Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi
Chương 31 : - 1
[CHƯƠNG 22.1]
-Nương nương vạn phúc!
-……Các ngươi đến đây làm gì?
-Chúng nô tì vâng theo mệnh lệnh của hoàng thượng tới hầu hạ nương nương!
-Hầu hạ? Về nói lại với hoàng thượng của các ngươi ta không cần!
-Xin nương nương đừng làm khó chúng nô tì!
-Hừ…tùy các ngươi!
-Vậy xin nương nương bãi giá đến Tàng Tâm Các để tẩy trần!
-Tẩy trần? Để làm gì?
Chúng cung nữ nhìn nhau,vị nương nương này không biết tẩy trần để chuẩn bị thị tẩm sao? Mà hình như trước giờ chưa từng thấy nàng xuất hiện trong cung bao giờ,bây giờ lại ở Trữ Nhân Các,không lẽ giống như lời đồn là người hoàng thượng mới đưa vào? Ai…dù như thế nào đi nữa thì phận cung nữ như bọn họ chỉ có thể phục tùng mà không có quyền hỏi hay thắc mắc.
-Xin nương nương mau bãi giá đến Tàng Tâm Các,nếu để trễ nãi chúng nô tì sẽ bị hoàng thượng xử phạt!
-…Được,Ái Mị,theo ta!
-Dạ!
Đi thì đi,ai sợ ai chứ,cái gì mà hầu hạ? Cho đám cung nữ này theo giám sát ta thì có,nhưng vì sao gọi ta là nương nương? Không lẽ bọn họ tưởng phầm ta là phi tần của Hạ Tu Lý Phong?
Ngự hoa viên
-Nương nương,nương nương,không xong rồi!
Nha hoàn của Thành Qúy Nhân hớt hơ hớt hải chạy đến đình viện của ngựa hoa viên,đang ngự ở bên trong là các vị tần phi của hoàng để Ngọc quốc,đứng đầu là Thành Qúy Nhân.
-Lam nhi,ngươi có bớt ồn ào đi không? Cái gì mà không xong?
-Hoàng Thượng,Hoàng Thượng…
-Hoàng Thượng làm sao?
-Nương nương,quả nhiên hoàng thượng có mang một nữ nhân lạ mặt về Trữ Nhân Các!
-Trữ Nhân Các? Chẳng phải nơi đó chỉ để giam lỏng những người có giá trị quân sự thôi sao?
-Dạ…nhưng mà…nữ nhân đó hiện đang được cung nữ đưa đến Tàng Tân Các để chuẩn bị thị tẩm!
-Cái gì? Chuyện đó có thật không? Làm sao ngươi biết?
-Nô tì tình cờ nghe trưởng cung nữ phái người đến hầu hạ nữ nhân đó !
-Hừ,ả nữ nhân chết tiệt nào dám cả gan câu dẫn hoàng thượng?
-Thành Qúy Nhân tỷ tỷ,bây giờ chúng ta phải làm sao?
-Còn làm sao nữa,đến Tàng Tân các xem rõ mọi chuyện thực hư như thế nào!
Tàng Tâm Các
Bây giờ thì ta đã rõ,tẩy trần chính là công việc đầu tiên để chuẩn bị thị tẩm. Hạ Tu Lý Phong rốt cuộc đang nghĩ gì? Hắn điên rồi sao? Vì sao bắt một người đã có lão công như ta đến thị tẩ,? Hya hắn muốn bôi nhọa danh dự của ta,buộc ta phải viết thư cho phụ thân?
-Xin nương nương đừng làm khó chúng nô tì!
"Ba"
-con tiện nhân đáng chết,dám cản đường Thành Quý Nhân ta sao?
-Nô tì…nô tì không dám!
-Cút chỗ khác!
Bên ngoài hình như xảy ra chuyện gì thì phải,ta nghe thấy tiếng ai đó bị tát rất rõ ràng,còn đang suy đoán thì của chính đột nhiên bị mở tung,một đám nữ nhân quần áo hoa lệ,kiêu nhan thanh tú mĩ miều,người nào người nấy đều mang dáng vẻ cao ngọa quý phái khó lột tả nhưng bất quá…sắc mặt của bọn họ lại rất khó coi khi nhìn thấy ta,đây không phải là đánh ghen trong truyền thuyết đó chứ? Những cuốc chiến hậu cung thường chiếu trên TV cũng không sống động được như thế này ,ta lại đang đống vai chính nữa đó nga,haha…
-Aí chà,đây chính là người mà hoàng thượng đem về? Qủa nhiên là một mỹ nhân!
-Quá khen,xin hỏi các vị là ai,tự tiện xông vào có phải là quá đỗi mất lịch sự không?
-Chúng ta là ai ngươi không cần biết!
-Haha…sợ ta đi nói với hoàng thượng các ngươi đến tìm ta sao?
-Ngươi…con tiện nhân đáng chết,Thành Qúy Nhân ta sợ ngươi sao?
-À…thì ra ngươi là Thành Qúy Nhân! Đến tìm ta có chuyện gì?
"Ba"
-Chủ nhân!! Các ngươi…
-Ái Mị,đừng động thủ!
-Ả tiện nhân xấc láo,dám nói chuyện với ta bằng cái giọng đó,xem ra lá gan ngươi không nhỏ! Ngươi là người mới đến chắc chưa nghe danh Thành Qúy Nhân ta? Để hôm nay ta cho ngươi biết!
-Ai…Tỷ tỷ,cho bọn muội tham gia với,lấu lắm rồi chưa dạy dỗ ai cả!
-Hhaha…
Con mẹ nó,dám tát ta? Ả này muốn chết? Đụng tới Nam Yên ta thì đừng trách. Làm ta nổi điên thì tự nhận lấy hậu quả.
-Dạy dỗ ta? Ngươi không xứng!
Thành Qúy Nhân nhìn thấy nữ nhân kia cười như không có chuyện gì,nhưng đôi mắt chứa đầy vẻ lãnh huyết trong lòng có chút sợ hãi,nhưng đây cùng lắm chỉ là một cái nữ nhân cỏn con,nàng là người có quyền lực cao nhất chỉ sau hoàng hậu,hoàng thượng cũng sủng ái nàng nhất,lẽ nào không trị nổi một ả nha đầu không thân phận?
-Hừ,để xem ta có tư cách hay không! Nếm thử mùi vị bạt tay sẽ rõ!
-Cút,nếu không đừng trách ta!
-Lớn mật,thứ công cụ làm ấm giường cho hoàng thượng như ngươi có quyền gì mà lên mặt?
-Ha…có phải là ngươi không được làm thứ công cụ đó cho nên sinh khí với ta? Đừng buồn,để ta nói với hoàng thượng để ý đến ngươi một chút!
-Ngươi…người đâu,mau bắt ả quỳ xuống!
-Qùy? Nằm mơ! Nếu kẻ nào dám đụng đến ta thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hắn!
-Hỗn láo,hôm này Thànyh Qúy Nhân ta phải trừng trị ngươi đích đáng!
"Ba"
-Dám đánh ta? Không có cửa?
"Ba"
-Trả lại ngươi gấp đôi!
"Ba"
Đây là cái cần dạy dỗ với hạng người không biết trời cao đất dày như ngươi!
Ba"
Bắt ta quỳ? Còn lâu!
"…"
Đến khi mặt của Thành Qúy Nhân đã sưng đỏ ta mới hài lòng mà buông tay,dám động ta? Không biết xem thời thế.
-Đây chính là hậu quả của việc dám "dạy dỗ"ta1 Trong các ngươi còn ai muốn giống như nàng nữa không?
-"……"
-Các ngươi đang làm cái gì?
Hạ Tu Lý Phong nghe được tin Thành Qúy Nhân cùng các phi tần kéo đến Tàng Tâm Các liền thu xếp việc triều chính rồi đi đến đây,hắn cũng không biết là vì cái gì nhưng có liên quan đến tên Nam Yên hắn muốn làm lơ cũng không có cách nào lơ được.
-Hoàng thượng~
~!
Ta vươn hai móng vuốt nhào tới người Hạ Tu Lý Phong bắt đầu giả vờ nũng nịu khóc lóc,cãi nhau với đám nữ nhân này không có lợi ích,đóng kịch giả ngu này là thượng sách.
-Ô~ hoàng thượng
! Bọn họ ỷ mạnh tới đây ăn hiếp ta! Ô~ người phải làm chủ cho ta nga!
Đây chính là lời kịch muôn thuở trong truyền thuyết,ta vừa giả bộ khóc vừa không quên nhéo cho Hạ Tu Lý Phong một cái.
Hạ Tu Lý Phong ngược lại không có đẩy nàng ra mà còn để cho nàng tự do ôm lấy,mỹ nhân xinh đẹp nũng nịu ở trong lòng,không biết là vì sao nhưng nếu người đó là nàng thì lại làm tâm tình hắn trở nên thoải mái. Nhìn mặt của Thành Qúy Nhân…không biết tiểu yêu tinh này đã giở trò gì,cũng tốt,thường ngày Thành Qúy Nhân dựa hơi cha mình mà tác oai tác quái,chanh chua độc đoán,hôm nay bị Nam Yên trừng trị như vậy cũng coi là đích đáng
Chúng phi tần mặt mày xanh mét,mấy mươi con mắt không ngừng mở to nhìn trừng trừng vào cảnh tượng trước mặt. Hoàng Thượng chẳng phải không bao giờ cho nữ nhân chạm vào người mình khi chưa có sự cho phép sao? Đã từng có nữ nhân giống như ả này,chẳng phải bây giờ cỏ ở mộ đã cao ngang đầu rồi sao? Vì sao…
-Hoàng Thượng…chúng thần thiếp…
-Ai cho phép các ngươi đến Tàng Tâm Các? Dám xem thường mệnh lệnh của ta?
-Chúng thần thiếp không dám,xin hoàng thượng tha tội!
-Người đâu,lập tức đem những nữ nhân này ra ngoài chém cho ta!
-Hoàng thượng…không,hoàng thượng,xin tha mạng…!
Cảnh tượng khóc lóc này thật là đau đầu,tất cả những nữ nhân ở đây đều đồng loạt quỳ xuống dập đầu,nước mắt tuôn trào như mưa…thật là…khiếp!
-Hoàng thượng,ta cho bọn họ đi! Bọn họ cũng chưa có làm gì ta,chỉ có Thành Qúy Nhân tát ta một cái!
Thành Qúy Nhân nghe tên mình liền giật thót,nữ nhân này quả không phải người đơn giản,đụng vào e rằng rất khó sống,nhưng bây giờ biết thì đã quá muộn.
-Nhưng bất quá nàng đã tự tát mình để chuộc lỗi với ta rồi!
Haha…Thành Quý Nhân,xem ta đổ tất cả lên đầu nhà ngươi,cho ngươi biết thế nào là lợi hại khi dám chọc vào Nam Yên ta.
-Lui xuống hết đi!
-Tạ…tạ ơn hoàng thượng!
Chúng phi tần như được đặt xá liền nhanh chóng rời khỏi Tàng Tâm Các,sợ rằng ở đó thêm một phút giây nào nữa thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của bọn họ
-Hừ,nữ nhân của ngươi quả chẳng ra gì!
Tất cả rời đi,ta liền buông Hạ Tu Lý Phong ra (tg: ăn đậu hủ của người ta cho đã rồi mới buông ra (-__-") ) Vở kịch chấm dứt.
-Chẳng phải đã bị ngươi dạy dỗ?
-Sao ngươi biết?
-Tay ngươi đỏ!
Ra là vậy! Ngươi là tới giải vây cho ta hay là tới xem kịch?
-Cả hai!
-Còn một chuyện,vì sao đem ta thị tầm? Ta không phải người của ngươi!
-Ta là hoàng đế,ta muốn chính là trời muốn!
-Ta cũng nhắc lại,ta là người Chu quốc,ngươi không phải hoàng đế của ta!
-Nếu ngươi muốn bị giam trong xà động thì có quyền từ chối! Không những ngươi,mà nữ nhân đi theo ngươi cũng ohải chết!
-Ngươi…!!!
-Nhớ kĩ lời ta nói!
Đồ khốn kiếp,đồ chết tiệt,đồ không có lương tâm,ta âm thầm đem mười tám đời tổ tông nhà hắn ra mà nguyền rủa. Hầu hạ? Thị tẩm? Mơ đi!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
39 chương
38 chương
57 chương
84 chương
1700 chương