Hạ Tịch ngã vào trong lòng Tần Việt, toàn thân xương cốt đều không còn chút sức lực nào, nếu không phải eo cậu bị cánh tay nam chính giữ lại, chắc chắn đã ngất đi từ đời nào rồi.
Tần Việt vội vàng tạm biệt Hạ Tinh Dã, cũng không màng ánh mắt của đám người kia, vòng tay qua đầu gối Hạ Tịch, bế cậu lên theo kiểu công chúa, đi thẳng ra bên ngoài.
Nửa lạng thịt cũng không có, sao lại gầy thành như vậy?
Bởi vì đang say rượu nên Hạ Tịch rất yên tĩnh, ngoan ngoãn nằm trong lòng Tần Việt, nhiều lúc còn vô thức rúc vào bên trong tìm hơi ấm.
Mềm mềm dính dính, hệt như đang làm nũng với bạn trai.
Một nhát trúng hồng tâm.
Đáng yêu chết mất!
Tần Việt ho nhẹ một tiếng, thu hồi lại ánh mắt muốn cắn con nhà người ta một cái, nhìn thẳng về phía trước, lần này hắn chỉ là theo phép lịch sự thôi, Hạ Tịch thay hắn uống rượu, hắn đưa cậu về nhà, đây chính là trách nhiệm của một người đàn ông, chắc chắn không phải vì nguyên nhân khác.
Hắn nghĩ nghĩ một lúc, lại dùng lực lên cánh tay, đem Hạ Tịch ôm chặt hơn nữa.
"Là cậu kêu xe?" Tài xế đã chờ sẵn ở ngoài cửa, liếc mắt đã thấy một thanh niên mặc áo gió màu đen, dáng người cao cao, trông đẹp trai chỉ khác mỗi một điều là người này không có say khướt, cũng không có bế một cậu con trai khác.
"Vâng." Tần Việt nói: "Phiền chú đổi địa chỉ."
Hắn nghĩ, quyết định báo tên đường nhà Hạ Tịch.
Thực ra hắn định tha Hạ Tịch về ổ của mình, nhưng cũng không biết cậu có bị lạ giường hay không, nhỡ đâu nửa đêm tỉnh lại thì rất phiền, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn chọn phương án đem cậu về nơi quen thuộc.
Cho đến khi ngồi vào trong xe hắn mới buông Hạ Tịch ra, hiện tại cậu đã bất tỉnh nhân sự, phía sau xe lại vô cùng chật chội, căn bản không có cách nào duỗi chân cho thoải mái, Hạ Tịch bắt buộc phải ngồi theo một tư thế vặn vẹo, đầu cúi xuống dưới.
Tần Việt vừa buông lỏng tay, Hạ Tịch liền kêu lên một tiếng, đầu đụng phải thành ghế.
Bộp
Tần Việt: !!!
Đúng là khiến người ta không bớt lo!
Kể cả khi vừa chịu đau, Hạ Tịch cũng không mở nổi mắt, chỉ hừ hừ hai tiếng mang theo giọng mũi, giống như vừa phải chịu oan ức.
Tần Việt duỗi tay ôm lấy đầu cậu, kiểm tra nhẹ nhàng một lần, sau đó xoa xoa, rồi cuối cùng đặt lên vai mình.
Cho cậu được lợi một lần!
Tần Việt nghiêng đầu, cảm nhận được trọng lượng rơi trên vai, mặt nóng lên. Kỳ lạ, rõ ràng Hạ Tịch mới là người uống rượu, sao người đỏ mặt lại là hắn?
Sợ Hạ Tịch dựa không thoải mái, Tần Việt gồng mình cho cứng, không dám nhúc nhích. Lúc về đến nhà cậu thì vai đã không còn cảm giác, cố gắng lắm mới thanh toán rồi lại ôm cậu lên.
"Còn nói ngàn ly không say." Tần Việt nhẹ nhàng đặt cậu lên sô pha, vươn tay ra nhéo gương mặt mềm mềm của Hạ Tịch: "Nhìn coi cậu say thành cái dạng gì rồi này."
Tại sao nhóc con này lại uống rượu cho hắn? Nếu nói Tần Việt không cảm động thì là giả, trước kia hắn vẫn luôn ngứa mắt Hạ Tịch, cũng xem nhẹ những điều cậu làm cho mình, thậm chí còn tìm đủ mọi cách làm cậu đau lòng, vốn cho rằng đối phương làm người không tim không phổi, nhưng hiện tại, Tần Việt đã hiểu được đối phương có bao nhiêu dịu dàng, rõ ràng cậu mới là người uống rượu, nhưng vẫn luôn tìm cách để cho hắn không mất mặt.
Hơn nữa, Hạ Tịch không cần lấy cớ đòi hắn một nhân tình, ngược lại, thời điểm hắn đưa tay ra cậu còn từ chối.
Có đôi khi, Tần Việt thực sự không hiểu trong não nhóc con này chứa cái gì, có phải toàn bã đậu hay không?
Hắn không nhịn được đưa tay lên bóp mặt Hạ Tịch, sao từ trước hắn không để ý da mặt tên này mềm nhỉ?
Ngón tay Tần Việt miêu tả tỉ mỉ từ đôi lông mày chạy theo dọc sống mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng nhuận.
Môi của Hạ Tịch rất đẹp, nhìn ngoan ngoãn lại đầy đặn, ngón tay Tần Việt sờ qua sờ lại, cảm xúc tốt đến mức hắn không muốn dừng.
Cứ như thế vài lần, cuối cùng ngón trỏ dừng lại trên khe hở, dường như là theo bản năng, Tần Việt đưa tay chọc vào.
Chết mẹ, hắn lại đang làm cái gì đây???
Hạ Tịch bị động tác này làm cho tỉnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, đôi mắt vẫn không thể mở ra nổi, nằm chết ở trên ghế sô pha, chỉ có thể hừ hừ vài tiếng phản đối.
Tần Việt vừa định thu tay về, Hạ Tịch liền há miệng ngậm chặt lấy.
Trong nháy mắt, nơi đó bị một khuôn miệng ấm áp bao quanh, đôi mắt Tần Việt trừng lớn, Hạ Tịch! Cậu ta dám!!
Hạ Tịch vẫn nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không ý thức được hành động của mình, nhưng cũng chính vì như thế khiến cho động tác của cậu càng thêm động lòng người.
Tần Việt cứng đờ không dám nhúc nhích, trong não nổ bùm bùm vài tiếng pháo hoa ầm ỹ, người trước mặt còn sợ thiên hạ không đủ loạn, còn vươn lưỡi ra liếm một cái.
Đại não Tần Việt một lần nữa được đóng gói gửi thẳng lên sao Hỏa.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
5 chương
11 chương
2302 chương
563 chương
131 chương