Xuyên Qua Hoang Dã
Chương 53 : Định Mệnh của Bội La
Cho tới giờ xuất hiện chỉ là những nhóm phong lang nhỏ, bởi vì ly lỵ không cho phép đại quân phong lang tiến vào lãnh địa nhân tộc, giống như lời nhân tộc nói, chúng nó thông minh giảo hoạt hơn hỏa trư tộc rất nhiều, chúng nó biết rõ một khi đại quân phong lang tiến vào lãnh địa phía sau mình, đến lúc đó nó sẽ bị hình thành thế giáp công, ly lỵ tộc đối mặt với một số lượng phong lang khổng lồ, tình thế sẽ rất nguy hiểm!
Vì thế, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng nhiệm vụ lần này rất đơn giản, đặc biệt Phong Báo còn mang theo rất nhiều tấm lưới, tin tưởng nếu bố trí chặt chẽ một chút thì chúng nó nhất định có thể tạo ra hiệu quả kì diệu. Minh Phong cùng Phong Hổ không đi cùng, bọn họ còn đứa nhỏ cần nuôi nấng, mặc khác, Phong Lộ cùng Khoa Bố Đa khẳng định phải lưu lại.
Phong Báo cùng Lạc Âu mang theo Ngải Kỳ, Khải Nhĩ, Liên Phỉ, Đạt Hàn cùng mười mấy tộc nhân khác rời đi. Hiện giờ có Minh Phong cùng Phong Hổ ở, bọn họ cũng thực an tâm về chuyện bộ lạc, trước kia luôn phải lưu lại một người, nghĩ đến sau này có thể cùng Phong Báo đi làm nhiệm vụ, Lạc Âu nhất thời cười tới không thể khép miệng.
Phong Báo cùng Lạc Âu vừa rời đi, hôm sau Minh Phong đã bắt đầu phái người truyền dạy cách làm đồ gốm cho các bộ lạc khác. Hơn nữa còn nói, ho vọng mọi người có thể tăng cao kĩ thuật này hơn nữa, không cần bị giới hạn trong chút tri thức được truyền thụ.
Vì thế, tất cả các lãnh địa nhân tộc đều bừng bừng sức sống đi làm đồ gốm. Minh Phong cùng Phong Hổ bắt đầu suy nghĩ cụ thể việc giao dịch với hỏa trư tộc, lần này ngay cả Bội La lâu ngày không xuất hiện cũng tham gia—— lúc trước bọn họ lấy cớ Minh Phong phải sinh đứa nhỏ mới để Bội La ở nhà Văn Trạm, hiện giờ đứa nhỏ cũng sinh rồi, thực sự không còn lý do gì để Bội La ở chỗ Văn Trạm. Vì thế, cho dù Bội La không muốn, Minh Phong cùng Phong Hổ vẫn mang nó vầ nhà.
“Trạm, ngươi có thời gian nhất định phải tới chơi với ta nga.” Bội La dẩu dẩu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt đen láy ngập nước nhìn Văn Trạm, bàn tay nhỏ bé làm thế nào cũng không chịu buông tay người ta, bộ dáng mếu mào làm Văn Trạm nhìn mà đau lòng.
Minh Phong một tay nâng cái mông nhỏ béo tròn của Bội La, một tay đỡ thắt lưng nó, nhìn Bội La nước mắt lưng tròng tạm biệt với Văn Trạm—— người này, thân mình lại sắp bám dính lấy người Văn Trạm!
Cánh tay ngắn ngủn béo tròn ôm lấy cổ Văn Trạm khóc nức nở nói: “Trạm, người ta muốn hôn hôn.”
Văn Trạm đỏ mặt xấu hổ nhìn Minh Phong cùng Phong Hổ cứng ngắc đang ôm Phong Hiên một cái—— bình thường chỉ có hai bọn họ nói đùa cũng không sao, hiện giờ song thân Bội La đều ở đây, sao hắn có thể hôn được a!
Bội La mới không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp chu cái miệng nhỏ nhích tới gần môi Văn Trạm, cánh môi mềm mại hồng nhuận như cánh hoa áp lên, cọ xát hai cái, lại duỗi đầu lưỡi ra như đang ăn cái gì đó mà liếm liếm môi hắn vài cái.
Văn Trạm đỏ mặt tim đập dồn dập lùi ra sau, hắn thật sự không có dũng khí tiếp tục. Tuy Minh Phong cùng Phong Hổ cũng không biểu hiện thần sắc khác thường, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cho dù Bội La vẫn là một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn có vẻ chưa thỏa mãn của Bội La, mặt Văn Trạm đỏ lên, lập tức nhịn không được cảm xúc bi thương đang dâng trào—— tiểu tử này rốt cuộc phải rời đi! Nghĩ vậy, trái tim hắn đau đớn, cơ hồ muốn bật khóc.
Sau khi trở về bên người song thân sẽ dần dần quên mình đi? Nghĩ tới đây, Văn Trạm lại cảm thấy đau đớn, đối với đứa nhỏ này, hắn đã dồn hết tất cả tâm tư, xem nó hệt như đứa nhỏ của mình mà yêu thương, hiện giờ nó phải trở về bên cạnh song thân, đối với Văn Trạm mà nói hệt như mất đi đứa nhỏ vậy.
“Văn Trạm.” Minh Phong chú ý tới biểu tình ưu thương của Văn Trạm, an ủi nói: “Lúc nào ngươi có thời gian thì tới nhà chúng ta nhìn Bội La được không? Nó thực thích ngươi, tính tình đứa nhỏ này luôn thực lạnh nhạt, cho dù là chúng ta nó cũng không bám dính đến vậy. Hơn nữa, chúng ta sau này có thể sẽ rất bận rộn, tiểu gia hỏa Bội La này khẳng định còn phải phiền toái ngươi.”
Bội La trực tiếp trở mình xem thường: “Kia còn mang ta về làm gì, cứ để ta ở lại đây không phải được rồi sao?”
Minh Phong nhìn chằm chằm nó một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Phong Hổ, còn có tiểu Phong Hiên ngoan ngoãn ngủ trên khuỷu tay y.
“Vậy được rồi.” Minh Phong đột nhiên nói, dọa mọi người nhảy dựng: “Văn Trạm, kỳ thật Bội La ở đâu cũng không sao cả, bởi vì chúng ta thực thương nó nên hi vọng ngươi đừng hiểu nhầm chúng ta không thích nên mới bỏ bê nó, mà đây chính là lựa chọn của nó, chúng ta tôn trọng ý nguyện của nó. Ta thấy ngươi cũng thực luyến tiếc Bội La, vậy cứ để nó ở lại đây đi. Bất quá, chúng ta hiện giờ có việc tìm nó trao đổi một chút, vì thế, chiều nay ngươi có thể tới nhà ta đón Bội La không? Thuận tiện ăn cơm chiều luôn.”
Văn Trạm sửng sốt, hắn có chút do dự nhìn Bội La, hai mắt tiểu tử này đang tỏa sáng nhìn hắn. Chậm rãi gật đầu, lập tức đổi lấy nụ cười sáng lạn không thua gì ánh mặt trời của Bội La, cười đến mức trái tim Văn Trạm ngứa ngáy, hận không thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của đứa nhỏ này.
“Cứ vậy đi. Văn Trạm, chúng ta chờ ngươi nga. Đi trước, buổi chiều gặp.” Nói xong, Minh Phong gật gật đầu, một nhà bốn người liền ly khai.
Về tới nhà, Minh Phong, Phong Hổ cùng Bội La bắt đầu thương lượng giao dịch với hỏa trư tộc. Trước mắt xem ra hỏa trưa tộc có thực lực không lớn cùng hải xà tộc là đối tượng thích hợp nhất để giao dịch, nhưng so với hải xà tộc quá xa xôi, hỏa trư tộc hiển nhiên là đối tượng rất tốt.
“Rất đơn giản, chúng nó không phải có thể nghe hiểu tiếng người sao? Kêu một con ra, cho nó ăn thử chút thức ăn làm từ nồi gốm là được. Chúng ta lại không có tâm tư xấu gì, chỉ muốn giao dịch có lợi đôi bên mà thôi.” Bội La dửng dưng nói, theo tập tính của hỏa trư tộc, muốn giao dịch cũng không phải chuyện quá khó.
“Vấn đề là giá cả, chúng ta nên đổi bao nhiêu?” Phong Hổ gãi gãi đầu, đè thấp giọng, sợ làm ồn đứa nhỏ đang ngủ say.
“Thứ nhất, chúng ta phải xác định mình có gì để trao đổi. Trước mắt xem ra thì có lương thực, hoa quả, thủy sản, muối ăn, đồ gia vị cùng đồ gốm, có rất nhiều vật phẩm để trao đổi. Nhưng trong số đó, lương thực ngũ cốc chỉ có nhân loại có đôi tay linh hoạt có thể gieo trồng, khoai lang thì tất cả các chủng tộc đều có thể trồng cùng thu hoạch, hoa quả cũng vậy, rất dễ tìm kiếm. Mặc khác chính là thức ăn chín, công cụ, gia vị cũng là những thứ đặc biệt chỉ có chúng ta có cùng có thể làm ra. Thủy sản, trước mắt xem ra, hỏa trư tộc cũng không có bản lĩnh có được, vì thế cũng có thể xem là đặc sản của chúng ta.” Minh Phong trầm ổn phân tích.
“Sau đó chính là vật phẩm trao đổi đối phương có thể dùng để trao đổi, thứ nhất, đơn giản nhất là con mồi, nhưng thứ này chúng ta hiển nhiên không thiếu, bởi vì không còn chiến tranh nên việc huấn luyện nhân loại chúng ta đều dựa vào săn bắn, vì thế con mồi không cần… Sau đó chính là chúng ta cần gì, tỷ như lương thực chưa gia công, cây đay, cây bông… hết thảy những thứ chúng ta có thể sử dụng. Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, chính là vấn đề lãnh địa, cũng là mục đích quan trọng nhất của chúng ta cần hỏa trư tộc đồng ý, để chúng ta có thể tiến vào lãnh địa của chúng nó săn bắn trong kì triều cường.” Phong Hổ bổ sung tiếp.
Bội La gật đầu: “Chuyện này cũng không tính là quá khó, hỏa trư tộc có trí tuệ, tin tưởng chúng nó biết nên làm gì mới có lợi nhất cho chủng tộc mình.”
“Về phần giá cả cụ thể, có thể đợi đến lúc đó nói sau, hiện giờ còn không biết phản ứng của chúng nó. Chờ bọn ba ba cùng phụ thân trở về thì có thể chuẩn bị bắt đầu giao dịch với hỏa trư tộc.”
Ba người nhìn nhau, gật gật đầu, chuyện này cứ đơn giản như vậy đã thương lượng xong.
“Có chút việc nhỏ này cũng phải mang ta về a, thật là!” Bội La bất mãn oán giận, nó đã bắt đầu tưởng niệm nụ hôn của Trạm.
Minh Phong ôm lấy thân hình mũm mĩm của nó, véo cái mông đầy thịt của nó một phen.
“Ngươi thật không có lương tâm a, chúng ta đã bao lâu không gặp rồi, ngươi không nhớ ta chút nào à?”
Bội La nhăn nhó gương mặt nhỏ nhắn béo tròn của trẻ con: “Không biết ai một mực không tới xem ta nga. Làm ánh mặt Trạm nhà ta luôn dùng biểu tình đồng tình nhìn ta.”
“Đi.” Minh Phong buông Bội La: “Ngươi không ít lần dựa vào đó để chiếm tiện nghi người ta đi.”
“Kia đương nhiên.” Bội La đắc ý nhếch cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra biểu tình thèm nhỏ dãi, biểu tình như vậy lại bày ra trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu thực sự rất kì quái: “Nếm được rất nhiều mỹ vị.”
“Nói tới đây, ta có việc muốn thương lượng với ngươi một chút.” Bội La nghiêm túc nói với Minh Phong.
“Không được.” Nó còn chưa mở miệng, Minh Phong đã cự tuyệt.
Bội La không cam lòng than thở: “Ngươi còn chưa nghe ta nói muốn làm gì!”
“Không cần nghe ta cũng biết, ngươi có nghĩ tới không, nếu ngươi đột nhiên trưởng thành, phải làm thế nào giải thích với Văn Trạm. Chẳng lẽ ngươi nói ngươi là người phục sinh? Ngươi có cơ thể trẻ con nhưng tâm linh người lớn? Nếu hắn biết chuyện này thì tất cả cố gắng trước kia của ngươi coi như đổ sông đổ biển. Hơn nữa, ngươi bảo mọi người trong bộ lạc làm thế nào tiếp nhận chuyện này? Chẳng lẽ ngươi muốn sống trong ánh nhìn khác thường của mọi người, cho dù ngươi không sợ, chẳng lẽ ngươi muốn Trạm cùng ngươi sống những ngày như vậy?” Minh Phong không tăng cao âm điệu, giọng điệu bình thản tựa như đang nói một chuyện rất bình thường. Nhưng mỗi vấn đề đều đánh trúng trọng điểm, đâm sâu vào lòng Bội La.
Cái đầu nhỏ của Bội La ủ rũ cúi thấp xuống: “Kỳ thật ngươi cũng thấy rồi, hắn luôn xem ta là đứa nhỏ.” Gương mặt nhỏ nhắn lộ ra chua xót không phù hợp với độ tuổi: “Mặc kệ ta nói gì, mặc kệ bao nhiêu lần ta nói thích hắn, muốn hắn làm bầu bạn, hắn đều xem là ta nói đùa, là trẻ con. Cho dù có hành động thân mật hắn cũng không để ý, bởi vì ta vẫn chỉ là một đứa con nít cái gì cũng không hiểu. Loại cảm giác này, thật sự không thể cam lòng, thực thất bại a! Hắn hiện tại đối với ta có tình cảm rất sâu, chính là nó lại là tình cảm thân nhân, không phải đối với bầu bạn! Ta sợ một ngày nào đó hắn thật sự xem ta là đứa con, đến lúc đó ta muốn có được hắn lại càng khó khăn hơn.”
Phong Hổ im lặng nghe bọn họ nói chuyện nãy giờ đột nhiên sáp vào một câu: “Kia vì sao còn không chịu theo chúng ta trở về, nếu tách ra một đoạn thời gian, tuy rằng tạm thời phải xa cách, nhưng ngươi có thể dễ dàng dựa vào khoảng thời gian trước để có một vị trí quan trọng trong lòng đối phương, triển khai thế công kích mới.”
Bội La lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Ta không nỡ.”
“Cái gì?” Minh Phong cùng Phong Hổ trăm miệng một lời hỏi, thực hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, tiểu gia hỏa này mà biết săn sóc người vậy sao?
“Ta chính là không nỡ.” Bội La hét lên: “Gia hỏa kia ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng kỳ thực là người rất nặng tình cảm, thực khao khát tình cảm, là một người rất tịch mịch. Nếu ta đi rồi hắn khẳng định sẽ rất thương tâm, ta làm sao nỡ để hắn như vậy a.”
“Oa——” Bé con bị âm thanh Bội La đánh thức bất mãn gào khóc.
Minh Phong vội chạy tới ôm lấy bé, cho Bội La một cái liếc mắt xem thường, sau đó đi tới đi lui trong phòng, nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ, ra dấu bảo hai người ngậm miệng sau đó dỗ tiểu Phong Hiên ngủ tiếp. Bé con này vốn chưa ngủ đã, nức nở hai tiếng, được Minh Phong dỗ dành liền dựa vào vai cậu ngủ thiếp đi.
Một lát sau, Minh Phong thật cẩn thận đặt bé con vào lớp da thú thật dày trên giường, hai nam nhân lớn nhỏ bên kia lúc này mới thở phào.
Phong Hổ vỗ vỗ bả vai non mềm của Bội La, ánh mắt tán thưởng: “Tốt lắm, ta cứ lo lắng tình cảm của ngươi cùng Văn Trạm, bất quá thấy ngươi thế này ta yên tâm rồi. Ngươi trưởng thành sẽ là một hảo nam nhân.”
“Kỳ thật ngươi cũng không cần lúc nào cũng làm nũng, có thể canh đúng lúc biểu hiện một mặt thành thục của ngươi, như vậy hắn sẽ hoang mang, sẽ không xem ngươi là đứa nhỏ nữa. Còn nữa, Văn Trạm tới rồi, chuyện này dừng lại ở đây.” Minh Phong ý bảo đề tài này đã xong. Bội La lập tức làm ra vẻ tò mò với đệ đệ Phong Hiên ở bên cạnh. Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Văn Trạm.” Minh Phong mở cửa để Văn Trạm vào nhà.
Bội La vừa thấy Văn Trạm tới, ánh mắt lập tức sáng rực bổ nhào vào lòng ngực hắn.
Văn Trạm ôm cổ Bội La: “Đứa nhỏ này, sao bất cẩn như vậy, nếu ta không chụp được không phải ngươi ngã xuống giường rồi sao.” Sau đó, đột nhiên nghĩ tới mình đang ở trong nhà người khác, tiểu tử trong lòng mình cũng là đứa nhỏ của người khác, hai gò má không khỏi đỏ bừng.
Minh Phong khoát tay, biểu thị mình không để ý.
“Nó a, da dày lắm, ta xem chỉ có mình ngươi có thể chế trụ nó.”
“Hôm nay ăn gì?” Phong Hổ tham ăn tiến tới trước mặt Minh Phong.
“Này a.” Minh Phong làm ra vẻ thần bí.
Hoàn Chương 53.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
4 chương
10 chương
1341 chương