Siêu Cấp Ác Ma
Chương 1 : Ra Đi
Trong thư phòng, gia chủ Vương gia Vương Tung Sơn đang ngồi trầm ngâm, miệng ngậm điếu thuốc, chăm chú đọc cuốn sách mà hắn rất yêu thích có tên “Đắc nhân tâm”. Đây là thói quen nhiều năm trước khi đi nghỉ của lão. Đang chăm chú thì từ bên ngoài cửa phòng, tiếng gõ cửa vang lên.
Cộc… cộc… cộc…
“Mời vào” Vương Tung Sơn nói.
“Gia chủ” Bước vào trong phòng là một người thanh niên, tuổi khoảng 18 nhưng dáng người cao to vạm vỡ, khuôn mặt bình thường vô cùng, nếu gặp mặt chắc chắn sẽ không để lại một chút ấn tượng nào. Tuy nhiên trong ánh mắt của hắn lại sắc lạnh và vô cảm.
Rời mắt khỏi cuốn sách yêu quí, Vương Tung Sơn nhìn người thanh niên bước vào trong phòng, niềm nở nói:
“Vương Minh là cậu, ngồi xuống đi, vết thương thế nào rồi”
Ngồi yên vị trên chiếc ghế đối diện với Vương Tung Sơn, Vương Minh mới đáp:
“Cảm ơn gia chủ đã quan tâm, vết thương đã lành hẳn rồi”
“Khỏi là tốt rồi… haiz thật làm khổ cậu quá, chỉ vì đứa con gái bướng bỉnh của ta mà khiến cậu tí mất mạng” Vương Tung Sơn thở dài nói. Lão cảm thấy rất có lỗi với Vương Minh.
“Gia chủ đừng nói như vậy, tiểu thư là người kế nhiệm đời tiếp theo của gia tộc sát thủ Vương gia, vì vậy ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện. Lần nhiệm vụ này tiểu thư chỉ là muốn chứng tỏ thực lực để anh em trong tổ chức kính phục mà thôi tuy rằng trong lúc thực hiện có xảy ra một số sơ suất nhỏ” Vương Minh vội nói.
Xua tay không cho rằng lời nói vừa rồi của Vương Minh là đúng, Vương Tung Sơn nói:
“Sơ suất nhỏ ư… Vì sợ cái sơ suất nhỏ đó nên ta mới phải phái cậu, sát thủ mạnh nhất đời thứ ba đi theo nó làm nhiệm vụ. Vì cái sơ suất mà cậu cho là nhỏ đó tí nữa đã làm cậu mất mạng thế mà cậu còn cố bao che cho nó sao. Ta là cha nó nên ta hiểu nó, thực chất thực lực của nó quá kém cỏi, chỉ là những nhiệm vụ cấp C+ mà thôi còn những nhiệm vụ cấp A như vừa rồi e rằng với sức một mình nó thì ngay cả việc tiếp cận mục tiêu còn không nổi huống chi là ám sát.”
Càng nghĩ đến việc này thì Vương Tung Sơn càng tức giận hơn. Đáng nhẽ với sự giúp đỡ và mưu kế của Vương Minh thì đã hoàn thành. Nhưng quả thật không ai có thể biết được chữ “ngờ”. Đến lúc gần cuối cùng thì con gái hắn lại nổi hứng. giở cái tính tiểu thư lên, muốn tự tay làm bước cuối cùng để nhận hết phần công lao cho bản thân. Điều này đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của Vương Minh, khiến cả hai người bị bại lộ. Đáng nhẽ con gái hắn đã chết nếu không phải là Vương Minh đã đỡ thay nàng ba phát đạn rồi ngã xuống biển. Nghĩ đến đây thì Vương Tung Sơn tức giận lên đến đỉnh điểm, hai hàm răng nghiến vào nhau, bàn tay nắm chặt lại.
Tại sao Vương Tung Sơn lại tức giận như vậy? Bởi vì hành động lúc đó của con gái hắn. Nàng ta sau khi được Vương Minh đỡ đạn thay thì không mắc sống chết của Vương Minh mà lập tức nhảy xuống biển thoát thân, bỏ mắc Vương Minh chìm xuống biển. Đây là một hành động không thể nào chấp nhận được. Mặc dù nói rằng sát thủ là loại người máu lạnh vô cảm nhưng cũng phải biết nguyên lý làm người cơ bản, đó là có ân thì phải báo. Đằng này thì con gái hắn thì hay rồi, “qua cầu rút ván”. Đây là một điều tối kỵ đối với một người lãnh đạo một tổ chức lớn như Vương gia.
Chưa kể hành động này còn để lại một hậu quả khôn lường. Đó là sự bất mãn từ thuộc hạ trong tổ chức. Biết rằng nghề sát thủ là một nghề có tính chất nguy hiểm cao nhất, đã bước chân vào nghề này thì đã có sẵn tư tưởng gặp thần chết bất cứ lúc nào nhưng những sát thủ không thể chấp nhận thủ lĩnh của họ không phân biệt được mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ, ép họ đi chết. Điều này sinh ra sự bất mãn rất lớn. Đó còn chưa kể đó sự nghi ngờ về thực lực của thủ lĩnh tương lại.
Đến đây, Vương Tung Sơn mới nguôi giận thở dài chán nản. Tất cả chuyện này cũng là do vợ chồng hắn giáo dục đứa con gái này không tốt. Từ nhỏ nó làm gì, muốn gì thì vợ chồng hắn cũng chiều theo nó. Thậm chí có lần nó dám mang cả súng đến vũ trường, bắn thương một bạn học vì dám nói xấu sau lưng, hắn và vợ hắn cũng bao che nốt. Đồng thời do được huấn luyện sát thủ từ nhỏ, chưa bao giờ gặp đối thủ ngang cơ và chưa bao giờ phải chịu bất cứ ủy khuất nào nên con gái hắn xuất hiện suy nghĩ mình là nhì ông trời là nhất. Chính cái suy nghĩ này đã làm thất bại nhiệm vụ ám sát lần này. Sau việc này, Vương Tung Sơn đã hạ quyết định sẽ giáo huấn thật kỹ càng đứa con gái ngang bướng của hắn.
Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, trở về với thực tại, Vương Tung Sơn nhìn người thanh niên trước mặt hắn cảm thán một phen. Tại sao chênh lệch giữa hai người lại lớn như thế này! Vương Minh bằng tuổi con hắn, thời gian huấn luyện cũng chỉ bằng nửa thời gian của con gái hắn vậy mà luận về bất cứ mặt nào như kỹ năng, trí tuệ, cách hành xử, kinh nghiệm xã hội, độ trầm ổn,… đều vượt xa so với đứa con gái của hắn. Có chẳng điều duy nhất mà Vương Minh kém hơn so với con gái hắn chính là xuất thân của Vương Minh. Quá chênh lệch, đứa con gái yêu quí của hắn nếu không so về thần phận thì có lẽ chẳng bằng nổi một nửa của Vương Minh. Cảm thán xong, hắn suy nghĩ một lúc làm thế nào để trả cái ơn này. Thực ra với quan hệ chủ tớ giữa hai người thì Vương Tung Sơn không cần phải trả ơn hắn nhưng Vương Tung Sơn là loại người không muốn nợ ân tình của người khác, có ơn tất báo. Vì vậy hiện nay Vương Tung Sơn đang vắt óc suy nghĩ làm sao trả cái nhân tình này.
Suốt từ lúc vào phòng đến giờ, Vương Minh vẫn cẩn thận quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Vương Tung Sơn. Mặc dù quan hệ của hai người khá là thân thiết, cao hơn quan hệ chủ tớ một bậc nhưng cái thói quen quan sát khuôn mặt của người khác đã ăn sâu vào máu của Vương Minh như là một bản năng vậy. Giờ đây thấy những biểu tình trên khuôn mặt Vương Tung Sơn cộng với hiểu biết của hắn về Vương Tung Sơn thì hắn đã đoán được 8,9 phần suy nghĩ của Vương Tung Sơn. Vương Minh thở dài, suy nghĩ của Vương Tung Sơn hoàn toàn trái với mục đích đến đây của hắn. Vì vậy Vương Minh liền suy nghĩ cách thức đối phó với tình cảnh sắp xảy ra.
Hai người cũng rơi vào trầm tư khiến cho không khí trong căn phòng trầm lặng và yên tĩnh đáng sợ. Không thể kéo dài tình hình này, Vương Minh quyết định hạ thủ trước để giành lấy ưu thế.
“Gia chủ ngài bây giờ có thể uống rượu với tôi như hồi trước được không”
Giật mình trước đề nghị bất ngờ của Vương Minh, Vương Tung Sơn gật đầu nói.
“Được… được, tại đây đi để ta gọi người hầu” Nói xong, Vương Tung Sơn lấy điện thoại trên bàn yêu cầu mang rượu cùng một vài đồ nhắm lên thư phòng.
Vương Minh không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. Một lát sau, rất nhanh một hầu gái đã đẩy xe đò ăn vào trong phòng. Bàn làm việc được dọn sách, trên bàn chỉ còn lại ba món nhắm, hai chén rựơư và một chai rượu trắng bình thường. Rót đầy hai cốc, đưa một cốc cho Vương Minh, Vương Tung Sơn sảng khoái nói:
“Cũng đã lâu rồi chúng ta không nhậu cùng nhau. Bao lâu rồi nhỉ? “
“Chắc khoảng hơn 1 năm rồi” Vương Minh đáp.
“Uhm… thời gian thật là nhanh. Thoáng cái ta đã gần 50 rồi. Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không”
“Thuộc hạ nhớ rất rõ. Lúc đó thuộc hạ mới có 8 tuổi, đang đánh nhau với mấy tên ăn mày lớn hơn ở đó vì một mẩu bánh mì trong thùng rác” Vương Minh nói.
“Phải lúc đó ta đang bàn chuyện làm ăn thì đi ngang qua con ngõ đó. Thấy cậu lúc đó ta thật sự rất giật mình. Một đứa trẻ con mới 8 tuổi bị 5 đứa lớn hơn bao vây xung quanh mà khuôn mặt không hề lo sợ, thậm chí còn trầm tĩnh đến lạ lùng. Trong ánh mắt của cậu lúc đó xuất hiện sự lạnh lùng. Nhưng điều làm ta ấn tượng với cậu lúc đó chính là ý chí chiến đấu và cách đánh của cậu. Mặc cho bị bọn chúng đánh thương nhiều chỗ, cậu như một kẻ điên vẫn lao đến đánh gục từng tên một. Khi bọn chúng đã gục ngã thì cậu vẫn tiếp tục đánh đến khi xung quanh toàn vũng máu mới dừng lại. Cảnh tượng lúc đó làm ta giật mình, không biết cậu là một ác ma giết người không ghê tay tay là một đứa trẻ 8 tuổi nữa” Vương Tung Sơn nói, ánh mắt mông lung nhớ lại quá khứ.
Giật mình nhận thấy kế mượn rượu lấy can đảm của mình không có hiệu quả, thậm chí còn sắp phản thùng nên Vương Minh quyết định “đánh nhanh thắng nhanh” nếu không mục đích sẽ không đạt được. Hắn uống một ngụm rượu lớn lấy can đảm rồi lại rót đầy chén, giơ chén rượu nói:
“Lúc đó ngày nhìn thấy tiềm chất sát thủ trong thuộc hạ nên mang thuộc hạ về châu Âu huấn luyện. Cái ơn cưu mang và dạy dỗ này thuộc hạ rất cảm kích. Thuộc hạ kính gia chủ một chén” Nói xong Vương Minh liền uống cạn chén rượu trong tay.
Cảm thấy hành động và lời nói của Vương Minh có vẻ quá khách khí so với bình thường nhưng Vương Tung Sơn không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, giơ chén rượu lên cùng uống cạn. Đặt chén rượu xuống, không để Vương Tung Sơn mở lời, Vương Minh nói luôn:
“Gia chủ tôi có một việc xin ngài hãy thành toàn cho thuộc hạ”
Giật mình. Đây không phải là tính cách thường ngày của Vương Minh, suốt chục năm qua Vương Minh chưa bao giờ cầu xin Vương Tung Sơn bất cứ điều gì cả đột nhiên hôm nay lại… Vì vậy khiến Vương Tung Sơn rất khó hiểu. Nghi hoặc nhìn Vương Minh, Vương Tung Sơn cẩn trọng nói:
“Cậu nói ra trước xem ta có khả năng được không đã”
Tự rót đầy chén rượu của mình, Vương Minh uống cạn chén để lấy thêm dũng khí rồi nói:
“Thuộc hạ muốn rời khỏi tổ chức”
“Rời khỏi tổ chức” Quá chấn động. Không tin vào những lời mà tai mình vừa nghe được Vương Tung Sơn bật dậy khỏi ghế, lặp lại lời Vương Minh. Cái tin này quá là khó tiêu hóa đối với Vương Tung Sơn. Nhìn chằm chằm vào Vương Minh, thấy trong ánh mắt hắn là một tia cương quyết, Vương Tung Sơn thở dài chấp nhận đây là sự thật không phải là một lời nói đùa. Hắn ngồi xuống vị trí của mình, xoa xoa hai huyệt thái dương nói:
“Có thể cho tao biết tại sao được không? Có phải là vì nhiệm vụ vừa rồi hay không?”
Vương Minh lắc đầu, nói:
“Không phải. Thuộc hạ cảm thấy cuộc sống hiện nay quá mệt mỏi. Mong muốn của thuộc hạ bây giờ là có thể trở về làm một người bình thường như bao người khác, lấy vợ sinh con an hưởng những ngày tháng yên bình”
Vừa nghe Vương Minh nói, Vương Tung Sơn cẩn thận quan sát biểu tình trên khuôn mắt Vương Minh. Rất thật, một chút giả dối nào cả. Đến đây Vương Tung Sơn lâm vào trầm tư. Nếu để Vương Minh rời đi thì quả thật hắn rất tiếc nuối, Vương Minh là một hòn ngọc quí, một thiên tài sát thủ chưa hết quan trọng nhất là Vương Minh do một tay hắn chăm sóc và đào tạo tuy rằng quan hệ không đến mức thân thiết như cha con nhưng cũng gần đạt ngưỡng quan hệ này. Có thể nói hai người rất thân thiết.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
36 chương
53 chương
75 chương
78 chương