Lâm hiệu trưởng nghiêm nghị nói:”Đây là tiểu thư của C...”. Nhưng rồi, Mạc Chi quay lại, cắt ngang: "Dạ thầy!" Lâm hiệu trưởng hiểu ý, cười nho nhã: "Chiếu cố bạn học này cho tốt”rồi ông quay người cùng các giáo viên khác rời đi. Tiếp tục quan sát căn lều. Thật sự không có chỗ nào để ngủ. Thật buồn bực. Cô ngang nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Dạ Tinh Hàm. Hắn thấy cô ngồi cạnh, lòng không khỏi hiện lên tia mừng rỡ: “Em mới đi viện sao?”. Hắn cảm nhận được mùi thuốc sát trùng, sát khuẩn trên người cô, cố ý hỏi. Mạc Chi nằm gục xuống, nhắm mắt rồi trả lời lười biếng:” Không”. Thực tình, Cố Mạc Chi không muốn nói nhiều vế vấn đề mùi thuốc cho lắm, bởi cả căn phòng cô đều nồng nặc mùi này, không đáng nói tới. Dạ Tinh Hàm mất mát, đành quay mặt đi nơi khác. Hắn sợ Mạc Chi thấy hắn sẽ phát bệnh. Dù gì hắn cũng đâu có thứ gì gọi là “trong sạch”. Bao nhiêu năm cùng nhau lớn lên, cô luôn quấn quít, dùng ánh mắt yêu thương nhìn hắn, coi hắn như anh trai, hắn đã lạnh nhạt cô. Giờ đây cô thay đổi, kinh tởm hắn, là một điều hiển nhiên. Hắn đâu có tư cách chất vấn? Đám người xung quanh chính là cũng đã cảm nhận được không khí dị thường. Một người nói:” Bạn học này. Thật ngại quá, đã ngồi vào nơi đây thì phải chơi trò chơi. Chúng ta đều là danh môn thế gia, nói là làm, hành động là làm”. Mạc Chi lười nhác quay mặt lên, vươn vai, tay chống cằm, nụ cười hiện lên gương mặt, nhưng, đó là nụ cười châm biếm: "Nhưng theo như tôi được biết thì...!trong đây có người không phải danh môn thế gia thì phải..?” Dứt lời, một Cẩm Y- tiểu thư Hà gia nhanh nhảu: " Phòng này có mười một người. Mình Tạ gia, bạn thân mình 2 người đều là thế gia truyền thống, Lạc Lạc năm nhất cũng là công tử Hạ gia. Chỉ còn cậu và...Đàm Thanh Nhã? Mình thấy đồ trên người Đàm Thanh Nhã đều là hàng hiệu, bản giới hạn nên cậu ấy là thế gia rồi. Vậy chỉ còn cậu thôi?”. Không đợi bọn họ kịp nghi ngờ, Mạc Chi khẽ nói:” Cố Mạc Chi”. Thấy không khí lại dị thường, thấy ánh mắt của các nam chủ và Đàm Thanh Nhã, cô thỏa mãn. Lâu rồi không châm chọc ai. Cảm giác này, thích thật. “Thôi. Cứ coi như tôi chưa nói gì đi. Chơi gì, nói đi?”. Rồi quay lại, nhìn vô định:” Mấy người nào đó đang làm gì dưới gầm bàn, hay là dừng lại đi. Tôi thấy mùi tanh rồi, bệnh lại tái phát a~”. Cẩm Y cùng những người khác quay lại nhìn cô, khó hiểu. Duy có Đàm Thanh Nhã sắc mặt trắng bệnh, khuôn mặt dữ tợn cúi xuống gầm bàn, gạt bàn tay đang khuấy đảo trong váy đồng phục của Tần Tuấn Duật ra. Tần Tuấn Duật lườm nguýt Mạc Chi:” Cô nói nhảm ít thôi!”. Cố Mạc Chi cười gian tà, ánh mắt có chút đáng sợ:” Sao vậy? Vị hôn phu cũ của tôi...đang nhột sao? Chậc...!Anh vẫn là...không xứng với khuôn mặt đó...”. Lời này cô nói ra, mọi người đương nhiên sẽ hiểu. Bên cạnh Tần Tuấn Duật, trái là Bạch Lăng Đằng, phải chỉ có...!Đàm Thanh Nhã...!Mà mùi tanh mà Mạc Chi nói đến kia...!chính là gì, ai chẳng biết? Cẩm Y vẫn là nhanh nhẹn nhí nhảnh, gạt bỏ bầu không khí căng thẳng: "Thôi nào. Chúng ta chơi. Chơi nói thật mạo hiểm nhé”. " Đồng ý." Năm lần chơi đầu tiên, một người làm trọng tại, năm lần tiếp là người khác...!Ai không làm được theo yêu cầu, uống rượu một ly. Số Mạc Chi đen đủi, ngay lần đầu tiên, đầu que đã hướng thẳng về phía cô. Đám nhóc này...! Cẩm Y hào hứng:” Nói thật hay mạo hiểm?”. Mạc Chi trả lời:” Ừm...!Nói thật đi”. Cô ấy-Cẩm Y mặt gian xảo nhưng cũng đáng yêu hết mức: ” Bạn học Cố...!Bạn nói xem. Tại sao lại hủy hôn ước với Tần thiếu? Không phải cậu thích anh ấy chết đi sống lại sao?”. Mạc Chi cười phụt một tiếng, bàn tay nhỏ vô tình theo thói quen, vuốt tóc mái lên, một gương mặt quen thuộc với bao người hiện ra. Cô nói:” A. Cái này hả? Tôi có nói thích Tần Tuấn Duật sao? Tôi huy hôn ước chính là vì chơi chán rồi. Chơi chán thì bỏ thôi”. Hạ Thừa Lạc đứng phắt dậy, đôi mắt long lanh:” Tiểu...!tiểu Chi? Nữ thần? A.. tôi điên mất! Nữ thần tiểu Chi!”. Mạc Chi đứng hình. Thói quen chết tiệt. Đã bảo bỏ rồi mà...! Cô cười tươi:” Tôi là tiểu Chi...!sao vậy?”. Thừa Lạc rời ghế, tiến dần về phía cô, ôm cô vào lòng, vui sướng:” Tiểu Chi thật sao? Anh là Hạ Thừa Lạc hơn em 2 tuổi...!Cuối cùng cũng được gặp em rồi...”. Dạ Tinh Hàm cùng ba nam nhân kia trợn tròn mắt, tay nắm thành quyền, hung dữ nhìn Hạ Thừa Lạc ôm cô gái nhỏ trong lòng. Chợt nhận ra, bản thân mình là không có tư cách, liền cười khổ. Cô thà để một người lạ ôm còn hơn để bọn hắn chạm vào? Ha....