Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 11 : Tiểu Lâu La Đi Nhậm Chức

Bạch Ngọc Khuyết ngượng ngùng cười hì hì, bà lão tiếp tục cười híp mắt hỏi: "Tiểu Ngọc cô nương, cô nương là người nơi nào?" "Ách... Bà bà, lúc trước cháu ở phía nam Triều Ca, bây giờ chuyển đến Triều Ca." Bạch Ngọc Khuyết trả lời qua loa đại khái, Hiên Viên cũng coi như ở phía nam đi, mình cũng không nói dối hoàn toàn nha ~"Ồ ha ha, phía nam, được, phía nam tốt lắm, nhìn cô nương lớn lên mặt mày thanh tú, quả nhiên là từ phía nam đến. Ha ha ha, Tiểu Ngọc cô nương, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?" "Bà bà, cháu năm nay 19." Tiểu yêu nào đó che mặt rụt rè đáp, trong lòng nỗ lực trấn an chính mình, nếu như lỡ miệng nói ra số tuổi thật, dọa sợ lão nhân gia thì sao bây giờ, mình chỉ kính già yêu trẻ thôi... Aiz... Ta thực là một yêu tinh thiện lương biết săn sóc mà, Bạch Ngọc Khuyết tự cảm động mình, lòng cảm khái, haiz, nàng cảm thấy mình thế nhưng tràn đầy một khí thế anh dũng nhưng không ai biết đến. "Ồ ha ha ha... 19 tốt lắm... Tiểu Ngọc cô nương, trong nhà còn có ai khác nữa không? Trong nhà có người lớn không?" "Trong nhà còn có một tỷ tỷ." Tiểu yêu nào đó dừng một chút, cúi đầu e thẹn: "Người ta còn chưa kết hôn…” Bà bà lấy được câu trả lời mình cần, hài lòng, khuôn mặt già nua xán lạn ngời ngời, "Ha ha ha" cười đến không ngậm miệng lại được. Bạch Ngọc Khuyết thực không đành lòng đả kích lão bà nhiệt tình không ngớt này, nhưng sợ bị hiểu lầm, chỉ lắp bắp nói: "À ừm... Bà bà, kỳ thực, cháu... cháu chỉ đến đây tìm thái sư làm nô tỳ quét sân thôi..." Bà bà lộ ra vẻ mặt “ta đã biết” cười nói: "Ồ ha ha, Tiểu Ngọc cô nương, cô trắng trắng mềm mềm như thế này, làm sao có thể làm mấy loại việc nặng này chứ, cô chỉ cần thường xuyên tới đây chơi là tốt rồi ~ cái sân này á, cô không cần để ý tới, giao cho đám tiểu tử kia đi, tuyệt đối đừng khách khí, cô đừng thấy thái sư thường ngày luôn làm mặt lạnh, kỳ thực hắn đối xử với hạ nhân chúng ta rất tốt, cô đi theo ta." Lão bà bà kia làm như bị cô đơn nhiều năm, khó khăn lắm mới có Bạch Ngọc Khuyết để trò chuyện, liên tục nói như máy phát thanh làm sao cũng không ngừng được, nàng vừa nhiệt tình lôi kéo Bạch Ngọc Khuyết đi dạo Văn phủ một vòng, vừa giản giải giới thiệu, mấy binh lính gác thân mặc áo giáp đều hiếu kỳ nhìn Bạch Ngọc Khuyết. Bạch Ngọc Khuyết lúc này mới phát hiện, trong Văn phủ không hề có một cô gái, nàng hỏi Hoa bà bà mới biết, toàn bộ phủ này, ngoại trừ bà bà và một chủ quản làm cơm là nữ, còn lại tất cả đều là nam, họ thường là những tướng sĩ tâm phúc mà Văn Trọng mang từ chiến trường về, thường ngày giúp hắn trông coi Văn phủ, một khi biên giới có biến, sẽ cùng Văn Trọng ra chiến trường, mỗi một người đều có kinh nghiệm lâu năm nơi sa trường. Những người kia thấy Bạch Ngọc Khuyết, ai cũng kinh ngạc nhìn nàng, có một binh sĩ trẻ to gan bạo dạn cười hỏi: "Hoa bà bà, cô nương này là ai vậy?" Hoa bà bà miệng cuời còn chưa khép lại được: "Ồ, ha ha, A Vũ, đây là Tiểu Ngọc cô nương, nàng được thái sư chúng ta đích thân mời vào, ừm, các ngươi cũng không nên bắt nạt nàng, bằng không lão bà ta sẽ không tha cho các ngươi." Binh lính tên A Vũ kia giật nảy mình, đánh giá Bạch Ngọc Khuyết từ đầu đến chân, sau đó quay sang binh lính bên cạnh nói: "Thành, ngươi mau nhéo ta một cái đi, ta không phải đang nằm mơ chứ? Thái sư... thật sự đem một cô gái vào phủ!" Bạn học Thành kia cũng trưng ra một bộ không thể tin, lẩm bẩm nói: "Không phải chứ, hôm qua hai ta cũng không lén uống rượu... Sao ta lại thấy choáng váng vầy nè..." Bạch Ngọc Khuyết ngượng ngùng cười với hai cái binh lính trẻ tuổi, nói: "Hai vị đại ca, ta tên Tiểu Ngọc, sau này sẽ đến Văn phủ quét sân, còn nhờ các vị chăm sóc nhiều hơn." Hai tên lính được Bạch Ngọc Khuyết cười loáng một cái, nhất thời đỏ mặt, thưa dạ gật đầu. Sau khi dạo xong, Hoa bà bà dẫn Bạch Ngọc Khuyết tới một gian phòng sáng sủa sạch sẽ, cười nói: "Tiểu Ngọc, phủ chúng ta toàn là một đám nam nhân, vì thế, gian phòng này có chút đơn sơ, cháu thông cảm nhé, sau này, cháu sẽ ở đây, có được không?" Bạch Ngọc Khuyết vội hỏi: "Bà bà, cháu chỉ tới đây quét tước vào ban ngày thôi, quét xong liền trở về, sẽ không ở lại qua đêm, không cần phiền toái như vậy." “Tiểu Ngọc, coi như cháu buổi tối còn phải về nhà, lỡ như ban ngày cháu mệt mỏi, cũng cần nơi nghỉ ngơi đi, ha ha, cháu liền không muốn từ chối nữa rồi." Bạch Ngọc Khuyết bất đắc dĩ, chỉ gật đầu đáp lại. Biết nàng vẫn chưa ăn trưa, bà bà nhiệt tình đầy mặt lập tức đi nấu cho nàng. Bạch Ngọc Khuyết nhàn đến phát chán, đơn giản tìm một cái chổi, bắt đầu chính thức nhậm chức. Trong thư phòng, hai đại mỹ nam thảo luận cũng đã xong, Văn Trọng cầm kế hoạch trong tay, nhàn nhạt nói: "Kế hoạch này không tệ, nhưng có một điểm vẫn cần chú ý, xây kênh đào có thễ sẽ gây chậm trể thời vụ, đến lúc đó ta sẽ an bài binh sĩ bổ sung vào, còn tất cả chi phí, ta sẽ lấy từ quốc khố." Bá Ấp Khảo nói: "Được như vậy, ta thay mặt bách tính Tây Kỳ tạ ơn thái sư." "Bách tính Tây kỳ cũng là bách tính Ân Thương ta." Văn Trọng nhàn nhạt nói. Bá Ấp Khảo nhất thời sáng tỏ, không nói thêm nữa, khom người cáo từ, Văn Trọng cũng không giữ lại, đứng dậy tiễn hắn. Mới vừa bước ra, hai người đều ngẩn ra, chỉ thấy hoa viên phía trước, một bạch y nữ tử cầm một cái chổi, đầu đầy mồ hôi, vô số phiến lá bị một cơn gió mạnh cuốn lấy, xoay tròn bay lượn đầy trời. Nàng khua chổi vài cái, lén lút liếc nhìn xung quanh, không thấy ai, liền cười hì hì, thi triển một phép thuật, những chiếc lá kia trong nháy mắt hóa thành gió thu biến mất ở không trung, mặt đường sạch sẽ, cô gái kia ngắm nhìn bốn phía mặt đường sạch sẽ, cười đắc ý lầm bầm: "Khà khà... Văn Trọng ơi Văn Trọng, ngươi nghĩ cái này có thể làm khó ta sao? Coi thường người khác như vậy, liền mở con mắt chó của ngươi ra mà học hỏi Ngọc tỳ bà ta lợi hại như thế nào!" Văn Trọng và Bá Ấp Khảo đều đạt tới cảnh giới cao, đối với mấy loại phép thuật mèo cào này tất nhiên không để vào mắt, cho nên những lời Bạch Ngọc Khuyết vừa nói, tuy nhỏ giọng lầm bầm, nhưng hai người đều nghe được rõ ràng. Bá Ấp Khảo đáy mắt lóe qua một nụ cười: Tỳ bà tinh này lá gan cũng không nhỏ, dám so sánh thái sư với "chó". Hắn quay đầu nhìn Văn Trọng, thấy khuôn mặt Văn thái sư từ trước đến giờ luôn luôn bất động bây giờ tối sầm lại, nhanh chân từ hành lang uốn khúc đi ra. Bạch Ngọc Khuyết vẫn chưa phát hiện, lười biếng gánh chổi, chuẩn bị đi về ăn cơm, vừa quay đầu, đã thấy hai mỹ nam một trước một sau đi tới trước mặt, người trước một thân áo đen, gương mặt tuấn tú đen thui như muốn đóng băng ba thước, lúc hắn đi tay áo tầng tầng lớp lớp phất lên phất xuống, trong lúc hoảng hốt không khí bốn phía đều bị ngừng lại. Ách, có vẻ như tâm tình mỹ nam không được tốt lắm thì phải? Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng tiến lên hai bước chào đón, nịnh nọt nói: "Thái sư đại nhân, khà khà, ta đã quét xong hoa viên và nhà sau rồi, ngươi mau nhìn xem, sạch không?" Văn Trọng nhìn chung quanh, mắt giật giật, chậm rãi nói: "Chưa sạch, tiếp tục." "A? Không thể nào!" Bạch Ngọc Khuyết kêu thảm một tiếng, phát hiện không biết từ lúc nào xung quanh không một tiếng động có thêm rất nhiều đống lá hỗn độn, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tên nào giở trò quỷ, Bạch Ngọc Khuyết phờ phạc cúi đầu, rầu rĩ đáp: "Ta biết rồi." Nhìn nàng ảo não cuối đầu, Văn Trọng cảm thấy trong lòng khoan khoái chút, hắn sai binh sĩ dẫn Bá Ấp Khảo rời đi, nhìn bộ dáng tiểu yêu uất ức giận mà không dám nói gì, ngoắc ngoắc khóe môi, tự mình trở về phòng. Chờ thấy xung quanh không có ai, Bạch Ngọc Khuyết lại muốn giở lại trò cũ, không ngờ nàng niệm nửa ngày, cái mớ hỗn độn kia lại cứ nằm yên trên đất, không nhúc nhích, chỉ khi nàng dùng chổi quét thì nó mới có phản ứng, đây rõ ràng là chỉnh nàng! Bạch Ngọc Khuyết giận, ném chổi sang một bên, giận hờn ngồi kế bồn hoa nghỉ ngơi. Một lúc sau, Hoa bà bà đến, thấy Bạch Ngọc Khuyết đen mặt ngồi, chổi nằm la liệt dưới đất, cười lắc đầu nói: "Tiểu Ngọc nha, ta đã nói rồi, loại việc nặng này, cháu không làm cũng được, nhanh ăn cơm trước đi." Bạch Ngọc Khuyết vừa nghe có ăn, lập tức như cải tử hồi sinh, vui vẻ đi theo Hoa bà bà. Phía sau, những phiến lá kia chậm rãi biến mất không còn tăm tích... Ăn cơm xong, Bạch Ngọc Khuyết mỹ mãn đánh một giấc ngủ trưa, cầm bánh quế mà Hoa bà bà làm cho nàng, vui vẻ hồi cung. Hôm nay, tâm tình nàng không tệ, cũng không thèm dùng Thuấn Di quyết nữa, mà trực tiếp đi đến chỗ Tô Đát Kỷ. Dọc theo hành lang, phía trước đột nhiên có một đoàn người đến, đi đầu là một nữ tử tướng mạo mỹ lệ, đoan trang bên trong toát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, đó là Khương hậu. Bạch Ngọc Khuyết tăng nhanh cước bộ, đi về phía trước, làm bộ không thấy, nữ nhân này với tỷ tỷ không thân lắm, đương nhiên sẽ không thích mình, hà tất lại đi tới gần nàng làm gì, ai biết trời không theo ý người, một tiếng gọi mang theo ý cười sau lưng làm cho Bạch Ngọc Khuyết không thể không dừng lại: "Ngọc cô nương!" Bạch Ngọc Khuyết dừng bước, xoay người, mỉm cười: "Khương hậu nương nương." Khương hậu thân thiết cười đi tới trước mặt Bạch Ngọc Khuyết, thân thiết nói: "Bổn cung đã rất nhiều ngày không thấy Ngọc cô nương, thật là nhớ, hai tỷ muội chúng ta qua bên kia tâm sự được không?" Bạch Ngọc Khuyết không thể từ chối, chỉ thuận theo Khương hậu đi tới một đình nghỉ mát ngồi xuống. Phía sau Khương hậu đương nhiên có nha hoàn mang hoa quả tới. Khương hậu cười nói: "Ngọc cô nương, lúc ngươi mới vào cung thì Bổn cung vừa thấy liền thích, ngày thường tỷ muội chúng ta cũng có thể trò chuyện, bổn cung lớn hơn ngươi mấy tuổi, sau này ngươi cứ gọi Bổn cung là Khương tỷ, Bổn cung sẽ gọi ngươi Ngọc muội muội được không?" Bạch Ngọc Khuyết miễn cưỡng rùng mình một cái, nàng vuốt da gà lít nha lít nhít nổi trên tay, lễ phép cười nói: "À, ừm, làm sao mà được, ngài là hoàng hậu, ta bất quá chỉ là dân thường, như vậy không hợp lễ nghi." Khương hậu thân thiết cầm tay Bạch Ngọc Khuyết đang đặt trên bàn: "Ngọc muội muội, ngươi không cần khách khí như vậy, aiz, trong cung có mấy người nhiều chuyện, chúng ta cũng không nên bị những thứ đó kia làm cho xa lánh." Bạch Ngọc Khuyết mãnh liệt oán thầm: Cho xin đi, muốn người khác làm tỷ muội với ngươi, nhưng ngươi lúc nào cũng xưng “Bổn cung”, sợ người khác không biết ngươi là Hoàng hậu nương nương chắc? Thật giả dối đến đòi mạng...