Cố Phong đặt nàng ngồi tựa vào cây, dặn nàng không được đến gần hắn. Sau đó liền đi đến chỗ Mộ Từ, giúp hắn trị thương. Sở cô nương... không sao chứ? Nàng ra sao không cần người phải lo. ... -- Nàng cùng Cố Phong tiếp tục hành trình của mình. Nơi nàng đến lần này là Vệ Quốc! Cố Phong, ta muốn ăn thứ đó! Nàng kéo vạt áo Cố Phong, tay còn lại chỉ về hướng người bán kẹo hồ lô. Y nhìn theo hướng tay nàng, kẹo hồ lô? Nàng thích loại kẹo này sao? “Sao tới giờ ta mới biết nàng thích ăn loại kẹo này vậy?” Y mua kẹo cho nàng, có chút thắc mắc liền mở miệng hỏi. Nàng vui vẻ nhận xiên kẹo: “Bản thân ta cũng chẳng rõ là thích hay không. Chỉ có cảm giác đây là thứ kẹo mà ta cực kì trân quý.” “Trân quý?” “Ừm.” Nàng cho kẹo vào miệng, vị ngọt này thật đúng là hoài niệm. Ở quá khứ ai đã mua kẹo này cho nàng nhỉ? Bằng hữu ư? E rằng vị bằng hữu này nàng muốn nhớ cũng chẳng nhớ được. Cố Phong nhìn nàng, khuôn mặt nàng hiện rõ nét hạnh phúc khi thưởng thức xiên kẹo này. Lúc trước nàng cũng có khoảng thời gian hạnh phúc ư? Hắn còn nhớ như in khoảng thời gian khi nàng vừa tỉnh dậy, tuy nàng mất trí nhớ nhưng ánh mắt đó, khuôn mặt đó lại hiện lên một loại thống khổ khiến Cố Phong hắn nhớ mãi không quên. Hắn từng hỏi nàng vì sao nàng buồn nhưng nàng chỉ lắc đầu thở dài ‘Có nhiều loại đau đớn không biết ở đâu ra nhưng lại cứ tồn tại ở lồng ngực. Muốn bỏ cũng không bỏ được!’. Nếu quá khứ của nàng chỉ toàn đau thương thì Cố Phong hắn dù có chết cũng không để nàng nhớ lại. Cố Phong và Sở Điệp nhanh chóng mở ra một hiệu thuốc nhỏ trong thành. Không hiểu vì sao một người thích phiêu diêu như nàng lại muốn sống trên mảnh đất này. “Đại phu, con trai ta sốt cao nhiều ngày không hạ nhiệt.” “Đại thúc yên tâm, ta bốc xong thuốc cho bọn họ sẽ tới nhà thăm khám cho cậu bé.” Có lẽ vì y quán của nàng bán thuốc giá cả phải chăng nên chẳng mấy chốc y quán của nàng đã gầy dựng được tên tuổi. Đến nàng còn không ngờ được cửa tiệm nàng ngẫu hứng mở để chữa bệnh cho người nghèo lại được nhiều người biết đến như vậy. “Dạo này đông khách như vậy một mình nàng liệu xoay xở được không?” Cố Phong nhìn nàng hỏi. Nàng nhìn y cười: “Ta dự định tuyển thêm thầy lang cho y quán. Dù sao nhiều người vẫn hơn. Mấy ngày nay nếu không có Cố Phong thì nàng cũng không thể nào xoay xở được y quán. Hắn giúp nàng chuẩn bị mọi thứ. Nếu không có hắn thì không có nàng ngày hôm nay. Cố Phong, ta nợ huynh quá nhiều rồi! ... Với nàng, ta tình nguyện! -- Mộ Dung Tiêu nâng ly rượu vàng lên miệng, y nhìn cửu đệ của mình. Nghe nói trong thành vừa xuất hiện thêm một y quán. Chỉ trong một tháng đã có danh tiếng trong kinh thành. Thật khiến người nghe hiếu kì. Một y quán mới mở lại có thể khiến hoàng thượng để tâm, quả thật không tầm thường. Y biết chuyện Sở Điệp? Trẫm còn nghe nói chủ nhân của y quán đó là nữ. ... Lâu rồi mới thấy huynh có hứng thú với nữ nhân. Hắn trầm giọng. Mộ Dung Tiêu lạnh lùng nhìn hắn. Từ khi gặp nàng, Mộ Dung Tiêu y đã không còn để mắt đến nữ nhân khác nữa rồi. Nữ chủ nhân y quán đó thật sự khiến trẫm có chút thích thú. Khuôn mặt nàng ta rất giống với Diệp Mộng Y. Nàng ta không phải Diệp Mộng Y. Trẫm muốn nàng ta, muốn nàng làm hoàng hậu, muốn nàng làm hoàng tỷ của ngươi.