Xuyên Qua Hoang Dã

Chương 36 : Tử linh giới

“A, rất lớn, lớn đến mức không có biên giới. Nơi đó không phải tinh cầu mà là một đại địa vô hạn. Có sông, có núi, nhưng không có vật sống.” “Không có vật sống thì sợ cái gì?” Phong Hổ khó hiểu hỏi. Con nghê liếc mắt nhìn y một cái: “Chính vì không có vật sống nên mới đáng sợ a, sinh vật nơi đó đều không có sinh mệnh, giống như bộ xương khô, cương thi, vu yêu này nọ. Đều là những thứ bất tử, lấy bộ xương khô ví dụ đi, nó vốn là một bộ xương, ngươi đánh vỡ nó cũng vô dụng, trừ phi đánh nát hết toàn xương cốt trên người nó. Bộ xương khô trong tử linh giới là vô cùng vô tận, đủ để đè chết các ngươi.” Phong Hổ ngây ngẩn cả người, y đột nhiên nhớ tới trận đại chiến nhân trư mỗi trăm năm một lần. Thực lực nhân loại không thể nghi ngờ là mạnh hơn hỏa trư tộc rất nhiều, nhưng vì nguyên nhân số lượng nên mới bị ép vào thế yếu trong chiến tranh. “Bất quá nếu chúng nó muốn xâm lấn cả tinh cầu, vậy phát động tất cả mọi người trên tinh cầu chống lại đi.” Siết chặt nắm tay, Phong Hổ trầm giọng: “Chúng nó nếu phải băng qua kết giới mới tới được bên này, hiển nhiên sẽ không kịp thích ứng với hoàn cảnh nơi này, chúng ta có thể thừa dịp đó mà hung hăng đánh văng bọn nó trở về.” Phong Hổ hung tợn nói. Y không thích chiến tranh, nhưng cũng không e ngại. Con nghê vừa lúc ăn xong một củ khoai, liền không chút khách khí tự moi ra một củ khác, lại bắt đầu gặm lấy gặm để. Không có bất cứ phản ứng nào với lời nói của Phong Hổ, nhưng Minh Phong thì vỗ vỗ tay y: “Được rồi, đừng khẩn trương, chúng ta còn một trăm năm mà, có thể làm rất nhiều chuyện.” Nói xong, cậu quay đầu nói với con nghê: “Tiếp tục nói chuyện tử linh giới kia đi.” “Nga, nơi đó tràn ngập tử khí, đó là những thứ người bên tử linh giới dùng để tu luyện. Người bình thường cũng có thể sống trong đó, nhưng nơi đó không có vật sống, cũng không có thức ăn, vì thế mới không sinh tồn được.” Minh Phong xoa cằm, có chút đăm chiêu nói: “Nói cách khác đối với sinh vật tử linh giới, tử linh giới mới là nơi tốt nhất để chúng nó sinh tồn, kia vì cái gì nó còn muốn xâm chiếm nơi này? Hay nói đúng hơn việc nó định xâm chiếm nơi này chỉ là suy đoán của chúng ta, căn bản chưa từng được xác nhận?” Sau khi Minh Phong nói những lời này, Phong Hổ cùng con nghê đồng thời ngây ngẩn, quả thực, chúng nó quả thực không nghĩ tới vấn đề này, có vẻ lúc biết kết giới bị mở gia thì phản ứng đầu tiên chính là muốn xâm lược. Minh Phong quay đầu hỏi con nghê: “Chúng nó có chủng tộc có trí tuệ không?” Con nghê cực kỳ nhân tính hóa đưa vuốt lên vỗ vỗ đầu mình: “Ân, có. Bất quá chủng tộc bên tử linh giới, để ta giảng giải cho ngươi một chút.” “Tử linh giới cũng có rất nhiều chủng tộc, nếu kể hết toàn bộ cũng không dễ, bất quá số lượng nhiều nhất cùng có tiềm lực nhất thì có ba chủng tộc: bộ xương khô, cương thi cùng vu yêu. Ba loại này đều là cấp nhấp nhất, chúng nó bất tử, vì thế có thể liên tục tu luyện để thăng cấp, chỉ cần trong lúc chiến đấu không bị đánh chết. Mỗi thời mỗi khắc ở tử linh giới đểu có thể phát sinh chiến đấu, lúc chưa có trí tuệ, bọn nó theo bản năng phải đề cao thực lực, có trí tuệ thì chúng nó bắt đầu tìm cách đề cao thực lực, chúng nó có thể sử dụng linh hồn lực của kẻ thất bại để nâng cao thực lực, tựa như quỷ hút máu hút huyết các ngươi vậy.” Nói tới đây, con nghê cẩn thận nhìn qua Minh Phong, lúc trước có đọc qua tâm tư của Minh Phong nên nó biết vì sao cậu bị rớt xuống vực sâu: “Hơn nữa, độ dày đặc của tử khí ở tử linh giới không đồng dạng, càng là người có thực lực cao thì càng chiếm giữ được nơi có tử khí càng đậm đặc càng cao hơn. Vì thế, sinh vật trong tử linh giới luôn đấu đá, cũng không thể gọi là tà ác, phương thức sinh tồn của bọn nó chính là vậy. Gần nhất bên chúng nó sinh ra một tân vương, vừa mới đả bại tất cả cao thủ khiêu chiến cùng vương giả tiền nhiệm. Còn nữa, trên cơ bản thì tất cả vương giả ở tử linh giới đều sinh ra từ tộc cương thi, chủng tộc này lúc mới sinh ra thì cứng đờ, vừa xấu vừa thối, bất quá sau đó càng trở nên được hơn, tu vi càng cao thì bộ dáng của tộc cương thi càng xinh đẹp, hơn nữa chúng nó dần dần còn có thể sinh ra cảm giác, điểm không giống nhân loại là cho dù không ăn gì chúng nó cũng không đói chết, nhưng nếu có thứ để ăn thì chúng nó hẳn cũng không cự tuyệt. Vương giả mới xuất hiện kia, lúc xinh ra cũng đã rất đẹp, nói cách khác là ngay từ lúc bắt đầu đã rất được, tiềm lực rất mạnh, vì thế vô cùng cường đại, thực lực vô tận.” Nói gì mà cứ chung chung, Minh Khê thầm oán trong lòng. Con nghê này quả nhiên—— “Quả nhiên cái gì?” Con nghê trừng to mắt, truy hỏi Minh Phong. Minh Phong nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười không có chút độ ấm nào. “Ngươi quả nhiên có thể nhìn thấu suy nghĩ người khác, hơn nữa còn một mực xem chúng ta nghĩ gì.” Con nghê nhìn thấy biểu tình Minh Phong thì rùng mình, trong chớp mắt nó lui ra sau ba thước, hoảng sợ nhìn cậu. “A a a, ta không phải cố ý, ngươi đừng tức giận a. Ta chỉ là thói quen mà thôi.” “Thói quen cái gì, thói quen xem suy nghĩ người ta à. Vậy ngươi đúng là thực xấu xa.” Phong Hổ thực hàm hậu nói một câu làm trái tim yếu ớt của con nghê bị đả thương nặng nề. Bất quá, nếu con nghê hiện giờ nhìn tâm tư của y, phỏng chừng sẽ có dục vọng giết người. “Thứ nhất, về sau không được xem suy nghĩ của chúng ta nữa; thứ hai dạy chúng ta biện pháp phòng ngự.” Minh Phong thản nhiên đưa ra yêu cầu. Con nghê vội vàng gật đầu: “Nga nga, tốt. Chính là hình như không có biện pháp phòng ngự, biện pháp duy nhất là có lực tinh thần cao hơn ta, bất quá phỏng chừng điểm này các ngươi không có khả năng đạt tới.” Minh Phong thở dài, quyết định không so đo với đại gia hỏa này nữa, cậu hiện giờ thực hoài nghi, con nghê thẳng tính như vậy làm thế nào bình an sống sót mà không bị đám người nó đắc tội xúm lại đánh hội đồng. “Vậy còn chuyện gì khác không?” “Có!” Con nghê giơ một móng vuốt của mình lên cao cao. Minh Phong ấn ấn trán mình, nó nghĩ nó là học sinh tiểu học sao? “Nói!” “Ngươi trước kia làm thế nào biết ta lừa ngươi a?” Đôi mắt kim sắc dã tính tràn ngập tò mò, lấy lòng nhìn Minh Phong. “Rất đơn giản, nội dung nói chuyện của ngươi lúc ấy ngây ngốc một cách thái quá.” Nếu thật sự muốn cậu làm gì, sao lại phái một con nghê đơn thuần như vậy tới mặc cả? “Hơn nữa, tuy ánh mắt ngươi lúc đó không đổi, nhưng mắt ngươi thì cười đến mức nó híp thành một cái khe. Làm người ta không cảm thấy không thích hợp cũng khó. Cuối cùng, ngươi rõ ràng thoạt nhìn không có mưu tính gì, nhưng lần nào cũng có thể nói được trọng điểm suy nghĩ trong lòng ta, ta đương nhiên cảm thấy không thích hợp, sau đó thử một chút, quả nhiên ngươi lại biết ta đang suy nghĩ gì.” Con nghê thừa nhận ánh mắt khinh bỉ của Phong Hổ, lại kiên trì hỏi: “Vậy ngươi làm thế nào tránh được độc tâm thuật của ta, rõ ràng lúc ấy ngươi nghĩ gì ta cũng đều biết a?” “Này rất đơn giản, ta đoán độc tâm thuật của ngươi chỉ có thể tra xét những suy nghĩ bên ngoài, vì thế ta thử chuyển những suy nghĩ hoài nghi thành một loại tiềm thức, này đối với ta cũng không khó, chỉ cần chút kỹ xảo thôi miên là được. Còn nữa, thuận tiện nói cho ngươi biết, ta sau khi nghe ngươi thỏa hiệp nói ta có thể mang theo người trong bộ lạc mới xác định ngươi đọc được suy nghĩ của ta.” Con nghê hoa lệ hóa đá, hóa ra nó phạm vào sai lầm đơn giản như vậy, lúc gạt người cư nhiên lại quên khống chế biểu tình—— trời ạ, mất hết mặt mũi rồi! Cái đầu to ầm một tiếng nện lên mặt đất, hai chân trước chụp lên đầu, hận không thể đào một cái lỗ chui vào. Phong Hổ lo lắng nhìn con nghê một chút: “Nó không sao chứ?” Bộ dáng con nghê có vẻ thực lực rất cao, nhưng sao có chút đả kích đã không chịu nổi vậy a? “Không có việc gì.” Minh Phong không thèm để ý khoát tay: “Không cần lo cho nó. Bất quá, chúng ta không có thời gian mạo hiểm dưới lòng đất, ngươi theo giúp ta tới xem tộc ngõa đạt, sau đó chúng ta trở về bộ lạc. Chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm.” Minh Phong không hỏi con nghê vì sao lại chọn mình, này không có gì hay ho phải hỏi. Ngẫm lại cũng biết, trên tinh cầu này người có ít thành kiến về chủng tộc nhất hẳn chính là người tới từ một tinh cầu khác như cậu. Điểm này, ngay cả bọn Phong Hổ cũng thua kém Minh Phong. Nếu thật sự có chiến tranh, như vậy các chủng tộc rất cần phải liên hợp lại. Đáng tiếc, theo Minh Phong thì ý tưởng của con nghê chưa đủ căn cứ—— vì cái gì liền nhận định tử linh giới muốn xâm lấn nơi này, nếu có trí tuệ hẳn có thể câu thông. Theo biểu hiện của con nghê, nhân vật cao cấp của tử linh giới hẳn có trí tuệ rất cao. Bất quá—— ánh mắt Minh phong chợt lóe quang mang sắc bén—— nếu chúng nó thật sự muốn chiến, cậu cũng không sợ hãi! “Con nghê.” Minh Phong đột nhiên ôn hòa gọi con nghê. Con nghê lại nhảy ra xa thêm một chút, đề phòng nhìn Minh Phong: “Chuyện gì?” Phong Hổ khó hiểu, biểu tình Minh Phong vừa nãy rõ ràng rất ôn hòa, tuyệt đối không lộ ra chút tâm tư nào, y cũng không nhìn ra gì, sao con nghê này lại mẫn cảm như vậy? “Ta muốn đi xem tộc ngõa đạt, Phong Hổ cũng đi cùng, ngươi đưa chúng ta qua đó được không?” Đối với thần thú cao lớn đơn thuần này, vẫn trực tiếp một chút thì tốt hơn, phỏng chừng nó căn bản không biết cái gì gọi là uyển chuyển. “Đi a.” Con nghê thoải mái đáp ứng: “Các ngươi leo lên lưng ta đi.” Chờ Phong Hổ cùng Minh Phong ngồi ổn trên lưng nó, con nghê kêu một tiếng liền bay lên. Vẫn như cũ là một trận cưỡi mây đạp gió, hai người còn chưa hồi phục tinh thần thì đã tới một thế giới hoàn toàn tối đen. Phong Hổ ôm chặt thắt lưng Minh Phong, cơ thể hơi siết chặt: “Tới rồi sao?” Minh Phong trấn an vỗ vỗ cánh tay ôm chặt bên hông mình, phản ứng của Phong Hổ thực bình thường, một người bị vây hãm trong bóng tối luôn vô thức phát động bản năng đề phòng. Cậu lấy ra một cái đèn pin, bật lên. Cẩn thận nhìn quanh, sau đó quay đầu nói với con nghê: “Con nghê, bên kia chính là sơn động của tộc ngõa đạt đi.” Con nghê gật gật đầu: “Ân, ngươi cứ đi tới là được. Lúc nào muốn về thì dùng ngọc giản kia gọi ta, kia không phải đồ giả, lần này…” Nó do dự một chút, vẫn không nói ra lí do: “Là có nguyên do, lần sau nhất định sẽ không.” Minh Phong gật gật đầu: “Tốt. Cám ơn.” Con nghê đi rồi, Phong Hổ mới nói với Minh Phong: “Con nghê kia thật đơn thuần a, tuy thực lực rất cao nhưng bị lừa thì cũng không tốt lắm. Hay bảo nó tới bộ lạc đi, tốt xấu gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Người trong bộ lạc sẽ không lợi dụng nó, ngươi yên tâm.” Minh Phong lắc đầu: “Ta đương nhiên biết người trong bộ lạc sẽ không làm vậy, bất quá, không cần đâu, nó tự nhiên có người chiếu cố rồi. Ngươi chú ý phản ứng lúc ta gọi tên nó không?” “Thấy, chính là ta cảm thấy rất kỳ quái, nó đơn thuần như vậy, chuyện nó đã đáp ứng nhất định sẽ làm được, vì thế lúc ấy hẳn nó không biết ngươi nghĩ gì trong lòng nên mới phản ứng kịch liệt như vậy.” Sơn động còn rất xa, vì để Phong Hổ có thời gian thích ứng, hai người đi khá chậm. Minh Phong nắm tay y, vừa đi vừa trả lời. “Ánh mắt của nó lúc đó không phải đề phòng, sợ hãi, hay khẩn trương này nọ, mà là vẻ mặt rất kỳ quái, một loại biểu tình thực quen mắt. Vừa rồi ta mới nhớ ra, mỗi lần Ngải Kỳ thấy ta có ý đồ muốn chọc hắn thì có biểu tình như vậy, nhưng vẫn có chút không giống.” Phong Hổ kinh ngạc kêu một tiếng: “Ngươi nói là——” “Ân.” Minh Phong khẳng định gật gật đầu: “Có người thường xuyên chọc nó, vì thế mới hình thành phản xạ phản ứng như vậy. Con nghê tuy đơn thuần, cá tính cũng thực thẳng thắn, những sinh vật có tính cách này thường có trực giác rất kinh người, nếu không phải không có ác ý hẳn nó sẽ không cho đối phương tiếp cận, vì thế suy ra, đối phương hẳn là người có thể tín nhiệm, không biết là bầu bạn hay bằng hữu của nó.” “Vậy là tốt rồi, con nghê không tệ, có người chiếu cố là tốt rồi, bằng không nó chỉ có một mình thực sự rất cô đơn.” Phong Hổ hài lòng gật gật đầu, con nghê đơn thuần thẳng thắng thực sự rất khó làm người ta chán ghét, hơn nữa nó lại là người đưa Minh Phong ra khỏi vực sâu, chỉ điểm này thôi cũng đủ để Phong Hổ xem nó là người trong nhà. “Ngươi không sao chứ?” Minh Phong có chút lo lắng hỏi Phong Hổ, nơi này không có ma pháp nguyên tố, Phong Hổ quen sử dụng sức mạnh nguyên tố có thể khó thích ứng. Phong Hổ không để ý khoát tay: “Không có việc gì, không phải có thể sử dụng nội lực sao? Nơi này thật ra rất tốt để tu luyện nội lực.” Nói xong, y tò mò nhìn xung quanh, đáng tiếc, trừ bỏ một khoảng nhỏ được ánh đèn chiếu sáng, y không thể nhìn thấy gì khác ở bên ngoài. Lúc nói chuyện, bọn họ đã tiến tới rất gần sơn động. Ánh sáng từ đèn pin đã sớm hấp dẫn sự chú ý của tộc nhân ngõa đạt, chẳng qua chúng nó đều không ngờ người tới là Minh Phong. Thủ lĩnh nhóm cảnh giới vừa lúc là Nha, nó kinh ngạc nhìn Minh Phong, ánh mắt rõ ràng mang theo kinh hỉ, nhưng, vì mặt mũi, nó vẫn khụ hai tiếng, miễn cưỡng đè nén tình tự kinh hỉ xuống. Đen mặt nghiêm túc nói: “Ngươi không phải đã trở về sao? Sao lại trở lại đây? Còn nữa, người cao to bên cạnh ngươi là ai?” Với nhãn lực của Minh Phong cùng Phong Hổ đương nhiên biết nó khẩu thị tâm phi, Minh Phong mỉm cười, vừa định nói chuyện thì cửa động truyền tới một âm thanh quen thuộc. “Ngươi nói gì vậy, Minh Phong đã trở lại không phải tốt sao?” Liễu nhanh như chớp chạy tới trước mặt Minh Phong, ôm lấy chân cậu, cao hứng cọ cọ—— lúc nó làm động tác này, ánh mắt Phong Hổ cùng Nha đều bốc hỏa. “Minh Phong, ngươi đã trở lại, thật là cao hứng a. Di, ai vậy? Oa, người này cư nhiên còn cao lớn hơn cả ngươi nữa a! Bộ dáng cũng kì quái giống ngươi nữa, ôi chao!” Tiểu tử trì độn không hề phát hiện biểu tình thối thối của hai người này, chỉ mãi mê phát biểu ý kiến của mình. Vừa nghe lời này, Phong Hổ hết chỗ nói rồi, cậu rốt cuộc biết được cảm giác Minh Phong bị gia hỏa này gọi là quái vật. Thật sự là, thực bó tay a! Minh Phong chào hỏi với các tộc nhân khác, chúng nó thân thiện đáp lại sau đó liền tự động trở về sơn động. “Đây là bầu bạn của ta, thế nào, rất cường tráng đi.” “Ân.” Liễu gật gật đầu: “Quả thực rất cường tráng.” Liễu ngửa đầu nhìn Phong Hổ cao hơn hai thước, cảm thấy cổ mình thật mỏi. Hai người đi vào trong sơn động, Phong Hổ cũng giống như Minh Phong lúc trước, lúc thấy cảnh sắc bên trong thì lập tức ngây ngẩn cả người. Minh Phong cười trộm, lúc người cậu kể sơn động này đẹp cỡ nào y cứ không cho là đúng, hiện giờ tự mình thấy nên thành thật đi. Sau đó, cậu không để ý tới Phong Hổ, ngựa quen đường cũ tiêu sái tiến vào trong động. Minh Phong vừa rời đi thì Phong Hổ lập tức tỉnh táo, nhanh chân đuổi theo phía sau. Minh Phong thỉnh thoảng chào hỏi mọi người trong tộc ngõa đạt. Mang theo Phong Hổ tiến vào góc sơn động cậu ở trước đó, chỗ này vẫn giống như lúc cậu rời đi, hiển nhiên, mọi người đã xem cậu trở thành một thành viên trong bộ lạc. Trong lòng không khỏi nổi lên một tia ấm áp. Minh Phong cùng Phong Hổ chỉ ở lại tộc ngõa đạt một đêm, bởi vì chuyện tử linh giới quá trọng đại, bọn họ chỉ có thể tùy hứng một đêm mà thôi. Lưu luyến không rời, hai người bọn họ đáp ứng sau này nhất định sẽ thường xuyên đến chơi rồi mới ly khai. Hoàn Chương 36.