“Cố Mạc Chi! Cô đây là lạt mềm buộc chặt hay là đang trực tiếp sỉ nhục chúng tôi?”Cố Mạc Chi xém sặc nước, cô quay lại nhìn Dạ Quân Trần, cười ha hả: “Haha...!Mắc cười”. Ánh mắt lại liếc Tần Tuấn Duật, lạnh lẽo không chút cảm tình: “ Cái thứ hai. Tôi chính là đang sỉ nhục các anh, được chưa? Một người đi chơi gái bỏ mặc vị hôn thê rồi còn nghe lén vị hôn thê cũ nghe điện thoại, một người có người phụ nữ bên cạnh còn có ý định cường bạo người khác, một người nhân lúc người con gái khác ngủ tới sờ má vuốt mặt lén lút, một người thì...!ngắm nhìn không rời người con gái khác ngủ...!chậc chậc. Tuyệt vời quá. Ngũ hoàng Đế Đô, trong đó bốn người lại...!có sở thích như vậy ha...!cười chết bổn tiểu thư rồi”. Lòng Mạc Chi lúc này vui hơn mở hội. Tác giả thích buff nhân vật quá đà sao? Đã có bà đây trị. Buff bao nhiêu lão nương liền đè bẹp bấy nhiêu. Để giảm bớt căng thẳng, Dạ Quân Trần vội đứng dậy, nhanh chóng vác Mạc Chi lên bờ vai vững chắc, rời đi. “Các cậu tiếp tục dùng bữa. Tôi đưa tiểu Chi về trước”. Mạc Chi ngượng đỏ mặt tía tai, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đem người cô thành bao cát vậy? “Thả em xuống! Em phải nói tiếp! Lũ ch* chết đó! A...!Thật đáng ghét. Quân!” “...” Đám người ở lại, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Trong lòng bọn hắn đều hiểu rõ, bản thân là ai trong “một người” mà Mạc Chi kể đến kia. Vẫn là Bạch Lăng Đằng thành thực nhất. “Tôi chính là người có ý định cường bạo em ấy. Vài ngày trước, có không kiềm chế được. Tôi lấy đi nụ hôn đầu em và...!còn khiến em phát bệnh. Mấy người nói gì thì nói đi. Thanh Nhã. Thật lòng xin lỗi em. Anh đã không còn cảm giác với em nữa. Trái tim này, thể xác này từ giờ chỉ thuộc về Cố Mạc Chi. Em muốn đánh muốn mắng thì tùy”. Nhìn người đàn ông thành thật, ánh mắt không chút xúc cảm, không chút áy náy, Đàm Thanh Nhã nghiến răng ken két. Không biết hồ ly tinh Mạc Chi đã cho Bạch lăng Đằng uống bùa mê thuốc lú gì. Nếu từng người rời bỏ cô ta, cuộc sống sau này, biết làm sao? Nếu cô ta tha thứ cho Bạch Lăng Đằng, chưa chắc hắn đã quay trở về ngoan ngoãn quỳ dưới váy cô ta. Chưa kịp lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo tiếp theo vang lên. “Tôi từng nhân lúc Mạc Chi ngủ dưới gốc cây cổ thụ, đã chạm vào má, xoa tay em ấy, khiến em ấy bệnh cũ tái phát lần tiếp theo” “....” Từng người, từng người một trong số bọn hắn nói lên “tội trạng” của mình. Đàm Thanh Nhã nghe xong, Bạch Liên hoa hiện thân, cả người run rẩy, ánh mắt ngập nước, đáng thương vô cùng. Dù gì cũng từng là của nhau, sao bọn hắn nỡ? Hơn nữa, bản thân từng người đều đã phản bội Đàm Thanh Nhã, chẳng phải sao? Nghĩ kĩ lại, cho dù có rời Đàm Thanh Nhã, hướng về Mạc Chi thì chưa chắc Mạc Chi đã bỏ qua bọn hắn...!Vẫn là thử ở cùng Thanh Nhã một thời gian nữa xem sao... Tiệc mừng ngày đại công tử Dạ gia trở về được tổ chức vào ngày hôm sau tại biệt phủ riêng. Bữa tiệc lần này sẽ tụ hội đủ tiểu thư, công tử giới tài phiệt, cỉ duy nhất những người trẻ, bậc phụ huynh sẽ không tham gia. Anh trai Cố Mặc còn chưa trở về nên một mình Mạc Chi đi tới. Bước xuống xe hơi sang trọng, tâm điểm chính là cô. Chiếc váy công chúa dạ hội tím xanh đậm lấp lánh như những vì sao, thân trên bó sát nổi bật lên vòng một đầy đặn. Mái tóc duỗi thẳng, búi gọn sau gáy, gương mặt có trang điểm nhẹ nhưng đã là đậm hơn mọi ngày khiến cô trở nên quý tộc hơn những người còn lại nhiều. Làn da trắng sữa, tấm lưng trần thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn qua chính là một tuyệt thế giai nhân. Mạc Chi không khỏi cảm thán. Đúng là nữ phụ phản diện, được buff nhan sắc thật ghê gớm. Mặc dù na ná cô ở kiếp trước nhưng rõ ràng nhỉnh hơn vài phần. Bước vào vườn- nơi tổ chức tiệc chính, Mạc Chi tìm lấy một ly rượu, nhấp nhi một ngụm. Tiêu điểm chính của vườn này chính là đài phun nước khá rộng lớn, tạo cảm giác mát mẻ, thanh thoát. “Mạc Chi. Chuyện hôm trước...!chị...!chị xin lỗi”. Mặt Cố Mạc Chi đen như đít nồi. Nữ chủ bị đi*n hả? Biết cô ghét rồi mà còn đâm đầu vào làm gì? “Ừm”. Đàm Thanh Nhã đôi mắt quỷ dị nhìn Mạc Chi. Đây là ý gì? Khinh thường cô ta sao? “Mạc Chi...!có thể nói cho chị lí do em không thích chị được không? Chị...!chị sẽ sửa...” Mạc Chi chán ghét nhìn Đàm Thanh Nhã, tay vẫn nâng ly rượu, nhấp nhi. Đột nhiên, cô ta lật mặt: “ Không nói gì? Hay là do tôi cướp hết người đàn ông bên cạnh cô?” Cô cười ha hả: “ Cô là cái thá gì mà dám nói? Đừng tưởng tôi không biết, cô là con nhỏ ất ơ nào đó xuyên vào thân thể nữ chính. Nữ chính thanh thuần đơn giản chứ không như cô mưu mô thâm hiểm, nóng lòng muốn có được đám nam nhân kia mà không từ thủ đoạn!”. Sắc mặt Đàm Thanh Nhã trắng bệch, vô cùng khó coi. Trên người cô ta khoác lên dạ phục trắng xóa, tóc xõa ra, thập phần ngây thơ, thanh thuần. Nhưng đâu ai nhận ra đằng sau gương mặt kia là một con người như thế nào? Bất ngờ, Đàm Thanh Nhã hướng về phía cô, lôi kéo. “Á!” có.