Bất tri bất giác đã đi tới Thanh Hà uyển, cảnh vật quá đỗi quen thuộc nhưng người trong lòng lại không ở đây, mỗi một món đồ nàng từng sử dụng qua dường như còn có thể ngửi được mùi thơm đặc biệt nàng để lại. Long Tiêu trầm mặc đứng ở phía trước cửa sổ, ngưng mắt nhìn cảnh sắc hỗn độn  ngoài cửa sổ  đôi tay vô lực rũ xuống, xem ra đã không thể khôi phục lại sự hăng hái ngày thường, lưu lại trên mặt hắn chỉ còn lại một tầng mệt mỏi và cô độc. Còn nhớ rõ khi nhìn thấy thi thể của nàng thì cả người hắn cũng sụp đổ theo, cái loại đau đớn khắc cốt ghi tâm đó cho tới bây giờ vẫn còn rõ ràng chân thật. Lúc ấy hắn ôm lấy nàng thật chặt khóc một ngày một đêm, đem tất cả tôn nghiêm cùng lễ tiết tất cả đều vứt bỏ, trong ngực có nàng mới hạnh phúc và chân thật bao nhiêu, tất cả.. tất cả đều không cách nào thay thế được. Tự tay hắn đem  nàng mai táng. Mỗi lần nhớ tới nàng vô tội bị hãm hại, càng cảm thấy hắn ngu xuẩn tới nực cười, đường đường nhất quốc chi quân (2) mà ngay cả một nữ nhân cũng bảo vệ không tốt. (2) vua một nước Tang lễ không tới ba ngày, chân tướng liền nổi trên mặt nước, ban đầu hắn đã từng suy đoán Linh  phi giở trò quỷ, sự thật chứng minh quả thật nàng ta giở trò quỷ, Long Tiêu dưới sự phẫn nộ đem Linh phi một nhà toàn bộ giam vào thiên lao, nhưng vì cha nàng đối với triều đình có công, đem hắn cách chức làm thứ dân, không bao giờ được phục chức, mà Linh phi là lăng trì xử tử, nhưng đó cũng không thể vơi đi mối hận trong đầu hắn Hắn thế nhưng lại ngu xuẩn bị một tiện nhân lợi dụng! Linh phi tự cho là có thế lực ngầm bảo vệ, nhưng nàng ta lại động tới không nên động, kết cục này cũng là do nàng ta gieo gió gặt bão! Hắn là giúp nàng báo thù, nhưng nàng vĩnh viễn không trở về được. Mà bây giờ thuộc hạ của hắn nói cho hắn biết, có vị nữ nhân rất giống Nhất Thuần, giống đến mức như cùng một người, tim của hắn lại bắt đầu đập mạnh, coi như là một tia hi vọng hắn cũng sẽ không buông tha, hắn muốn tìm nàng, chứng minh cô gái kia chính là nàng! Long Tiêu nghiêm túc đối với mình hứa hẹn. --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------- Tại Vũ quốc Tín vương phủ... "Thuần nhi, dùng trà nha?" Tín bày ra bộ dạng lấy lòng, chậm rãi tới gần Nhất Thuần "Không!" Ngồi ở trong đình ngẩn người,  Nhất Thuần khẽ nhíu đôi mày thanh tú. "Vậy...hay là ăn chút điểm tâm nha?" Tin không buông tha hỏi tới. Kể từ hôm đó trở về phủ, Nhất Thuần liền bắt đầu ngẩn người, ngồi xuống là ngồi cả ngày, Tín vương phủ cũng yên tĩnh đi nhiều, không có ồn ào càng không có tiếng cười vui. Tín thông minh không hề tra hỏi chuyện Nhất Thuần biến mất mấy ngày qua, càng không có trách cứ nàng nửa phần, nhưng nàng ngày ngày bày ra bộ dạng buồn bã, vẫn làm hắn muốn phát điên. "Ta không đói bụng, vương gia nếu đói bụng thì ăn trước đi!" Nhất Thuần  khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức dứt khoát nhưng vẫn giữ vững ngữ điệu.dịu dàng "Không cần đối với ta quá dịu dàng, ta sẽ sinh ra tà ý nha?" Tin rất là cảm động  nói. Hả? Mặt nàng méo xệch: "Ngươi... " "Ta?" Tin chỉ lỗ mũi mình, sau đó thật biết điều ngây thơ nháy nháy mắt: "Ta ở đây mà." Thật là bệnh thần kinh thời kỳ cuối rồi, haizz! Tại sao cổ đại còn chưa có  bệnh viện tâm thần chứ?Nhất Thuần chỉ muốn yên tĩnh một mình, xem ra cũng là hy vọng xa vời. Nhất Thuần bực bội chống bàn đứng dậy, hắn cũng đột nhiên đứng thẳng. Thoáng chốc nàng bị một cái bóng lớn bao phủ, ngăn cản ánh mặt trời vốn dĩ đang chiếu ấm áp xuống người nàng. _________________