Chiều thứ 6, Cố Khê định bụng sẽ bắt xe buýt tới nhà Hạ Hữu Nam dự sinh nhật mẹ của anh, nhưng sau cùng cô vẫn cảm thấy đi cùng anh sẽ tiện hơn. Tiếng chuông vang lên kết thúc ngày học dài, mọi người bắt đầu dọn dẹp sách vở về ký túc. Cố Khê đang bận bịu với đống tài liệu ở trên bàn, liền nghe bên tai tiếng gõ bàn nhè nhẹ. Cô ngẩng đầu, là Hạ Hữu Nam đang đứng bên cạnh mình. "Tôi đợi cậu ở bên ngoài", Hạ Hữu Nam cất lời, ngữ khí bình đạm vô cùng. Cố Khê nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu: "Được" Cô lại quay sang tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình. Cố Khê lấy chiếc cặp nhỏ từ trong ngăn kéo ra, cô khoác lên vai rồi vòng cửa sau ra ngoài. Hạ Hữu Nam đã chờ sẵn trước cửa. "Đi thôi.", Cố Khê cất lời Cả hai cùng sánh vai đi. Cố Khê chợt phát hiện, khi cùng Hạ Hữu Nam ở cạnh nhau liền thu hút không ít ánh nhìn. Cô đưa mắt liếc nhìn một vài người, cũng không tính là quen biết. Bỗng nhiên ở giữa hai người lại xuất hiện một khoảng cách nhỏ, đủ để một người nữa có thể chen vào. Hạ Tuấn Thành đã một thân tây trang đứng trước cổng trường chờ đợi, Cố Khê vừa ra liền thấy ông, cô bước tới mở cửa sau, Hạ Hữu Nam cũng mở cửa từ phía bên kia. Hai người giờ đang ngồi cùng nhau. Trong lòng Cố Khê bỗng có chút bất an. Không khí xung quanh như lắng xuống. Hạ Hữu Nam cũng như bố anh - Hạ Tuấn Thành đều không hứng thú nói chuyện với nhau, duy chỉ khi có Mạch Ngọc Linh ở đây thì mới có đề tài để tương tác. Sinh nhật Mạch Ngọc Linh được tổ chức trong hoa viên rộng lớn, chủ yếu là nướng BBQ. Cố Khê sau khi đến nơi liền được Mạch Ngọc Linh tiếp đón rất nồng hậu, cô mang ra món quà mình đã kỹ lưỡng chọn lựa, tặng cho chủ nhân của bữa tiệc, cũng nói vài câu chúc mừng. Hồi lâu sau, Cố Khê như đảo khách thành chủ, liền không tự coi mình như khách mời mà đi phụ Mạch Ngọc Linh cùng một vài bảo mẫu chuẩn bị một số đồ dùng. Hạ Hữu Nam sau khi lên lầu thay thường phục cũng xuống giúp đỡ một tay. Dự báo thời tiết hôm nay đưa tin rằng nhiệt độ sẽ giảm so với mọi ngày, Cố Khê vốn dĩ không hề thấy lạnh khi từ trường về nhưng đến hiện tại, cả người cô như giảm xuống vài độ. Mạch Ngọc Linh chợt để ý đến Cố Khê, thấy cô chỉ khoác ngoài một chiếc áo mỏng liền nhanh chóng chạy vào phòng lấy thêm ít áo ấm, đưa cho cô. "Khê Khê, trời đã chuyển lạnh, con mặc thêm áo vào nếu không sẽ bị bệnh đấy!" Cô Khê tiếp lấy áo từ tay bà, lễ phép nói cảm ơn rồi mặc vào. Khoảng sáu giờ, bên ngoài đã dần trở tối, những chiếc bóng đèn nhỏ sáng rực ánh sáng vàng nhạt ấm áp hắt lên khuôn viên. Đến khi trời tối hẳn, khách khứa lục tục kéo đến. Đến chúc mừng Mạch Ngọc Linh hầu như đều là bạn tâm giao và họ hàng. Bọn họ thường xuyên tụ hẹn uống trà, đi dạo, mua sắm, nhìn chung thì quan hệ rất tốt. Một người em của Mạch Ngọc Linh là Mạch Ngọc Trân thấy Hữu Nam đang cùng Cố Khê cười nói, cô tò mò hỏi: "Chị, cô bé ấy là ai thế? Hình như em chưa từng gặp qua." Mạch Ngọc Linh đưa mắt nhìn, bà nói: "Là bạn học chung lớp với Hữu Nam, con bé là Cố Khê." Mạch Ngọc Trân đánh giá một lượt từ trên xuống dưới Cố Khê, thấy cô đoan trang hiền thục, dáng người không tồi, liền nhanh nhảu đoán: "Không chừng lại là bạn gái của Hạ Hữu Nam thì sao?" Mạch Ngọc Linh không rõ ý tứ, bà cười cười nhìn về phía Cố Khê "Hai đứa còn trẻ, chị cũng không nắm rõ lắm." Cố Khê đứng gần đó nghe thấy mồn một. Cô đỏ mặt, cảm nhận được có một loại ám chỉ rằng cô và Hạ Hữu Nam có loại quan hệ không đơn giản là bạn cùng lớp bình thường, liền vội giải thích: "Con và Hữu Nam chỉ là bạn, không phải là cùng cậu ấy nảy sinh tình cảm." Mạch Ngọc Trân dùng một ánh mắt cứ như thể "Cô đã biết hết rồi, con không cần nói" để nhìn Cố Khê rồi nhẹ nhàng an ủi: "Đừng ngại, cô cùng chị mình thực đã hiểu rồi, hai đứa không cần phải che che dấu dấu" Cố Khê 囧 囧, cô thật sự không có ý tứ gì với Hữu Nam mà! Khách mời đã đến đông đủ, mọi người bắt đầu vây quanh lò nướng BBQ mặc dù trên bàn còn bày ra rất nhiều món như salad hoa quả, một số loại bánh ngọt cùng với mì ý, tất cả đều là Mạch Ngọc Linh cùng một vài giúp việc trong nhà làm từ chiều. Các vị khách vừa cùng nhau trò chuyện, vừa vui vẻ thưởng thức đồ ăn, xem chừng bữa tiệc trở nên rất hòa khí. Không may là tầm hơn 7 giờ, trời chuyển mưa nhỏ, mãi vẫn chưa tạnh nên đành phải đem toàn bộ đồ vật di chuyển vào trong nhà. Cố Khê theo bản năng kiểm tra thời gian, thấy đã hơi trễ, nếu như cô không sớm rời đi thì trường học sẽ đóng cửa mất. Chờ đến 8 giờ, trong khi phòng khách còn vô cùng náo nhiệt, Cố Khê canh lúc Mạch Ngọc Linh đi vào bếp liền đi theo sau. "Thời gian không còn sớm nữa, chắc con phải về thôi." Mạch Ngọc Linh nghe Cố Khê nói vậy, từ tốn đáp: "Hay con cứ ở lại nhà cô đi, dù sao ở một mình trong trường không tốt" "Thôi ạ, con còn có chút việc, cần thiết phải trở về", dù sao cô cũng không thể ở đậu nhà người ta hoài được, nhất là nhà của Hạ Hữu Nam. Mạch Ngọc Linh cũng không khuyên gì nữa: "Vậy được rồi, cô sẽ nhờ chú đưa con về." "Không cần thiết đâu ạ, con nghĩ đi phương tiện công cộng sẽ tốt hơn, khó có ngày sinh nhật, hay cô cứ để chú ở nhà phụ giúp cũng được." Mạch Ngọc Linh có chút hài lòng đứa nhỏ này, thực là người vô cùng hiểu chuyện. "Vậy hãy để Hữu Nam tiễn con đi, một thân con gái như con, ra ngoài lúc trời tối thật không an tâm" Cố Khê vừa có ý muốn từ chối thì Mạch Ngọc Linh đã gọi Hữu Nam đến. "Hữu Nam, Cố Khê phải về trường, mẹ không yên lòng để con bé đi một mình, con tiễn bạn nhé?" Hạ Hữu Nam sau khi nghe xong thì đi tới chỗ Cố Khê Cô có chút xấu hổ, nói: "Kỳ thật cùng không cần đâu, tớ tự về được rồi." "Vẫn là để tôi đưa cậu đi" "Thật sự...không cần" Mạch Ngọc Linh ngay lập tức phản bác: "Nếu con nhất quyết không để Hữu Nam đưa về, cô e là phải giữ con ở lại đêm nay rồi." "Con...", Cố Khê cắn cắn môi "Vâng." Cô nói câu chúc mừng sinh nhật với Mạch Ngọc Linh rồi đeo cặp ra khỏi Hạ gia. Hạ Hữu Nam hai tay bỏ vào túi quần, cùng Cố Khê sóng vai đi trên khu đường nhỏ. Vì nhà Hữu Nam ở trong khu biệt thự nên cách trạm giao thông công cộng khá xa. Nhiệt độ bên ngoài còn có chút lạnh, gió thổi qua hàng cây xiêu vẹo, giống như trời sắp chuyển mưa. Cố Khê ôm áo khoác như một vật bất ly thân, may là Mạch Ngọc Linh có đưa cho cô chiếc áo khoác lông dày, nếu không cô nhất định sẽ chết cóng mất. "Lạnh không?", Hạ Hữu Nam để ý thấy Cố Khê co ro liền lên tiếng hỏi. Cố Khê thuận miệng nói: "Nếu tớ nói là có, vậy cậu sẽ cởi áo khoác đưa cho tớ à?" Soạt một tiếng, Hạ Hữu Nam nhanh chóng cởi chiếc áo khoác đen của mình, đưa sang cho Cố Khê. Cố Khê thấy vậy, liền không phản ứng được, có chút ngây ngốc. "Tớ...chưa nói lạnh." Hạ Hữu Nam vẫn giữ nguyên thế tay, hướng đến Cố Khê, nói: "Cậu muốn hay không?""Vẫn là không cần đâu", Cố Khê nhìn Hạ Hữu Nam một thân đơn độc chiếc áo thun trắng, nghĩ thầm một đại thiên tài như anh cũng có đôi lúc có chút ngớ ngẩn, bản thân mình chỉ mặc đúng một chiếc áo khoác, vậy mà vì một câu nói chơi của cô mà lại sẵn lòng cởi ra? Đi được một lúc, trời lắc rắc chút mưa, Cố Khê lấy trong balo một chiếc dù nhỏ, diện tích của chiếc dù trông chỉ vừa với một người nên cả hai có chút miễn cưỡng đứng sát cạnh nhau. Trạm xe buýt cũng không có mái che, hoàn toàn lộ thiên. Hạ Hữu Nam cầm ô, nhưng 3/4 cái ô đều nghiêng về phía Cố Khê. Tuy trời mưa không lớn nhưng khi để bị ướt nhất định sẽ cảm. Cô Khê đỡ đỡ cán dù, nói với anh:"Mưa ướt hết áo cậu rồi kia, mau nghiêng sang bên kia đi." Hạ Hữu Nam nghiêng đầu nhìn cô: "Nếu không muốn tôi ướt mưa thì đứng gần lại đây." Cố Khê nghe vậy liền ngẩn người, khoảng cách của cả hai chỉ cách nhau có nắm tay, mà ô của cô vốn dĩ không thể che đủ hai người, sẽ luôn có một người bị ướt. Cho nên Hạ Hữu Nam mới nói, nếu thấy xót anh thì hãy đứng gần hơn chút nữa. Cố Khê do dự một hồi rồi mới cứng nhắc nhích sang tí xíu, bả vai đụng vào anh. Hữu Nam bỗng có cảm giác bị đụng phải liền hơi hơi xoay người, trở thành là bốn mắt nhìn nhau. Hạ Hữu Nam và cô có chút thân mật hơi quá, Cố Khê thậm chí còn cảm nhận được hô hấp của anh, mà hương thơm của quần trên người Hữu Nam, cánh mũi cô vẫn thoang thoảng ngửi thấy. Cố Khê lén lút nhấc chân, có ý muốn lùi về sau một chút, nhưng khi nghĩ lại nếu kéo ra khoảng cách thì Hạ Hữu Nam vẫn sẽ nghiêng ô về phía cô nên cô đành từ bỏ. Cố Khê nghiêng đầu nhìn xuôi nhìn ngược, tại sao xe buýt còn chưa tới? Xung quanh trừ tiếng mưa tí tách thì không còn một thanh âm nào lọt vào tai cô hết. Cố Khê cảm thấy mặt mình có chút lạnh, một giọt nước mưa từ đỉnh đầu chảy xuống, dừng trên má cô. Dù này cô dùng cũng đã lâu nên trên mặt ô vẫn có vài chỗ vá nhỏ. Cô vốn cũng không để ý nhiều, nhưng đột nhiên Cố khê xuất hiện cảm giác lạ, giọt nước đọng trên mặt cô bị một ngón tay thon dài lau đi. Cố Khê theo phản xạ ngước mắt, thấy gương mặt Hạ Hữu Nam gần trong gang tấc, một khắc trôi qua, cô như bị đóng băng, toàn thân trở nên cứng đờ, chỉ ngớ ngẩn nhìn anh. Tâm cô như nổi trống. Hạ Hữu Nam vừa lúc nhìn cô, hai người trong mắt chỉ có bóng hình nhau. Cố Khê mấp máy môi, lời muốn nói nhưng không có cách nào biểu đạt. Mà loại động tác này trong mắt của Hữu Nam là một điểm dụ hoặc. Nhìn môi cô mềm mại cử động, Hữu Nam không kiềm chế liền cúi đầu môi chạm môi với Cố Khê. Cô Khê mở to mắt đến thất thần, trong đầu ầm ầm vang lên tiếng sét đánh. Mà lúc này có một chiếc xe nhỏ đi ngang qua, trên xe có một cô gái đang nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, vừa vặn thấy cảnh này liền có điểm lúng túng. Cố Khê đứng hình hồi lâu liền lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng đẩy Hữu Nam ra, kéo một khoảng cách ngắn với anh. Hữu Nam theo bản năng vẫn đưa dù về phía cô, tuyệt nhiên không để cô bị dính nước. Cố Khê không tin vào mắt mình, vừa rồi là Hạ Hữu Nam hôn cô. Giọng Cố Khê có chút nghẹn: "Cậu điên rồi sao?" "Thực xin lỗi.", Hạ Hữu Nam từ nãy tới giờ mới lên tiếng, thanh âm khàn khàn. Cố Khê mím môi, căn bản không biết nên đáp thế nào. Chỉ có xấu hổ. Vừa đúng lúc xe buýt tới, ngừng lại ở bên cạnh. Cố Khê thấy thế liền như thể cá gặp nước. "Xe tới rồi, tôi đi trước" Cô vội vội vàng vàng chạy lên xe. Hạ Hữu Nam theo cô đi lên, đem dù đã thu vào, đưa cho Cố Khê. "Ô" "Cái này.." Anh nhanh chóng lui xuống, Cố Khê cầm ô trong tay, ngơ ngác nhìn cửa xe buýt đóng lại, mà bên ngoài, Hạ Hữu Nam đang dầm mưa. Cô muốn nói gì đó nhưng xe lại khởi động nên thôi. Cố Khê nhìn Hữu Nam đứng trong mưa, đến khi xe đi được một đoạn, bóng dáng anh liền biến mất.