Giọng nói này, ngữ khí này, quá đỗi quen thuộc với nàng. Làm sao nàng có thể quên được, người anh trai mà nàng yêu quý hơn cả mạng sống của mình. Nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, Asisư quay người lại đối diện với Ragashu - Anh Ragashu ..... là anh....là anh thật sao? - Asisư....em sao vậy? Nào, ngoan nào, nín đi có anh đây rồi! - Thấy Asisư khóc, Ragashu vội dang tay ôm nàng vào lòng mà dỗ dành. Đứa em gái này, đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn mít ướt nhõng nhẽo quá. Nhưng cũng vì thế mà anh luôn bảo bọc nàng thật cẩn thận, không cho phép ai làm tổn thương cô công chúa của mình, dù là chính bản thân. Cũng không phải Asisư nhõng nhẽo gì. Quả thật nàng rất nhớ anh trai, nhớ những cái ôm an ủi đầy dịu dàng khi nàng buồn, nhớ những lần cả ba anh em đi chơi công viên, nhớ nụ cười vui vẻ của anh khi cả hai cùng bày trọ chọc ghẹo anh hai, nhớ....... nhớ nhiều lắm. Thời gian qua do bị cuốn vào công việc nàng mới tạm gác nỗi nhớ của mình qua một bên. Bây giờ, khi nghe lại giọng nói của anh, nước mắt nàng không tự chủ mà rơi, nỗi nhớ vốn được cất kĩ nay lại được dịp bùng lên. Nàng không quan tâm xung quanh có ai, nàng chỉ biết rằng mình muốn được ở trong vòng tay của anh trai, được cảm nhận hơi ấm của tình thân, của gia đình. Izumin quan sát cảnh đoàn tụ đầy tình cảm trước mắt mà mặt đã xuất hiện vài vạch đen. Vì sao nàng có thể gọi tên người đàn ông khác một cách trìu mến như vậy? Vì sao nàng có thể giữa thanh thiên bạch nhật ôm một người đàn ông mà khóc như vậy? Và quan trọng hơn là, vì sao nàng chưa bao giờ như vậy đối với hắn? Chưa bao giờ gọi tên hắn một cách dịu dàng, chưa bao giờ nàng tỉnh cảm với hắn, chưa bao giờ đối xử với hắn nhẹ nhàng như với người này, chưa bao giờ.....rất nhiều cái chưa bao giờ (anh này muốn làm anh trai Asisư chắc @_@). Hắn đương nhiên biết người đàn ông này là ai. Đây là Ragashu, hoàng đế nước Babylon. Hitaito và Babylon xưa nay nói thù cũng không phải thù, nói bạn cũng không hẳn bạn. Chẳng qua hai nước sức mạnh ngang nhau, hai vị nắm quyền sinh sát của cả hai bên tuy không trực tiếp đối mặt nhưng vẫn ngấm ngầm theo dõi tin tức của đối phương để chờ cơ hội. Nhưng bây giờ Izumin không quan tâm điều đó. Hắn muốn biết quan hệ của Asisư và Ragashu, điều gì khiến Ragashu tự mình đến Ai Cập? Phải chăng Asisư muốn câu kết với Ragashu để hãm hại Carol, hay nàng và Ragashu....có quan hệ mờ ám? Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu hắn, để lại cho hắn một cảm giác bức bối, khó chịu và muốn....giết người. Hắn thật sự không hiểu cảm giác này là sao, là do lo cho an toàn của Carol, hay....một lí do khác. - Asisư, người này là....? - À, đây là hoàng tử Izumin của vương quốc Hitaito. Em nghĩ anh biết người này mà, sao còn hỏi? - Asisư nhíu mày thắc mắc - Ta muốn em giới thiệu một chút thôi mà. Không lẽ em không muốn? - Ragashu nghiêng đầu buông một câu chọc ghẹo, tay khẽ vuốt gọn mấy lọn lóc bị gió thổi bay của Asisư Đối với Ragashu và Asisư thì hạnh động này hết sức bình thường, nó chỉ là một việc làm thể hiện sự quan tâm của anh trai với em gái. Hồi ở hiện đại, đó cũng là một thói quen của cả hai anh trai của nàng. Nhưng với Izumin thì khác, hắn vô cùng chướng mắt trước hành động này. Ánh mắt lóe lên một tia khó chịu, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, khuôn mặt vẫn giữ nét lạnh băng, giống như không quan tâm tới việc đang diễn ra trước mắt. Nhưng mọi thay đổi của Izumin đều đã lọt vào mắt của Ragashu. Khả năng nhìn người của Ragashu khá chuẩn, chỉ cần quan sát thái độ của người đối diện một chút là có thể biết ngời đó đang nghĩ gì. Nhìn Izumin, anh đoán hắn có tình cảm với em gái mình, tuy nhiên không chắc lắm vì vẫn còn Carol. Đột nhiên một ý nghĩ xoẹt qua, ánh mắt lóe lên tia gian xảo khiến Izumin bỗng cảm thấy lạnh sống lưng mà không biết vì sao - Xin chào hoàng tử Izumin. Ta là Ragashu, hoàng đế Babylon, đồng thời là.....chồng sắp cưới của Asisư. - Ragashu nói một câu rất nhẹ nhàng nhưng vị hoàng tử trước mặt lại cảm thấy như bị cả một ngọn núi đè xuống, thập phần khó chịu. Asisư tròn mắt nhìn anh trai mình. Từ bao giờ người anh trai lạnh lùng của nàng lại biết đùa vậy? Nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của em gái, Ragashu cúi xuống thì thầm vào tai nàng: - Giúp anh một chút. Anh có chuyện cần xác minh Asisư hiểu anh trai mình không bao giờ làm việc vô ích nên vui vẻ chấp nhận. Nàng còn khoác tay và hôn một cái lên má anh trai. Nhìn vào cả hai không khác gì một đôi tình nhân - Đúng vậy Izumin, đây là chồng sắp cưới của ta. Sắc mặt Izumin ngày càng lạnh đi, đúng lúc hắn định mở miệng nói gì đó thì một con bồ câu bay đến, chân có một bức thư nhỏ. Đọc xong hắn vội lên ngựa chạy về hướng hoàng cung Thượng Ai Cập. Hắn vốn định đưa Asisư đi cùng nhưng nghĩ lại chồng sắp cưới của nàng đang ở đấy, người đó sẽ lo cho nàng, hắn căn bản chỉ là người dưng. Do vội đi và cảm giác khó chịu lấn át cả suy nghĩ nên hắn không nhận ra điểm đáng ngờ trong lời nói của hai người này. Có người đàn ông nào để vợ sắp cưới của mình cô nam quả nữ lại vui vẻ cười nói với người đàn ông khác không? Không chỉ thế còn là đi qua đêm mà không hề tỏ ra khó chịu với người đàn ông đó. Thời đại này người đàn ông có thể tam thê tứ thiếp nhưng người phụ nữ chỉ có thể có một người chồng, hơn nữa nàng còn là nữ hoàng của một đất nước lớn, lẽ nào không hiểu. Là do Ragashu quá độ lượng hay hắn đóng kịch quá giỏi. Chắc chắn là ý thứ hai, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc Izumin biết được sự thật này. Sau khi Izumin đi khỏi Asisư và Ragashu cũng xuất phát về hoàng cung Thượng Ai Cập - Anh sang Ai Cập có chuyện gì à? - Chẳng lẽ ta muốn thăm em gái cũng cần lí do sao? - Ragashu không nghiêm túc quay sang chọc ghẹo em gái. Nhưng khi cảm nhận thấy một luống sát khí vô cùng lớn đang hướng đến mình thì vội nghiêm túc trở lại - Lần này ta sang đây mục đích chính vẫn là thăm em, sau nữa là dự đám cưới của hoàng đế Babylon và đưa ra đề nghị để em trở thành công chúa Babylon - Carol còn đang dưỡng thương, sao có thể tổ chức lễ cưới? - Còn không phải nhờ em sao? Thuốc em đưa cộng với tay nghề của Hasan khiến Carol hồi phục khá nhanh, bọn họ đã tính hai tuần nữa tổ chức hôn lễ - What? Hai tuần nữa? Mà khoan, sao anh biết chuyện này? Chẳng phải đoàn người mới về đến Ai Cập được hai hôm sao, dù gấp thì Menfuisư cũng đâu thể thông báo tới các nước nhanh như vậy được. Còn chuyện em đưa thuốc trị thương cho Carol, làm sao anh biết? - Em quên là quốc gia nào cũng cần một vài phần tử bí mật sao? Lúc này Asisư mới chợt nhớ ra, tự trách sao mình lại ngu đột xuất như thế. Hai anh em tiếp tục trò chuyện vui vẻ, tiếng cười vang lên khắp dọc đường đi. Đến nửa chiều thì cả hai cũng về tới cổng phía Tây của hoàng thành, đúng lúc đám người Ari đi ra. Nhìn thấy Asisư cả đám mừng rỡ, vội tới kiểm tra coi nàng có bị thương ở đâu, có mất cọng tóc nào không. Sợ gây chú ý nên bọn họ nhanh chóng đưa Asisư về tẩm cung, lúc này Eri mới nhớ tới người đi cùng Asisư - Nữ hoàng, người này là....? - Là ta! Do lúc nãy đi đường bụi nên cả hai đều che mặt. Sở dĩ mọi người có thể nhận ra Asisư vì nàng ở với họ thường xuyên, chỉ cần nhìn qua là biết. Còn Ragashu, chính xác thì họ mới giáp mặt có hai lần, không nhận ra là đương nhiên. Cả đoàn người tiến về tẩm cung của nữ hoàng. -------------------------------------------------------------------------------- Asisư nhanh chóng tắm rửa tẩy sạch bụi đường. Nàng quả thật rất ngứa ngáy khó chịu rồi. Mới bước ra phòng khách, chưa kịp ngồi xuống ghế thì một bóng người xông vào, ôm nàng chặt cứng, hại nàng xém nghẹt thở - Asisư, cuối cùng em cũng về rồi. Hại ta lo đến mất ăn mất ngủ