cộng, có thể chứa cả một lớp.
Khi Hạ Tịch vừa lên, bên trong đã đầy người, cậu nhìn khắp nơi cũng không phát hiện ra một chỗ trống nào khác.
Hạ Tịch theo thói quen đi xuống cuối cùng liền bị một người gọi lại.
"Ở đây." Tần Việt đứng lên, lộ ra chỗ ngồi cạnh cửa sổ: "Không có người, cậu ngồi đi."
Hạ Tịch ngẩn người: ".......Cảm ơn."
Không có lý do để từ chối, Hạ Tịch đành cam chịu số phận đi vào.
Nhưng không ngờ chỗ ngồi này rất tốt, được ánh mặt trời chiếu vào, ấm áp vô cùng.
Hạ Tịch nghiêng người đánh giá Tần Việt một phen, bình tĩnh mà nói, không có vai chính trong tiểu thuyết nào mà không đẹp trai, đường cong cơ thể như được điêu khắc, lông mi cũng rất dài. Hôm nay Tần Việt mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở ra, yết hầu uốn lượn xuống bên dưới tạo thành một hình thái hoàn mỹ, mang theo vài phần cảm giác cấm dục.
Thêm cặp kính gọng vàng nữa thì ngon.
"Nhìn cái gì mà nhìn." Tần Việt đã sớm nhận ra tầm mắt cực nóng dừng trên người mình, nhẹ nhàng ho một tiếng: "Tôi không cố ý giữ lại cho cậu đâu, đừng có mà nghĩ nhiều."
"Tôi chỉ là không muốn ngồi trong, lại không ai vào." Tần Việt nói: "Nên mới đến lượt cậu!"
Tần Việt không hạ giọng, mấy bạn học ngồi trên hắn đang ăn bánh suýt nữa thì bị sặc chết.
Rõ ràng là hắn vốn ngồi ở bên trong, ban nãy còn có một có bé xinh đẹp đáng yêu hỏi hắn có thể ngồi cạnh không, vị đại ca này mười phần kiêu ngạo phất tay, không chút do dự từ chối: "Phía sau còn chỗ, ở đây có người ngồi rồi."
Hơn nữa hắn ta còn dùng câu này từ chối thêm hai người nữa!
Sau đó còn điên tiết bấm hai cuộc điện thoại rồi mới đen mặt ngồi ra bên ngoài.
Giờ lại dám trợn mắt nói dối, ha, rõ ràng là cố tình giữ lại cho người ta!
Làm người đừng có mà quá đáng, không nghiệp quật cho đấy!
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
5 chương
29 chương
90 chương
148 chương