Hắn không thích bị người khác động chạm thân thể, kể cả có là Hạ Tinh Dã cùng hắn lớn lên từ nhỏ cũng chưa bao giờ chủ động kề vai bá cổ (?) thế mà cuối cùng lại bị chó con hết lần này đến lần khác chiếm tiện nghi! Đã ôm rồi còn liếm! Tần Việt gần như trong nháy mắt rút ngón tay ra khỏi miệng cậu, mặt đỏ bừng định chạy liền một mạch ra ngoài, nhưng khi ngón tay hắn chạm vào then cửa, lại không nỡ mở ra. Tần Việt quay đầu lại nhìn thoáng qua người nào đó còn đang nhắm nghiền mắt, lông mày vì khó chịu mà nhíu chặt. Để một con ma men một mình trong nhà xác thì không được tốt cho lắm, huống chi con ma men này còn vì mình mà đổ. Thôi bỏ đi, Tần Việt tự tìm cho mình cái cớ hợp lý, lần sau nếu cậu ta có uống say, hắn khẳng định sẽ mặc kệ. [Ae nhớ cái câu này nhé :>] Không biết mèo con từ nơi nào chạy tới, thời điểm Tần Việt nhìn thấy nó, nó đã duỗi hai cái chân ra, định nhảy thẳng lên người Hạ Tịch. !!! Tần Việt sợ tới mức chạy như bay túm lấy sau gáy mèo con. Méo? "Cậu ấy đang say, mày đừng nghịch." Tần Việt vỗ đầu mèo còn, hạ giọng: "Qua bên kia chơi đi, lát nữa tao lại qua với mày." Hắn đem mèo đặt vào một bên, nhìn Hạ Tịch vẫn còn đang co quắp, thở dài. Còn may, không nôn. Tần Việt vén tay áo, trong lòng gào lên một tiếng lấy tinh thần, ôm Hạ Tịch vào phòng ngủ. Kết quả, bé ngoan Hạ Tịch bỗng chốc trở thành bé hư, tay chân quơ loạn lên, nhất định không chịu phối hợp. "Cậu đừng quấy nữa!" Để đảm bảo bản thân không bị ám sát, Tần Việt bất đắc dĩ phải lùi về sau mấy bước, nhóc con này tuy không nặng, nhưng cái kiểu vung vẩy loạn lên kiểu này hắn vẫn không hold được, cắn răng dùng thêm sức, ôm cậu lên đi được thêm mấy mét, trong lòng hô to kiên trì là thắng lợi. Nhưng mà... Không kịp nữa. Hạ Tịch được hắn ôm đủ, chán rồi, nôn ra. Tần Việt liền buông cậu xuống, để cậu đứng thẳng, nhưng vẫn bị phun thêm một đợt nữa. Cậu nôn xong đợt một, lại tiếp tục nôn đợt hai. Tần Việt: ".........." Tần Việt cúi đầu liếc qua bộ quần áo thảm không nỡ nhìn của hắn, còn đang tỏa ra mùi cồn thơm ngát, nhất thời trán nổi gân xanh. Cái dáng vẻ này của Hạ Tịch chắc chắn không thể lên giường ngủ. Muốn hắn giúp? Đéo. Hôm nay hắn vì Hạ Tịch đã phá lệ đủ điều, giờ còn định giúp cậu tắm rửa? Não bổ quá rồi. Hơn nữa, Tần Việt có bao giờ hầu hạ người ta đâu! Nghĩ cũng đừng có mà nghĩ! Tần Việt thở phì phò đấm lên tường. . Mười phút sau, trong phòng tắm. Tần Việt mang vẻ mặt chết không lùi bước uy hiếp bạn học Hạ Tịch đang mơ mơ màng màng: "Hạ Tịch, tôi phải nói trước với cậu, tất cả chỉ là do hoàn cảnh ép buộc, cậu đừng có mà suy nghĩ nhiều." Nói xong mấy câu tự cho là tàn nhẫn Tần Việt hít sâu một hơi, vươn tay cởi quần áo Hạ Tịch. Quần áo từng cái từng cái một được cởi xuống, thân thể thiếu niên trắng nõn hiện ra hoàn chỉnh trước mắt Tần Việt. Trong đầu hắn hiện tại chỉ còn lại xương quai xanh tinh xảo bao lấy chiếc cổ thon gọn, một đường đi xuống. Ồ, còn có một nốt ruồi lệ chí. Bên dưới xương quai xanh, trông cực kỳ gợi cảm. Dáng người của Hạ Tịch rất gầy, so với những nam sinh cùng tuổi thì nhỏ bé hơn một chút, eo nhỏ không nói, mà cơ bắp ở lưng cũng vô cùng tinh tế, Tần Việt nhìn thấy cũng có chút đỏ mặt. Hắn cởi quần áo Hạ Tịch mà hai tay run lẩy bẩy. Kỳ quái, rõ ràng cùng là con trai, tại sao hắn lại không thể thản nhiên đối mặt với cơ thể của Hạ Tịch? Hạ Tịch không nặng, cũng không có nhiều lông, khi Tần Việt nhìn thấy hai chân thon dài trơn bóng của cậu, thiếu chút nữa thì đầu phát nổ cái bùm. Hắn nhìn gương, cảm thấy trên mặt mình toàn là máu. Mình rõ ràng không thích cậu ta, Tần Việt tự tiêm thuốc an ủi, rõ ràng mặt hàng này kể cả có cởi hết đưa đến trước mặt hắn cũng chả thèm, nhưng thế quái nào bây giờ lại gượng ngùng, đm dáng người như con gà chọi này đâu có đáng để hắn đỏ mặt!!! Huống hồ mình có định làm gì cậu ta đâu! Tần Việt dỗi đông dỗi tây rồi quay ra dỗi luôn chính mình, hít hơi lấy can đảm nhìn Hạ Tịch một cái, sau đó cầm lấy vòi hoa sen phun loạn lên người cậu, lại tùy tiện xả một đống sữa tắm lên. Đến khi bàn tay hắn tiếp xúc với làn da Hạ Tịch mới phát hiện không ngờ lại mềm đến thế. Trong phút chốc, hắn nhớ tới câu nói trơn bóng như ngọc. Dùng câu này để hình dung một thằng đực rựa thì hơi quai quái? Tần Việt tự cảm thấy bản thân điên rồi, đẩy nhanh tốc độ, xoa xoa lung tung rồi xả sạch, lấy khăn tắm bọc Hạ Tịch thành một con sâu rồi bế lên ném vào phòng. Thật con mẹ nó mệt bở hơi tai! Nếu biết trước sẽ có hậu quả đau lòng, hắn chấp nhận phun chết cũng phải ngăn đồng chí ngàn ly không say này lại. Hơ, tim đập nhanh quá. Tần Việt nhảy xa chỗ Hạ Tịch đang nằm vài mét để ổn định lại tâm trạng, tại sao hắn lại đối với cậu khác biệt như thế... Hạ Tịch ngủ thực sự thoải mái, đầu rúc vào bên trong gối, nửa gương mặt bị chăn che khuất, bên cạnh còn có một cái gối ôm, ánh đèn ấm áp chiếu vào người cậu như đang phát sáng. Trong lòng Tần Việt nổi lên một tia ấm áp, hừ lạnh, lần này tạm tha cho cậu. Trải qua công việc cũng không còn sớm, người nhà đã gọi điện kêu hắn về, vừa định tắt đèn cho Hạ Tịch ngủ ngon hơn một chút, liền thấy trên bàn bày một quyển sách. Kệ sách của cậu được sắp xếp rất gọn gàng, chỉnh tề ngăn nắp, chỉ có quyển sách kia tùy tiện ném ở giữa bàn, trông cực kỳ nổi bật. Hắn nhịn không được nhìn thoáng qua. Như thế nào để bắt lấy trái tim một người đàn ông. Bìa sách đã cũ, vừa nhìn đã cảm thấy người đọc rất chăm chỉ, Tần Việt cảm thấy vô cùng tự hào. Chó con dính người này thích anh vậy hả? Lại còn mua mấy quyển sách lừa gạt này về. Ngốc. Phía trên có kẹp một tờ giấy nhớ. Hầy, nghiêm túc thế. Tần Việt nhìn lướt qua thiếu niên đang ngủ say, khóe miệng nhếch lên, hắn nhẹ nhàng mở quyển sách, mục đích muốn nhìn xem Hạ Tịch này dùng kịch bản gì lấy lòng hắn. Đưa chocolate? Hay nấu những món ăn ngon? Tần Việt nhanh chóng lật ra, kết quả bên trong có vài chữ khiến hắn ngây ngẩn cả nguời. Diễn viên tự học? Gì đây? Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy trang đầu tiên kia vô cùng quen thuộc, chính là nét chữ đã viết hơn tám mươi bức thư tình cho hắn. Mỗi ngày đều phải ghi nhớ, thằng ngu Tần Việt, ông đây là bố cậu!"