Thủy cung cách trường học khá xa, xe chậm rì rì xuất phát, hành trình cần một tiếng rưỡi mới có thể tới nơi. Sau khi điểm danh đầy đủ, xe trường từ cổng đi ra, dọc theo hai bên đường từ từ tiến về phía trước. Xe công cộng vốn dĩ tốc độ không nhanh, lại cộng thêm người trên xe đã đầy nên càng chậm chạp, Hạ Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, khá tốt, thích hợp để ngắm cảnh. Nhưng mà vận may không mỉm cười với bọn họ, tốc độ đã không ổn lại còn gặp phải tắc đường, trong xe buồn bã, bầu không khí nặng đến mức dường như không thể lưu thông. Tài xế xe là một người đàn ông trung niên ôn hòa, nhìn thấy tắc đường cũng không nóng nảy, ngược lại ông vô cùng hớn hở cười tươi bắt chuyện với học sinh ngồi sau. Có vẻ ông này là người địa phương, khẩu âm mang nặng giọng mũi, thỉnh thoảng còn chen vài câu bản địa vào, chọc cho đám nhóc con bên dưới cười ầm. Giáo viên không có mặt, học sinh không ai quản nên tha hồ túm năm tụm ba vào xem phim điện ảnh. Lý Tư Vũ cùng một đám con gái vây quanh một chỗ, hình như đang cùng nhau chơi game. "Ba, hai, một...mở!" "Mẹ ơi, đào hoa của tớ là 99 đóa nè!" Nữ sinh A hưng phấn reo lên: "Dịu dàng, đẹp trai, làm cho người khác giới hâm mộ, uầy, đây không phải là nói tớ à?" "Tớ được 999 này, lợi hại hơn cậu nhá!" "Ủa, sao có mình tớ là số âm?" Nữ Sinh C vẻ mặt như đưa đám: "Bản thân vừa béo vừa xấu, đứng cạnh làm nền cho người khác, ặc, vầy là muốn tớ đi mở công ty mai mối?" "Đừng nói lung tung, ai có thể khổ hơn tớ." Lý Tư Vũ đập điện thoại một cái rồi mới bắt đầu đọc: "Bạn là một người kiên định với chủ nghĩa không kết hôn, tình yêu bình thường nơi thế tục không bằng hướng tới tự do xa vời, là một người sớm đã hiểu thấu hồng trần??? Này, tớ hiểu cái quái gì???" "Cái trò quỷ này khẳng định là không chuẩn!" Nữ sinh D phụ họa: "Tớ còn đang độc thân, nam sinh còn chưa theo đuổi ai, vậy mà nó dám nói tớ là gái đểu, vch." Nhìn các nữ sinh nói chuyện vui vẻ, hoặc là những người khác quen nhau tụm lại làm mấy chuyện khác, Hạ Tịch mở cửa sổ, không khí mát lạnh tiến vào đem khó chịu thổi ra một chút, nhưng cậu vẫn hơi buồn nôn. Hạ Tịch có chứng say xe, đặc biệt là ở trong hoàn cảnh oi bức như vầy, cậu đem đầu thò ra ngoài cửa sổ, tuy rằng bên ngoài cũng chả khá khẩm hơn là bao, nhưng so với hương khói trên xe đã là ơn cứu mạng rồi. Tần Việt nhận ra cậu hơi khác, hắn nhíu mày, mở miệng hỏi: "Cậu không khỏe?" "Vâng." Hạ Tịch vô lực trả lời: "Em say xe." "Ài, đi được rồi." Tài xế nhìn thoáng qua xe phía trước đã tản ra, ông đương nhiên cũng không quên công việc của mình, không cãi cọ, hết sức chuyên chú lái xe. Cảm nhận được xe chuẩn bị lăn bánh, Tần Việt đem đầu Hạ Tịch túm về: "Vào đi." Hắn nói: "Nguy hiểm lắm." "Ừa." Đầu Hạ Tịch còn hơi nặng: "Cảm ơn anh. Tầm mắt cậu nhìn xuống, nhìn thấy tay áo bị kéo ra một chút, cánh tay gầy nhưng rắn chắc của Tần Việt đang túm lấy tay cậu. "À, cậu đợi một chút." Hắn duỗi tay vào túi quần, sau đó móc ra một quả quýt nhỏ. "Cái này,cho cậu." Tần Việt mất tự nhiên nói: "Không phải cậu bị say xe à, ăn trái cây sẽ đỡ hơn đấy." Dường như sợ Hạ Tịch từ chối, hắn nhét thẳng đồ vào tay cậu, sau đó nhìn quanh khắp nơi, đưa hai cánh tay lên ôm ngực. Đại khái mang trên người thời gian dài, vỏ quýt đã hơi mềm xuống. Hạ Tịch đương nhiên biết người say xe thì nên ăn trái cây, thậm chí không cần đến quả quýt, vỏ quýt thôi cũng đủ dùng rồi. Tâm trạng Hạ Tịch trở nên tốt đẹp hơn một chút, cầm quả quýt trong tay ánh mắt lấp lánh nhìn nam chính: "Cảm ơn anh nhé." Nhưng mà...tại sao đi thủy cung hắn ta còn mang theo quýt? Kệ mẹ nó, hiện tại chỉ cần nắm quả nhỏ này trong tay thôi Hạ Tịch cũng đủ thỏa mãn, hỏi nhiều làm gì cho mệt người. Quýt rất đầy đặn, một lần cắn xuống là cảm nhận được vị chua chua ngọt ngọt kích thích nơi đầu lưỡi, Hạ Tịch không nhịn được, một lần ăn luôn nửa quả. Sao giống mấy con sóc thế nhỉ? Tần Việt luôn nhìn trộm cậu ăn, từ lần trước giúp Hạ Tịch bóc vỏ quýt không hiểu sao hắn lại sinh ra ấn tượng tốt với loại trái cây này, thường xuyên mang theo một hai quả trong người nhưng cũng không ăn, tích lại trong ngăn bàn, giờ chắc cũng đầy rồi. Nhưng hôm nay hắn hiểu ra lý do rồi. Hắn định mang cho Hạ Tịch! Vãi chưởng?? Tần Việt bị dọa, nhưng lại càng cảm thấy khó hiểu hơn. Rõ ràng chỉ là một nam sinh bình thường như mình thôi, sao hắn lại có thể để ý cậu nhiều như thế? Hắn không cam lòng lại nhìn Hạ Tịch thêm một cái, cùng lúc đó cậu quay đầu lại, ánh mắt vô tội xuyên thẳng vào lòng hắn. Đáng yêu quá... Thời điểm não theo bản năng nhảy ra suy nghĩ như vậy, Tần Việt hung hăng nhéo tay mình một cái. Não, mày là đồ phá hoại! Hạ Tịch sau khi ăn xong quả quýt vẫn còn chưa hết thèm. "Nam...Nam thần." Hạ Tịch nhìn Tần Việt cười lấy lòng. Nam chính đại nhân nhìn thấy dáng vẻ của cậu còn tưởng người này lại muốn nhân cơ hội tỏ tình bộc bạch gì đó, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại làm giá, chuẩn bị tiếp nhận kích thích do tình yêu chân thành mang lại. Kết quả, Hạ Tịch lên tiếng: "Anh còn không?" Tần Việt: ".........." Tần Việt móc trong túi ra một quả quýt. Chưa đến một phút sau, bên tai hắn lại vang lên một giọng nói mềm nhũn gọi nam thần. Vì thế Tần Việt lại móc trong túi ra một quả nữa. "Nam..." "Không còn, thực sự không còn!" Tần Việt sờ quần dọc theo đường chỉ: "Tôi chỉ có ba quả thôi, cho cậu hết rồi." Thực ra là hai túi chỉ có thể bỏ cùng lắm ba quả quýt thôi! Nhưng mà nếu như hắn còn, khẳng định đều cho cậu hết. Hạ Tịch nắm quả quýt mà xấu hổ không chịu nổi, hình như cậu vồ vập quá làm nam chính hoảng rồi thì phải. Cậu đành phải nói lảng sang chuyện khác, lấy một cái tai nghe trắng, quơ quơ trước mặt Tần Việt: "Nam thần, anh nghe không?" Cậu ta muốn cùng mình dùng chung một cái tai nghe đúng không? Tần Việt nhìn ngón tay thon dài của Hạ Tịch kẹp chiếc tai nghe, cảm thấy tâm tình mình cũng như sợi dây đang vòng vèo trên đó, cực kỳ khẩn trương. Hắn gặp qua không ít đôi tình nhân dùng chung một cái tai nghe, hai người ngọt ngọt ngào ngào rúc vào nhau, nắm tay, nghe một ít tình ca ấm áp, qua đó kéo gần khoảng cách. Hạ Tịch này đúng là tâm cơ boy!!! Nhưng mà, hắn cũng muốn thử. Tần Việt dùng tâm trạng tưởng cái gì nhận lấy tai nghe, trong lòng niệm chú đây chỉ là tương kế tựu kế, cậu ta dám tán tỉnh hắn thì chắc chắn nếu hắn từ chối thì phía sau sẽ còn có chiêu thức khác, chi bằng bây giờ giả vờ chiều theo ý cậu, từ từ mà phá đám đối phương. Sau đó, Hạ Tịch sẽ làm gì? Nhân tiện trong bầu không khí tràn ngập tình ca nắm tay hắn? Tần Việt nghĩ nghĩ một lúc, thả cảnh tay xuống, còn cố ý để chếch về phía của Hạ Tịch. Mình chỉ là muốn thăm dò quân định thôi, đúng, thăm dò quân địch. Có phải lát nữa, ca từ ngấm vào rồi thủ thỉ bên tai hắn những lời yêu thương? Tần Việt im lặng duỗi tay còn lại đẩy tai nghe vào sâu bên trong. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Hạ Tịch tất nhiên không biết trong lòng nam chính đại nhân quanh co gập ghềnh, tùy tiện ấn phát nhạc. Tai nghe truyền tới một đoạn nhạc nhẹ nhàng sâu lắng. Ngay sau đó, Tần Việt nghe được một giọng nam: "Còn không ngủ? Đang đợi anh sao?" Tần Việt giật mình, cái gì? "Nào, đến đây cho anh ôm một cái." !!! Đây con mẹ nó chắc chắn không phải giọng Hạ Tịch. Hắn hoảng sợ quay sang hỏi cậu: "Gì vậy?" "Khúc ru ngủ." Hạ Tịch nói. Trong một lần cậu nghịch điện thoại của nguyên chủ đã phát hiện ra cậu ta đang chơi một trò chơi. Hạ Tịch rảnh quá hóa rồ, cũng muốn thử nghịch nghịch một lúc, sau đó phát hiện mấy câu nói trầm trầm của nhân vật trong trò chơi này thực sự rất là dễ nghe, hơn nữa chắc cũng do hợp bóng vía, mỗi lần cậu chỉ cần nghe hai, ba câu đã ngủ ngon lành. Mặt Tần Việt hơi vặn vẹo: "Ru ngủ?" "Vâng ạ." Hạ Tịch cười: "Có một cái game bên trong, dùng để ru ngủ thì quá hợp lý!" "Đây nè, là trò này." Hạ Tịch mở di động ra cho hắn xem: "Cách chơi rất đơn giản, anh có một ngôi nhà và một công ty, hàng ngày đi làm nhiệm vụ là được." Tần Việt nhìn giao diện có chút quen thuộc kia thì hơi nhíu mày: "Hình như tối biết trò này." Giống trò cháu gái hắn hay chơi. "Anh biết?" Hạ Tịch đột nhiên lộ ra biểu tình ngạc nhiên, nghĩ một chút rồi chọc chọc cánh tay hắn: "Thêm bạn tốt, em với anh tặng thể lực." "Thể lực trò này quá nhanh hết." Hạ Tịch ai oán: "Lại còn phải dùng kim cương để mua, đắt lắm." Tần Việt ù ù cạc cạc, cùng nhau chơi???