Xuyên qua làm một nữ phụ

Chương 2 : Đi học!

Cạch! Từ trong phòng tắm, một cô gái với thân hình quyến rũ đi ra. Thả mình xuống chiếc giường tím nhạt, để mặc cho mái tóc đen dài xõa ra. Hiện giờ nguyên chủ chỉ mới 17 tuổi, cũng chính là khoảng thời gian dọn ra ở riêng do có quá nhiều rắc rối với Trương gia. Vậy thì cũng tốt cho cô, càng ít có cơ hội chạm mặt nữ chủ! Giờ thì lại phải đi học a~ Gì chứ, cô đã hoàn thành xong hết mấy cái chương trình đó từ lâu lắm rồi, nghĩ đến việc bây giờ lại phải ngồi học lại. -Oải ghê cơ! Hay là mình chuyển khoa đi! Sang khoa âm nhạc thì nó sẽ nhàn hơn nhỉ? Dù gì thì trước đây mình vốn dĩ là một Idol mà, hơn nữa nguyên chủ này cũng sở hữu một chất giọng không tồi! Có lẽ đây là một ý kiến hay nha~ Nghĩ là làm, cô vội đứng dậy thay bộ đồng phục. Xong xuôi Tuệ Mẫn xuống gara, nhìn đống siêu xe trước mặt mà cô thấy choáng luôn. Nữ phụ này tính mỗi ngày lại đi một xe khác nhau đi! Thế này cũng thật phô trương quá rồi. Chọn một chiếc xe moto đời mới, cô dựa theo trí nhớ mà đến trường. Tại ngôi trường The Stars danh tiếng, hiện giờ trước cổng trường, toàn thể học sinh đang xôn xao một trận vì sự xuất hiện của một cô gái. Mái tóc đen tuyền dài đến thắt lưng được buộc lên một phần, đôi mắt màu đỏ rượu sáng lấp lánh, thu hút người nhìn. Trông cô không khác gì một tinh linh đáng yêu! -Dễ thương quá! -Còn đẹp hơn cả Nữ Thần nữa! -Cô gái đó là ai vậy? Nhìn quen quen! -Đó chẳng phải là Trương Tuệ Mẫn sao? Cô ta tính bày trò gì đây? -Hừ chắc lại tính quyến rũ mấy nam thần rồi! Đúng là lẳng lơ mà! -.... Vâng cô gái ấy không ai khác chính là Tuệ Mẫn. Không để ý đến xung quanh, cô trực tiếp bỏ qua những lời bàn tán mà đi đến phòng hiệu trưởng. Một lúc sau, cô đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, gõ cửa xin phép rồi bước vào. -Thưa thầy em là Trương Tuệ Mẫn, hôm nay em đến đây là muốn xin được chuyển khoa ạ! Thầy hiệu trưởng nhìn cô, trong mắt có xoẹt qua một tia ngạc nhiên nhưng chỉ trong chốc lát rồi biến mất, rất khó nắm bắt dù vậy cô vẫn phát hiện ra. Một lúc sau thầy hiệu trưởng mới lấy một tờ giấy đưa cho cô. -Đây là bài kiểm tra đánh giá. Tôi sẽ đánh giá năng lực của em để xếp lớp. -Vâng! - nhận lấy bài kiểm tra, cô theo hướng thầy chỉ, tìm một chỗ ngồi làm. Một lát sau, Tuệ Mẫn ra khỏi phòng của hiệu trưởng. Cô được xếp vào lớp S nha, mỗi khoa đều có một lớp S, nơi đào tạo những học viên ưu tú nhất. Nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của thầy hiệu trưởng khi cô nộp bài, Tuệ Mẫn Không khỏi buồn cười. Mà cái bài kiểm tra đó so với việc đi tìm phòng hiệu trưởng còn dễ hơn ý. Nếu như để cho thầy hiệu trưởng biết được suy nghĩ của cô lúc này thì chắc chắn thầy sẽ phải kêu lên "Cái bài kiểm tra đó, trước giờ chưa có học sinh nào hoàn thành xong trong nửa tiếng mà đạt điểm tối đa như em đâu. Em là thiên tài sao????" Đôi chân cước bộ trên nền gạch sáng bóng, đang đi tìm lớp thì cô chợt nghe thấy tiếng hét. Quay lại thấy có hai người, một nam một nữ đang đuổi nhau. -Tên chết bầm kia! Mau đứng lại cho ta!!! - nữ sinh thì cầm chổi, rượt theo nam sinh. Còn nam sinh kia thì cứ hì hục chạy, lâu lâu lại quay lại trêu vài câu càng khiến cho cô nàng kia sôi máu. Bỗng cô nữ sinh kia bị vấp, tưởng chừng như sắp phải đoàn tụ với đất mẹ tới nơi thì lại rơi vào một vòng tay ấm áp. Sợ quá, cô nàng vẫn nhắm chặt mắt, rồi nghe thấy một giọng nói trong trẻo phát ra. -Bạn gì à! Bạn có sao không? Mở mắt ra, nữ sinh kia nhìn thấy trước mặt mình là một cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp, nhất là đôi mắt màu đỏ cứ hút lấy cô. Một lát sau, cô nàng mới nhận ra tình huống của mình, ngượng ngùng đứng dậy. -A! Cảm ơn cậu, mình không sao hết! -Ưm! Lần sau cẩn thận hơn nha. -Mình tên là Vân Thanh Nhi! Tại sao trước giờ mình chưa từng gặp cậu nhỉ? -Mình là Trương Tuệ Mẫn! -Hả? Chẳng lẽ cậu chính là đứa con gái nổi tiếng ngu ngốc, háo sắc, hay bám theo các nam thần ư???? - như nhận ra sự thất thố của mình, nữ sinh vội bịt miệng lại, nhìn cô cười hề hề - Mình xin lỗi.... -A! Không sao đâu, đúng là vậy mà. Ừm, cậu có biết lớp S, khoa âm nhạc ở đâu không? -Đó là lớp mình học, đi theo mình ha! Mình gọi cậu là Mẫn Mẫn được không? -Ưm, Thanh Nhi! Thanh Nhi kéo tay cô, dẫn đi. Trên đường, hai người cười đùa, nói chuyện rất vui vẻ mà không hề hay biết trong tâm đã vô tình nhận định đây sẽ là người bạn thân của mình sau này. Cứ như vậy, một tình bạn đẹp được sinh ra.