Xuyên Qua Làm Cửu Vương Phi
Chương 22 : (¯`v´¯) Chương 22
Bẩm vương phi, vương gia đã về!
Nàng đưa mắt nhìn nô tỳ kia nhẹ gật đầu, gần một tháng nay hắn đã đi đâu?
Rời khỏi thư phòng, nàng đi đến phòng khách nhìn thấy hắn ngồi đó cùng một vị cô nương.
Vương gia lâu ngày không về phủ khi về lại mang một cô nương xinh đẹp về nhà. Ngài muốn lập thiếp sao? Nàng nhìn hắn cong môi cười, nàng không hiểu nổi nàng sao có thể chanh chua như vậy?
Mộ Từ đưa mắt nhìn nàng, xem ra hắn rời phủ khiến tâm trạng nàng vui vẻ hẳn lên.
Nàng ta là Hồng Thanh- công chúa Nam Quốc đến đây hòa thân.
Hắn ta muốn lập nàng ta làm trắc phi?
Hồng Thanh nhìn nàng khẽ cúi đầu chào hỏi: Hồng Thanh tham kiến vương phi.
Ngài sẽ lập Hồng Thanh công chúa làm trắc phi? Nàng nhìn hắn hỏi.
Hắn không nói chỉ gật đầu, cái gật đầu của hắn khiến cơ miệng nàng cứng đờ.
Thanh Nhi sau này sẽ ở chỗ ta, ngươi dọn về phòng của mình ở đi. Hắn nắm tay Hồng Thanh lạnh lùng lướt qua người nàng.
Hắn muốn lập nàng ta làm trắc phi, nàng không phản đối nhưng cái nắm tay này có ý gì? Hắn đang có toan tính gì? Trong lòng nàng trở nên trống rỗng, cảm giác hụt hẫng ngày một cao.
Bầu trời đêm nay không có sao, cũng không hề có ánh trăng, tất cả đều bị mây đen che lấp. Bình rượu hoa quế trên tay sớm đã bị nàng uống cạn.
Tiểu Diệp, nàng buồn vì cửu đệ đưa Hồng Thanh về phủ sao? Mộ Dung Tiêu từ trên nóc nhà phóng xuống nhìn nàng cười hỏi.
Ta sao phải buồn?
Y ngồi xuống cạnh nàng: Biết chuyện công chúa Nam Quốc đến đây hòa thân rồi à?
Ngài ấy không định dán giấy hỉ rước nàng ta về phủ sao? Công chúa hòa thân không thể quá đơn giản như vậy.
Là nàng ta tự nguyện. Y cầm bình rượu dưới sàn nhà lên thưởng thức.
Nàng cười trừ không nói thêm lời nào, chỉ tập trung uống rượu.
Nàng gục đầu xuống bàn, Mộ Dung Tiêu đưa tay vuốt lấy gò má nàng, mềm mịn, mát lạnh. Nàng uống quá nhiều rồi!
Đệ học thói nghe trộm người khác khi nào vậy? Y lên tiếng hỏi lớn.
Thân ảnh nhanh chóng nhảy xuống đất, hắn nhìn bát huynh rồi nhìn nàng.
Hồng Thanh hòa thân với ai, ta và huynh đều biết rõ. Hắn bế nàng lên nhìn Mộ Dung Tiêu nói.
Mộ Dung Tiêu nhún vai: Nàng ta thích đệ hơn ta vả lại ta thay đệ tạo phản. Người thiệt thòi là ta mới đúng chứ!
Hằn đặt nàng xuống giường, thuận tay đắp tấm chăn lên người nàng.
... Huynh vì tờ hưu thư có đáng không? Bát huynh của hắn vốn thích cuộc sống tự do tự tại. Mọi quyền thế của y đều giao hết cho hắn nhưng ngày đó y đứng trước mặt hắn nói y sẽ thay hắn tạo phản chỉ cần hắn chấp nhận viết thờ hưu thư.
Mộ Dung Tiêu ngồi dậy, phất tà áo ra đằng sau, cười nhẹ: Không tồn tại đáng hay không đáng. Nàng muốn tự do cho, ta liền cho nàng.
Tỉnh dậy trong cơn đau đầu, Diệp Mộng Y mệt mỏi ngồi dậy, cả người loạng không vững.
Hồng Thanh bê chậu nước ấm đi vào, nhìn thấy nàng liền cúi đầu cười nhẹ.
“Vương phi tỉnh rồi? Hồng Thanh biết tỷ hôm qua uống nhiều rượu nên đã chuẩn bị canh giải rượu cùng chậu nước ấm để rửa mặt.”
Nàng đưa mắt nhìn nàng ta: “Lòng tốt của công chúa quá lớn, ta nhận không nổi.”
“Tỷ đừng nói vậy. Tỷ vì Hồng Thanh mà bị vương gia đuổi...”
“Đuổi? Công chúa Nam Quốc muốn ngủ với hắn thì cứ việc ngủ. Ta sớm đã chán ghét nơi đó rồi.” Nàng lạnh lùng đi lướt qua nàng ta. Nàng ta đến là để khoe khoang sủng hạnh với nàng?
Hồng Thanh nhanh chóng giữ lấy cánh tay nàng. “Tỷ tỷ...”
“Ta lịch sự gọi ngươi hai tiếng “công chúa” thì ngươi cũng nên đáp lễ với ta bằng hai từ “vương phi”.” Nàng lạnh lùng, hung hăn dùng sức để thu tay về. Nàng nhìn nàng ta bị ngã xuống đất liền hừ lạnh đi ra ngoài. Giả tạo!
Hồng Thanh cắn răng nhìn bóng lưng kia, nàng là cái gì mà dám lên giọng với ả? Ả lớn hơn này 4 tuổi, nhẫn nhục gọi nàng hai tiếng “tỷ tỷ”, nàng không nhận lại còn dùng phép tắc để chỉnh đốn ả ta? Một người bị thất sủng sao đủ tư cách đối đầu với ả?
Nàng đi dạo trong khuôn viên Bạch Viện, bàn tay đưa lên xoa xoa thai dương. Thật sự rất đau đầu!
“Thân là vương phi lại không gọn gàng chỉnh chu. Ngươi muốn làm ta mất mặt lần nữa?”
Nàng cau mày nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy hắn đang nhàn rỗi thưởng trà.
“Mặt mũi của ngài sáng chói như sao. Dù có thêm 100 Diệp Mộng Y cũng không vấy bẩn nổi ngài.”
Hắn nhếch môi: “Lại đây!”
Nàng cắn chặt môi dưới, đi lại chỗ hắn. Kể từ lần cùng hắn ở trong hang động đến nay, đây là lần tiên nàng ngồi chung chỗ với hắn. Cũng từ lần đó, nàng không còn nhìn thấy nét ôn nhu đó nữa. Thật sự là nàng ảo mộng rồi!
“Đang nghĩ gì?” Hắn hỏi.
“Ta đang nghĩ lần đó ở trong hang động, vương gia có ý muốn cho ta binh phù. Ý muốn này không biết còn hiệu lực không?” Nàng chống cằm nhìn hắn hỏi.
“Cơ hội không đến lần hai. Ngươi muốn lấy thì tự tìm.”
Nàng cười trừ: Đúng là cơ hội không đến lần hai. Ta đúng là không biết nắm bắt thời cơ.
Hắn nhìn nàng, nàng lãnh đạm thưởng thức trà: “Hồng Thanh và ngươi về sau là tỷ muội, ngươi cũng đừng hà khắc với nàng quá.”
Nàng khựng lại, hắn vậy mà lại bệnh vực cho nàng ta?
“Hồng Thanh công chúa xem ra đã khiến cho vương gia mềm lòng rồi.” Nàng đặt tách trà xuống bàn, nhìn hắn cười nói.
“... Nàng ấy mềm yếu cần được bảo vệ.”
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
113 chương
115 chương
149 chương