Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du

Chương 47 : Trở thành tiểu bảo bảo – hạ

Ta từ trong giấc mộng tỉnh lại, lập tức đưa tay duỗi ra trước mặt, nhìn cánh tay vẫn như cũ nho nhỏ, ngăn ngắn, ta rất nhanh lủi tới trước gương, nhìn cậu bé trong gương đang dùng vẻ mặt hưng phấn nhìn ta. Ta vỗ vỗ bộ ngực, thật tốt quá, ta vẫn là đứa nhỏ ~ ôi chao, này không phải mộng ~ ôi chao. Cậu bé trong kính hài lòng cười lên, ta rốt cục có thể trải qua những ngày tháng nghiện làm nhi đồng rồi, một đời này bởi rằng chọn lựa làm con gái của mình, do vấn đề về thân thể con người, từ đầu tới cuối ta không được rời khỏi bệnh viện hay là nhà cửa hết, không thể hảo hảo trải qua những ngày tháng trẻ em cần phải trải qua, tuy rằng thân thể này là của ta, nhưng người trải qua thân thể này lúc nhỏ lại không phải ta, cho dù có toàn bộ ký ức của hắn, cũng không phải tự mình cảm thụ được, mà ký ức lúc nhỏ của kiếp trước cũng không rõ ràng lắm, nhớ không rõ nữa. Cho nên, lúc này đây, ta nhất định phải hảo hảo trải qua mới được. Ta cười xông thẳng tới gian phòng của đại ca, nhìn vẻ sửng sốt của đại ca, ta càng thêm xác định mình không có nhìn hoa mắt, xác thực là đã thành đứa nhỏ rồi. “Đại ca, em là Ánh Nguyệt, nhìn thấy không, em nhỏ đi rồi nè.” Ta cười nhào tới trên người đại ca, không biết là có phải bởi vì duyên cớ thân thể nhỏ đi không, mà ngay cả tâm trí cũng tựa hồ nhỏ đi vài tuổi. “Ánh ─── Nguyệt ─── ?” Đại ca kinh ngạc không biết nên nói gì cho phải nữa. “Đúng vậy, đúng vậy, lẽ nào hình dạng hiện tại của ta không phải dáng dấp lúc nhỏ của ta sao?” Không thể nào, ta sao lại cảm thấy một mực giống nhau a, đại ca sẽ không nhớ nhầm rồi chứ? “Không ─── là, giống nhau, chỉ là. Huy sao lại ─── biến ─── nhỏ?” Đại ca cuối cùng cũng là chậm chạp khôi phục lại, kinh ngạc hỏi ta. “Hì hì, ngốc rồi à! Em không phải nói thử dược sao? Na, dược hiệu chính là cái dạng này đó.” Ta cười hì hì cọ lên chỗ cổ của đại ca, giống như khi còn bé vậy, tựa ở trên người đại ca, đầu cọ loạn ở trên cổ hắn. “Không phải nói không có hiệu quả sao? Có thể biến về không? Phải bao lâu mới có thể biến lại? Thuộc tính của em có thể bị cái gì ảnh hưởng không? Em… … …” “Đợi chút, đợi chút.” Ta vội vàng cắt ngang lời đại ca, trời ơi! Cứ theo cái điệu bộ đó của hắn, chẳng phải là muốn hỏi tới ngày mai sao? “Em phải trả lời anh mấy vấn đề đây! Đợi chút.” Thấy đại ca mở miệng lại muốn nói gì, ta lại không lưu tình chút nào ngăn lại. “Đầu tiên là bởi vì em ăn muộn, cho nên hiệu quả khi đó không thể hiện ra. Tiếp theo hai vấn đề đó, một, em không biết có thể biến về hay không. Hai, phải mất bao lâu để trở về thì càng không biết. Hệ thống cũng không nói gì, em không hỏi Trí Não, ha hả. Anh không thấy tất cả đều không biết ư, không phải trải qua rất thú vị sao? Còn có thuộc tính của em không có bất luận cái gì thay đổi cả, vẫn là như thế.” Ta dừng một chút, nhìn đại ca có chút dáng vẻ lo lắng, ôi chao, cũng không phải biến nhỏ ở thế giới hiện thực mà, ta cười hì hì nhìn hắn, “Không cần lo lắng nga, em trở thành đứa nhỏ, vui vẻ còn không kịp ấy! Sớm nghĩ tới trẻ con là thích mê rồi.” Ta bướng bỉnh thè lưỡi. Cả người càng vắt vẻo trên người đại ca. Thấy hắn vẫn cau mày ở đó, ta biết, hắn có thể là tưởng rằng ta đang an ủi hắn nên mới nói như vậy đi! “Đại ca, em thực sự không để ý mà!” Ta thực sự rất hài lòng có được hay không a! 555555555, cư nhiên không tin lời nói đơn thuần mà lại thiện lương, cộng thêm vô địch vũ trụ thành thực của ta, tức chết người mà. “Được, được, được, anh biết Ánh Nguyệt bây giờ rất là hài lòng, được rồi mà! Không nên giận đại ca, nha!” Đại ca thấy ta thở phì phì nhìn chằm chằm hắn, lập tức xin tha thứ, Ánh Nguyệt chính là bảo bối của hắn, sao có thể làm Ánh Nguyệt của hắn tức giận đây! 【 thần: ai nói Ánh Nguyệt là của ngươi hả? Mẫn: ta nói chứ ai, Huy, ta thực sự là rất yêu ngươi a! Thần: nôn một cái đã, ta nói Mẫn đại ca này! Ra sức lên, tiếng hô của ngươi không cao a! Mẫn: các vị bạn sách giúp sức nhiều hơn đi mà! Ta không cần cùng Huy xa nhau ~~~~~~~~. Thần: ngươi lôi kéo phiếu của ngươi chứ gì, còn ầm ĩ nữa ta pass rớt ngươi luôn. Mẫn: ta sẽ rất an tĩnh.】 Ta biết đại ca là không muốn ta tức giận, mới có thể nói như vậy, đã như vậy rồi, ta cũng liền theo lời của hắn, tha thứ cho việc hắn không tín nhiệm ta. Ha hả! Đại ca công bằng rồi, không biết Nhất Thăng và Tiểu D nhìn thấy ta sẽ có biểu tình gì đây, hắc hắc o(∩_∩)o “Ơ? Tiểu D, Nhất Thăng các ngươi đều ở chỗ này a!” Ta chạy tới trước mặt hai người bọn họ, thật là, không ngoan ngoãn ở trong phòng, chạy loạn cái gì chứ! 【 thần: ta nói này, hiện tại cũng mấy giờ rồi? Còn đứng ở trong phòng làm chi a!】 Nhìn Tiểu D khó hiểu, rồi lại khôi phục thần sắc trước đó cùng với Nhất Thăng vẫn là một dáng tươi cười không đổi, ta không biết có nên thở dài hay không nữa, thật là, chẳng có cảm giác thành tựu chút nào hết. “Các ngươi sao không sợ hãi đến ngây người chứ!” Đây mới là biểu tình hai người các ngươi nên có chứ? “Ha hả, cảm giác của ta nói cho ta biết ngươi chính là Ánh Nguyệt a!” Tiểu D tiếp tục cười ngồi uống trà. “Ánh Nguyệt, ngươi đừng quên, chúng ta chính là bạn cùng học a!” Nhất Thăng cười khiêu khích với Tiểu D. Tiểu học, sơ trung, cao trung, đại học bây giờ số năm học cùng với trước đây lớn không giống nhau, tiểu học chỉ cần học 4 năm, hơn nữa là bắt đầu từ 5 tuổi, sơ trung chính là 3 năm, cao trung còn lại là 9 năm, đại học là 5 năm. Nói cách khác cao nhất cùng Nhất Thăng cùng lớp, năm ấy ta mới 12 tuổi, hiện tại ta là bộ dáng 10 tuổi, hắn đương nhiên sẽ không kỳ quái chút nào rồi. “Thật là, các ngươi cũng quá tinh rồi đi, còn đang muốn nghĩ xem nên nói với các ngươi là ai đây!” Ôi chao ~~~~~, đại ca ngây người còn chưa tính, hắn biết hình dạng khi còn bé của ta, mới sẽ không không nhận ra ta, chỉ là ta biến thành trẻ con, ngây ngẩn cả người mà thôi. Bọn họ cư nhiên cũng không nghi ngờ, a ~~~~~~~, thất vọng ~ aizzzz. Nhưng mà không quan hệ, còn có thể đi lừa những người khác mà, hoho, bọn họ khẳng định ngốc đến bị ta lừa đi. “Đừng bướng.” Nhất Thăng giơ tay nhẹ nhàng cốc lên đầu ta, ta thè lưỡi với hắn. Hắn cũng quá tinh rồi, này đều biết nói, ra mòi ta sau đó muốn làm “chuyện xấu” gì thì phải cẩn thận, chẳng hạn: áp chế hắn. Đinh, xét thấy thời gian Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt phát sinh dị biến vượt lên trước 12 tiếng đồng hồ, trong thời gian dị biến cấp cho đặc quyền đổi tên, còn lại tất cả như cũ, chỉ có thể đổi một lần, lần dị biến sau thì, vẫn dùng tên bạn sửa bây giờ, khi dị biến kết thúc, tên trở về lúc ban đầu. “Đặc quyền đổi tên? Có thể đổi tên a.” Hoho, càng thêm tiện cho ta đi gạt người rồi, hơn nữa tuyệt không bị hoài nghi đến trên đầu Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt ta, thì là sẽ phá hư vân vân và vân vân, người khác cũng sẽ không cùng một đứa nhỏ tính toán, hắc hắc hắc, kiếm được đại tiện nghi rồi. “Nguyệt bảo bảo.” Vừa nghe đã biết là tên của trẻ con rồi, sẽ càng không khiến người ta hoài nghi rồi! Đinh, có xác định ở trong thời gian dị biến gọi tên này hay không: Nguyệt bảo bảo. “Xác định.” Khi ta lần thứ hai thấy tên của mình, Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt dần biến mất, mà địa phương biểu hiện ban đầu, đổi thành Nguyệt bảo bảo. Ha ha ha, như vậy tốt chết đi được! “Ta tạm thời đổi tên rồi.” Ta cười hì hì nói cho hai người trong khoảng thời gian ngắn không biết chuyện gì xảy ra. “Đổi danh? Nguyệt bảo bảo?” Sau khi Tiểu D thấy tên của ta, ta rõ ràng cảm giác được, trên đầu hắn xuất hiện một loại sợi hắc tuyến. “… …” Nhất Thăng im lặng một trận không nói gì nhìn ba chữ Nguyệt bảo bảo. “Ha ha ha ha ha, ta đi dạo đây, phiền hai vị cùng Hủy Diệt nói một chút chuyện của ta nga.” “Chúng ta đi cùng ngươi.” Tiểu D không chút nghĩ ngợi sẽ đi cùng ta. “Đúng vậy, ngươi hiện tại là hình dạng đứa nhỏ, rất dễ bị ăn hiếp.” Nhất là khuôn mặt búp bê dễ thương kia, càng sẽ hấp dẫn người ta. “Không cần, không cần. Ta đi trước đây.” Cũng không cố ngăn cản bọn họ, ta bỗng chốc sử dụng khinh công, liền từ trên lầu nhảy xuống, nhanh như chớp chạy mất. Nói đùa đi, nếu như để bọn họ đi cùng, ta còn có thể vui vui vẻ vẻ chơi hay sao! Đi dạo phố thôi. Dưới ánh mắt của chúng người chơi, ta nghênh ngang đi ở trên đường, hắc hắc hắc, ta biết dáng dấp của ta, chính là nhỏ đi rồi, vẫn là hấp dẫn ánh mắt mọi người mà! (thần: cứ như là tự yêu mình a!)