Cố Khê đứng lên,, thừa dịp còn 5 phút nữa mới đến giờ học buổi tối, cầm lấy cái ly không định đi lấy nước. Bạn cùng bàn Khương Linh cũng đem ly của mình về phía cô "Cố Khê, thuận tiện lấy giúp tớ với"
Sở Dục Tân ngồi cùng bàn Hạ Hữu Nam nghe thấy, bằng tốc độ nhanh nhất đem bình giữ ấm của mình đưa tới, nheo đôi mắt lại cười nhìn cô "Thuận tiện, cảm ơn!"
Cố Khê cũng cầm bình giữ ấm trên tay anh, dùng ngón áp út và ngón cái giữ dây trên bình; ánh mắt nhìn tới ly nước trên bàn Hạ Hữu Nam, cô nghĩ đến việc vừa làm rơi sách anh, nếu giúp anh lấy nước cũng coi như đáp lại một nhân tình.
Cô nói "Tớ đi lấy nước, thuận tiện cũng giúp cậu lấy"
Hạ Hữu Nam một bên thu dọn sách vở, một bên nói "Không cần"
"Được" Cố Khê cầm lấy hai ly sứ gốm, lại dùng ngón tay móc lấy dây bình giữ nhiệt, từ cửa sau ra ngoài.
Khu dạy học mỗi một tầng có hai phòng trà, để lấy nước ấm và nước sôi.
Thời gian tới tiết tự học còn 3 phút, phòng trà bên ngoài có vài người đang xếp hàng.
Cố Khê xếp theo đoàn người, đứng cuối cùng.
Bảy giờ tối, bầu trời đã bao phủ bởi một mảnh đen, bớt đi sự nóng nực của ban ngày mà thay vào là cảm giác mát lạnh, trên hành lang có ngọn gió thổi qua, thật thoải mái.
Phía sau có thêm một người xếp hàng, Cố Khê theo bản năng quay đầu lại, hơi ngạc nhiên, thế nhưng lại là Hạ Hữu Nam.
Anh nhàn nhạt nói "Không có thói quen"
"Được thôi"
Hạ Hữu Nam nâng mi "Đến cậu"
"Hả?" Cố Khê trong khoảng thời gian ngắn nghe không hiểu, quay đầu mới phát hiện người bên trong lấy nước đã đi ra ngoài, phòng trà không còn ai. Cô lấy lại tinh thần, đi vào, dùng nước ấm rửa sạch ly, đổ đầy nước.
Tiếng chuông báo tiết tự học buổi tối vang lên, Cố Khê quay lại nhìn Hạ Hữu Nam nói "Tớ khả năng tương đối lâu, không thì cậu lấy trước đi"
"Không cần."
Cố Khê tìm thấy ba cái cốc rồi rót đầy nước, hai cái cốc gốm sứ, một cái bình giữ ấm. Khi vừa nâng cốc lên, một tay cô cầm chiếc cốc còn ngón tay cầm lấy dây phích để rót nên có đôi chút bất tiện. Sau khi đầy nước, cô thấy phích rất nặng. Việc cầm bằng ngón tay ảnh hưởng đến sự cân bằng cổ tay, điều này khiến nước trong cốc gốm tràn ra ngoài.
Thật là bối rối mà.
Hạ Hữu Nam bước vào phòng trà, bắt đầu rót nước, Cố Khê nhìn sườn mặt anh, gian nan mà mở miệng, "Đợi lát nữa cậu có thể cầm hộ tớ bình nước được không?"
Hạ Hữu Nam nhìn thoáng qua ba cái cốc kia, thuận miệng nói: "Nếu cậu không có đủ sức thì lần sau không cần dễ dàng đáp ứng công việc như thế này."
"Tớ..." Cố Khê nghĩ, tình huống này không thể từ chối được, vả lại lúc đấy cô cũng không nghĩ nhiều đến vậy.
Sở Dục Tân nhìn Hạ Hữu Nam đem bình giữ ấm đặt trên góc bàn anh ta, vẻ mặt không dám tin tưởng, "Tớ không nhìn lầm chứ, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên cậu rót nước giúp tớ sao. Ôi, cuộc sống của tớ thật may mắn."
Hạ Hữu Nam kéo ghế ra ngồi xuống, không nói gì.
Cố Khê vừa đi theo sau Hạ Hữu Nam vào phòng học vừa giải thích: "Cốc của cậu nặng quá nên tớ mới nhờ Hữu Nam cầm hộ."
Sở Dục Tân lại lần nữa nhìn về phía Hạ Hữu Nam, "Ha ha, hóa ra cậu cũng rất thích giúp đỡ mọi người à?"
Hạ Hữu Nam nhìn anh ta một cái, "Cậu bớt nói lời vô nghĩa lại đi."
Cố Khê bật cười một tiếng, Sở Dục Tân nhìn Cố Khê, "Cố Khê, cậu cười cái gì? "
Cố khê ho nhẹ một tiếng, "Không, không có gì."
Khương Linh bên cạnh kéo quần áo Cố Khê, hạ giọng nói, "Cố Khê, thầy đến kìa."
Cố Khê quay đầu lại, phát hiện thầy giáo dạy tiết tự học tối nay đang từ cửa tiến vào, cô tay chân lanh lẹ từ chồng sách vở trên bàn rút ra một quyển ngữ văn, bắt đầu đọc văn cổ, "Tầm Dương giang đầu đêm tiễn khách, lá phong địch hoa thu lạnh run, chủ nhân xuống ngựa khách ở thuyền......"
¬______
Trận vòng loại bóng rổ giữa các lớp khối 11 được tổ chức vào buổi chiều thứ năm và thứ sáu, tổng cộng có hai mươi lớp, trước tiên thứ năm có mười lớp thi đấu, dư lại mười lớp thứ sáu so tài với nhau, từng đôi một đối chiến, có tất cả năm trận đấu đồng thời tiến hành.
Chiến thắng vòng loại lớp thì có cơ hội tiến tới trận chung kết tổ chức vào cuối tuần.
Sau một tiết tiếng Anh buổi chiều thì ba giờ bắt đầu thi đấu, nam sinh thi đấu đầu tiên, sau đó một tiếng bốn lăm phút trận đấu giữa các nữ sinh mới bắt đầu.
Sau khi tan học, Cố Khê về ký túc xá thay đồng phục.
Ký túc xá của cô sử dụng loại giường tầng điển hình, có tổng cộng bốn cái giường, sáu người nằm ba giường, để lại một giường sắp xếp tư trang hành lý.
Cô thay xong quần áo từ nhà vệ sinh đi ra, phát hiện Đường Tiểu Dĩnh cùng Hứa Uyển Uyển đã trở lại.
Đường Tiểu Dĩnh hưng phấn cầm đồng phục lôi kéo Hứa Uyển Uyển nhảy lên nhảy xuống, "Đồng phục nam sinh cũng giống của chúng ta, hay nói cách khác, tớ đang mặc áo đôi với Hữu Nam, hahaha..."
Hứa Uyển Uyển nói: "Làm ơn đi, cầu thủ lớp chúng ta ai chẳng mặc áo tím giống cậu, cậu cho rằng chỉ có mỗi cậu mặc giống Hạ Hữu Nam thôi sao?"
"Tớ mặc kệ, tóm lại trong mắt tớ, tớ đang mặc áo đôi với Hạ Hữu Nam."
Đào Nhiên thay đồng phục học sinh ra ném lên trên giường, nói với Đường Tiểu Dĩnh: "Tớ đổi áo cũng được, cậu muốn đổi áo cho tớ không?"
"Được đó." Đường Tiểu Dĩnh liếc mắt một cái nhìn thấy số thứ tự ghi trên áo Cố Khê, có chút kinh ngạc, "Cố Khê, cậu có số mười ba, tớ có số 12, số chúng ta là hai số liên tiếp này."
Cố Khê cúi đầu nhìn số trên áo, cười cười, "Cậu không nói thì tớ còn không để ý."
Hứa Uyển Uyển đẩy Đường Tiểu Dĩnh, "Cậu đừng có vòng vo nữa, nhanh chạy đi thay quần áo, một lát nữa vòng đấu của nam sinh bắt đầu rồi."
"Aaa, đúng rồi!" Đường Tiểu Dĩnh ôm đồng phục nhanh như chớp chạy vào nhà vệ sinh thay quần áo.
Cố Khê đứng trước gương toàn thân của ký túc xá lấy lược chải đầu, đem mái tóc dài qua vai cột thành đuổi ngựa.
"Cố Khê, cậu cũng thay nhanh lên, đi thôi!" Trần San ở phòng ký túc xá bên cạnh đứng ở hành lang bên ngoài, xuyên qua cửa sổ nói với Cố Khê.
Cố Khê lập tức đi, cùng Trần San đến sân bóng.
Đường biên sân bóng rổ số 3 vây kín người, phần lớn đều là nữ sinh.
Mặt khác những sân bóng còn lại rõ ràng vắng vẻ hơn rất nhiều.
Không biết là lớp trưởng lớp nào gân cổ kêu vang khắp sân số 3: "Trận đấu chuẩn bị bắt đầu, đề nghị các bạn học mười hai lớp lập tức trở lại sân bóng số bốn cổ vũ cầu thủ lớp mình!"
Có mấy nữ sinh nghe được lời nhắc nhở của lớp trưởng, lưu luyến trở về sân bóng lớp mình thi đấu.
Trong đám người vây xem vang lên tiếng hét chói tai, "A! Đẹp trai quá đi mất!"
Cố Khê hướng theo ánh mắt mọi người nhìn qua, nơi đó có một nam sinh mặc đồng phục màu tím đi về phía sân bóng bên này, đúng là trong đám cầu thủ nam lớp 18, trong số 6 người, Hạ Hữu Nam có thân hình cao nhất, cũng trắng nhất, đặc biệt nổi bật.
Trần San ở một bên trợn trắng mắt, nói với Cố Khê, "Những nữ sinh kia trận đấu của lớp mình không đi xem lại chen đến chỗ chúng ta, ồn muốn chết."
Cố Khê cười gượng nói, nếu là nguyên chủ có lẽ còn cùng Trần San nói xấu vài câu, nhưng cô thì không biết nói chuyện tiếp với cô ta như thế nào.
Không biết từ khi nào Đường Tiểu Dĩnh đã lại đây đứng bên cạnh Cố Khê.
Cô mặc đồng phục rộng thùng thình, nhìn có vẻ càng thêm nhỏ nhắn. Lực chú ý của cô toàn bộ đều dồn vào trên người Hạ Hữu Nam, hưng phấn như một đứa trẻ, phồng má dậm chân: "Aaaaaaa, Hữu Nam thật sự đẹp trai, quá đẹp trai!"
Cố Khê nhìn cô, khẽ cười cười.
Trần San bên cạnh không chịu nổi, quở mắng Đường Tiểu Dĩnh: "Đường Tiểu Dĩnh, đừng ồn ào như vậy có được không? Lỗ tai tôi bị cậu làm cho điếc rồi."
Đường Tiểu Dĩnh phồng má, hừ một tiếng: "Trên sân bóng vốn dĩ phải rất ồn ào, nếu cậu muốn yên tĩnh thì đi chỗ khác."
Cố Khê buồn cười, Trần San liếc mắt nhìn cô, ôm hai tay không nói thêm gì nữa.
Âm thanh tiếng còi vang lên, cuộc chiến kịch liệt lập tức bắt đầu.
Nam sinh lớp 9 cơ hồ đều là học sinh thể dục, có nền tảng rất tốt, tùy tiện chọn ra vài người thì ai cũng có cơ bụng. Mà nam sinh lớp mười tám gần như đối lập lại, hầu hết là dáng vẻ thư sinh, nhưng ở trên sân bóng, cũng không kém nổi bật hơn các học sinh thể dục là bao.
Xen lẫn trong một đám nam sinh cao lớn, Hạ Hữu Nam vẫn là người xuất sắc nhất, da anh rất trắng, cẳng chân và cơ tay không tính là cơ bắp nhưng nhìn qua lại rất rắn chắc khỏe mạnh.
Trên sân bóng, anh rê bóng, chạy nhanh, hay tư thế ném rổ, nếu chụp được có thể làm thành tấm áp phích khiến nữ sinh trong trường săn đón.
Kết thúc nửa trận, số điểm của hai lớp là 36: 27, lớp 9 tạm thời dẫn đầu.
Vào giờ nghỉ giải lao, nam sinh tụ họp ở giá bóng rổ thảo luận chiến thuật trận đấu.
Đường Tiểu Dĩnh cầm khăn giấy cùng nước khoáng chạy tới, muốn đưa cho Hạ Hữu Nam.
Hạ Hữu Nam liếc mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Không cần."
Đường Tiểu Dĩnh đành phải uể oải trở về.
Nửa trận sau, nam sinh lớp 18 bắt đầu thể hiện năng lực, năm người phối hợp vô cùng ăn ý, liên tiếp ném trúng vài quả, điểm số rất nhanh đã cân bằng.
Nhưng danh hiệu học sinh thể dục của lớp 9 cũng không phải hư danh, chiến thuật lớp 18 rất nhanh bị nhìn thấu, bắt đầu đợt phản kích.
Sân bóng rổ chật chội bị vây quanh bởi một đám người, âm thanh cổ vũ vang lên hết lần này đến lần khác.
Đường Tiểu Dĩnh bên cạnh hét lên, "Hữu Nam, cố lên! Nam sinh lớp 18, cố lên! Mọi người là giỏi nhất!"
Trần San chịu không nổi tiếng hét của cô, trợn trắng mắt đi ra chỗ khác.
Cố Khê ngược lại không thấy ồn ào, tiếp tục nghiêm túc theo dõi trận đấu, người chủ lực lớp bọn họ là Hạ Hữu Nam, cầu thù lớp 9 cố ý sắp xếp một người đối phó, làm cản trở hành động của anh. Nửa trận sau hai bên đều cố gắng chơi hết sức, điểm số cũng rất sát sao, chỉ kém nhau có một hai điểm.
Tiến vào giai đoạn khẩn trương cuối cùng, người tính giờ cầm lấy đồng hồ kêu lên: "Còn 60 giây nữa là kết thúc trận đấu!"
Nghe được lời nhắc, cầu thủ trong sân tiến vào trạng thái khẩn trương, hiện tại điểm số đang là 64: 62, lớp 9 dẫn đầu hai điểm.
Bóng đến bên tay Trương Vân Hải, tiền thủ bên đối phương bao vây anh, Trương Vân Hải dưới tình thế cấp bách hô một tiếng: "Hữu Nam!"
Ngay sau đó ném bóng sang, Hạ Hữu Nam nhảy lên tiếp bóng, rê bóng chạy tới hướng rổ, rất mau cầu thủ bên đối phương chặn phía trước anh, hai tay ngăn lại.
Người tính giờ đếm ngược, "Mười, chín,tám, bảy,...."
Hạ Hữu Nam làm động tác chuyền bóng giả, dẫn dắt lực chú ý của anh ta, nhân lúc anh ta không đề phòng vượt qua.
"Sáu, năm, bốn......"
Đến gần giá rổ, cầu thủ phòng thủ bên đối phương đang chờ đợi, Hạ Hữu Nam đứng cách xa ba phần, cầm bóng nhảy lên, bóng rổ một đường parabol ném vào rổ, bảng bóng rổ bị bóng đập trúng, phát ra tiếng bang.
Tinh thần mọi người đều căng thẳng, bóng chỉ cần chui qua rổ ở vị trí 3 điểm thì lớp 18 có thể thắng.
Bóng ném được 2 điểm, rơi xuống sân.
Trận đấu kết thúc, lớp 9 giành chiến thắng.
Sau khi trận đấu kết thúc, nam sinh lớp 18 đều có chút ủ rũ. Lớp trưởng Ngô Văn Hân an ủi mọi người, nói: "Có thể kém 2 điểm so với lớp 9 lợi hại, mọi người rất tuyệt!"
Đường Tiểu Dĩnh cũng nói theo: "Đúng vậy, mọi người đều siêu cấp tuyệt vời!"
Trương Vân Hải dùng khăn lau lung tung trên mặt, nhếch miệng cười cười: "Đó là điều đương nhiên, nếu Hữu Nam lúc cuối được 3 điểm, chúng ta nhất định đã chiến thắng."
Vương Quế Phương lại gần nói: "Trận thi đấu vừa rồi rất xuất sắc, mọi người đều vất vả, nam sinh đi nghỉ ngơi trước đi, Còn có hai mươi, trận đấu nữ sinh sẽ bắt đầu, các em chuẩn bị sẵn sàng."
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
7 chương
10 chương
92 chương
60 chương
10 chương