Bàng Dương Trạch càng nghĩ càng thấy có đạo lý, đang híp híp mắt, vuốt râu, bỗng dưng có tiếng nữ nhân ôn nhu truyền đến: “Cha.” Bàng Dương Trạch ngước mắt lên liền thấy nữ nhi Bàng Dao của mình đang đi đến thì cong môi, ánh mắt suy tư nhìn về phía Diệp Lan Chi. Mà hai mắt của Bàng Dao cũng bị khí độ bất phàm của Diệp Lan Chi hấp dẫn, tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ không thể che dấu được. Diệp Lan Chi cúi đầu, phất tay gạt gạt lá trà, không cần nhìn cũng biết dụng ý của Bàng Trạch Dương, khóe miệng hơi nhếch lên, lạnh lẽo không chút độ ấm. “Vương gia, trà hơi nguội rồi, để ta đổi cho người một chén khác.” Bàng Dao nói xong liền đưa tay lấy đi chén trà của Diệp Lan Chi, mà hắn cũng không ngăn cản, chỉ híp mắt mang theo lạnh lẽo cùng tinh quang đánh giá Bàng Dao. Bàng Dao cảm nhận được áp lực đè xuống người mình. Nàng biết Diệp Lan Chi chỉ hảo nam phong, nhưng cha cũng nói đó là do hắn từ nhỏ đã không có nữ nhân bên người mới trở thành như vậy. Nàng tuy không phải mỹ mạo kinh người, nhưng tài năng cùng gia thế thì không phải ai cũng có thể so sánh được. Nói ai có tư cách làm nhiếp chính vương phi nhất thì cũng chỉ có nàng mà thôi. Bàng Dao đổi trà xong, thì không ra ngoài mà ngồi lại ở một bên, Bàng Dương Trạch thấy nhưng không nói gì, khóe môi Diệp Lan Chi càng thêm lạnh lẽo. Bàng Dao đánh giá Diệp Lan Chi, người này diện mạo kinh diễm, thân hình thon dài, cường tráng, khí độ phi phàm, còn xen lẫn cỗ khí thế áp chế người khác, nam nhân như vậy thử hỏi có mấy người không động lòng? Nàng lại nhìn chén trà bên cạnh tay Diệp Lan Chi, hơi thất vọng. Từ lúc nàng đổi trà cho hắn xong, hắn liền không chạm vào ly trà kia nữa, ý tứ đã vô cùng rõ ràng. Diệp Lan Chi bàn bạc chính sự với tướng gia xong ra cửa cũng không nhìn tới Bàng Dao một lần, chỉ hơi dừng bước lạnh lẽo liếc Bàng Dương Trạch một cái khiến hắn run lên mới lạnh lùng nói:“Tướng gia, ngươi là người thức thời, những chuyện nhàm chán này không nên có lần sau nữa”, sau đó xốc mành xe ngựa lên, khom lưng ngồi vào. Xe ngựa đã đi xa mà hàn ý trên người Bàng Dương Trạch vẫn chưa mất, càng nghĩ tới những lời Diệp Lan Chi vừa nói lại càng sợ hãi. Hắn vốn cho rằng Diệp Lan Chi thích nam sắc là vì không có dịp tiếp xúc với nữ nhân, nhưng mà Diệp Lan Chi cảnh cáo hắn như vậy, ý tứ chính là, vương gia.... thực thích nam phong đi. Bàng Dương Trạch thất vọng trở về thấy nữ nhi vẫn đợi trong phòng thì không khỏi thở dài: “Tâm vương gia không ở trên người của ngươi, cha sẽ chọn cho con một hiền tế khác.” Bàng Dao nghe được lời này thì hiểu rõ nhưng cũng không giấu được thất vọng. Trước đây chưa gặp Diệp Lan Chi, chỉ nghe thiên hạ khen hắn đẹp, hắn tốt, áp chế một phen quần hùng trên điện ra sao, nay gặp rồi, trong mắt nàng làm sao có thể lọt được người khác nữa. Chẳng thà đừng để nàng gặp, nhưng mà đã gặp rồi… …………………………………… Xe ngựa còn chưa về tới phủ nhiếp chính vương đã bị thị vệ vội vã xông tới cản lại. Diệp Lan Chi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác được xe ngựa đột nhiên dừng lại thì hơi mở mắt, nghe thấy bên ngoài ồn ào một chút sau đó hạ nhân đã bẩm báo: “Gia, thị vệ trong phủ tới báo nói Túc Bạch thiếu gia phát bệnh, muốn ngài…” “Ngươi nói cái gì?” Diệp Lan Chi vội vã xốc mành lên, sắc mặt đại biến, trái tim cũng kịch liệt co rút. Túc Bạch xảy ra chuyện, mấy chữ này thật giống như một cây đao cùn giày xéo trong lòng của hắn..