CHƯƠNG 27 Lời nói này khiến Nghiêm Thu không biết phải cự tuyệt như thế nào mới tốt. Trương gia là người khác họ trong thôn, ruộng vườn chắc sẽ ít. Có thể đây đã là tất cả bột ngô của nhà người ta cũng mang tới đây rồi, hạ quyết tâm, chẳng sợ phải thắt lưng buộc bụng cũng muốn hài tử được đi học. Lòng thương con như vậy khiến Nghiêm Thu cảm động. Trước kia y không được cảm nhận tấm lòng của cha mẹ, càng hiểu được rằng được yêu thương như vậy là phúc khí. Nghiêm Thu nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ cũng nhìn y, ánh mắt trong veo tròn xoe tràn ngập chờ mong và bất an. “Được rồi, ta sẽ thử dạy xem sao.” Nghiêm Thu cuối cùng mềm lòng nói. Tề quân Trương Hữu Bảo liền kích động một trận, đứng lên, lại kéo con, “Mau, mau lạy tiên sinh.” Đứa nhỏ bùm một cái quỳ xuống đất, dập đầu ba cái trước Nghiêm Thu, gọi một tiếng tiên sinh. Động tác quá nhanh nhẹn, Nghiêm Thu chưa kịp đưa tay ra đỡ thì đã xong mất rồi. Nghiêm Thu vội vàng kéo đứa nhỏ dậy, đang là mùa đông, trên mặt đất rất lạnh. Xoa xoa đầu nhóc con, nhóc cũng cố gắng, cái trán đã đỏ cả lên, “Ta còn chưa biết tên con nha.” “Con tên là Trương An Khang.” Tiếng nói của đứa bé mang theo chút dè dặt sợ hãi. “An Khang à, tên rất hay.” Tề quân Trương Hữu Bảo cười nói: “Không phải là vì muốn nó bình bình an an sao, sau này biết chữ rồi, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn so với chúng ta.” Nghiêm Thu cũng cười, lại nói: “Vậy ngày mai ta chuẩn bị, sau buổi sáng ngươi mang con đến đi.” “Được được.” tề quân Trương Hữu Bảo liên tục đáp ứng, còn hỏi thêm: “Vậy tiền học phí thì thu nào?” tuy đã nói bất kể thế nào cũng phải nuôi con ăn học nhưng trong lòng vẫn hy vọng Nghiêm Thu có thể thu bớt một chút. Nghiêm Thu nghĩ nghĩ, thu nhiều khẳng định là không thể, khiến cho người ta cả nhà đói bụng để cho con đi học, y không làm được việc này. Nhưng không thu cũng không được, không thân cũng không quen, không có đạo lý giúp không công. “Như vậy đi, mỗi tháng ngươi đưa sáu cân bột ngô, được không?” Tề quân Trương Hữu Bảo sửng sốt, biểu tình trên mặt có thể nói là mừng như điên, “Thật sao? Vậy, vậy đúng là chúng ta không biết làm sao để cảm ơn ngươi.” Trước khi đến đây y đã tính toán, chắc cũng phải đến hai mươi cân đi? Giúp người ta viết câu đối đã được một, hai cân rồi, huống chi đây là dạy học cả một tháng. Thật không nghĩ đến Nghiêm Thu lại thiện tâm như vậy, thật khiến y không biết nói gì cho phải. “Cái này thật là, ta cũng không nhiều lời. Từ nay về sau nếu ngươi có việc cứ nói. Còn có An Khang, ngươi đừng xem đứa nhỏ này còn nhỏ, nó cũng thông minh lắm. Bình thường có chuyện gì ngươi cứ sai bảo nó là được, không có vấn đề gì.” Nghiêm Thu cùng y hàn huyên một hồi mới tiễn đi. Người này ra tới cửa còn luôn miệng cảm ơn, làm cho Nghiêm Thu còn ngượng ngùng. Trở về nhà, Thạch Hoài Sơn đã từ phòng bếp đi ra. Vừa rồi tề quân Trương Hữu Bảo vào nên hắn phải đi vào bếp. Hai tiểu ca nhi nói chuyện, hắn là một hán tử ở bên cạnh không thích hợp. Trong nhà không còn phòng khác, hắn đành phải xuống bếp, cũng đúng lúc đem thịt nấu ăn tối cắt ra. “Ngươi nghe thấy rồi chứ?” Nghiêm Thu hỏi hắn. Phòng bếp chỉ có tấm mành chắn, trong phòng nói gì đều nghe được. “Cũng chưa thương lượng với ngươi, ngươi không phản đối chứ?” đầu y nóng lên liền đáp ứng, cũng đã quên mất không hỏi ý kiến Thạch Hoài Sơn. Thạch Hoài Sơn nói: “Đây là chuyện tốt, ngươi làm việc thiện như vậy ta sao có thể phản đối.” “Chính là không có sách vở, không có bút, không biết làm thế nào để dạy.” Nghiêm Thu hơi buồn bực cào đầu. Thạch Hoài Sơn giữ chặt tay y, mái tóc mượt mà đã bị gãi rối lên, “Ta đến nhà trưởng thôn hỏi chút xem sách nhà ông ấy có thể mượn dùng không.” “Có thế sao? Sách chắc đắt lắm. Với lại ta mượn cũng không phải là chỉ một hai ngày.” “Không sao, ta đi hỏi một chút, đỡ cho ngươi phải phiền muộn.” Thạch Hoài Sơn mặc thêm áo bông, “Ta sẽ về ngay, ngươi đừng suy nghĩ nữa, tối nay không phải muốn ăn cơm sao, chuẩn bị nấu thôi.” Dứt lời liền đội mũ, ra khỏi nhà. Thạch Hoài Sơn đến nhà trưởng thôn đã khiến người ta giật mình, tuyết rơi thế này còn ra ngoài làm gì? Chờ nghe rõ ý đồ của Thạch Hoài Sơn, trưởng thôn quả thực lộ vẻ rối rắm. Ông có ba quyển sách, cũng là lúc trước vì tự học nên mới cắn răng mua. Thiên tự văn, tam tự kinh cùng bách gia tính, những quyển này tuy chỉ là vỡ lòng nhưng cũng do ông từng tờ từng tờ đọc qua, vô cùng quý trọng bộ sách. Người này nói mượn là mượn, đừng nói mượn, ngay cả lấy năm, mười cân ngô đổi ông còn không muốn đâu. Sách này chính là kiến thức của ông, như tề quân Thạch Hoài Sơn cũng là làm việc thiện, ông là trưởng thôn như thế nào cũng nên ủng hộ. Kỳ thật, khi sinh được tiểu ca nhi, đa số mọi người sẽ không để tiểu ca nhi biết chữ. Nhưng nếu là dạy tiểu hài tử năm, sáu tuổi, như vậy cũng là được. Đây cũng là việc tạo phúc trong thôn. Trưởng thôn suy nghĩ nửa ngày, rốt cục vẫn là phải đồng ý cho mượn ba quyển sách. Thạch Hoài Sơn biết ông cũng không nguyện ý cho mượn, “Trưởng thôn, chờ đầu xuân đường thông, ta vào thành mua cho ngươi bộ mới.” Trưởng thôn lúc này mới dễ chịu, vẫn không quên dặn: “Dùng cẩn thận một chút a.” vừa nói vừa vuốt sách, còn không muốn buông tay. Cuối cùng thấy Thạch Hoài Sơn trịnh trọng đáp ứng rồi mới lưu luyến buông tay ra. “Sách này giữ thật tốt.” Thạch Hoài Sơn về nhà, đưa sách cho Nghiêm Thu, y bật người lật xem. Thạch Hoài Sơn cười nói: “Đúng a, trưởng thôn tiếc lắm, ta cất sách vào trong ngực rồi ông ấy vẫn còn nhìn chằm chằm, sợ ta làm nhàu nó.” Nghiêm Thu cũng cười, “Thật đúng là đã làm khó cho thôn trưởng.” “Giờ có sách rồi, giấy thì tạm thời chưa có cách. Nhà trưởng thôn ta đã hỏi, cũng không có giấy thừa, chỉ để dùng viết công văn, không thể tùy tiện.” “Không có việc gì, có sách là được. Trước dùng bút lông viết lên mặt đất vậy, có hơi lãng phí bút lông.” “Ừ, cố đến đầu xuân là được. Chỉ cần đường thông thì cái gì cũng có.” Nghiêm Thu thở dài, đường không tốt đúng là không tiện. Buổi tối vội vàng ăn cơm, Nghiêm Thu liền cho đèn to lên, mang ba quyển sách kia ra lật qua. Y phát hiện việc dạy học cũng không đơn giản. Mượn thiên tự văn này mà nói, cũng không phải chỉ cần học một ngàn chữ mà còn thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh trắc… mỗi câu mỗi từ đều mang theo một câu chuyện và ý nghĩa riêng. May mà sau quyển sách của trưởng thôn còn có giải thích, bằng không y cũng luống cuống. Lật qua một lần, trong đầu có vài suy nghĩ. Không đợi y lật lại lần nữa, đã bị Thạch Hoài Sơn kéo lên giường, “Tối rồi, đọc nhiều đau mắt, chờ sáng mai lại đọc. Ngẫm lại rồi nói thêm câu, “Vừa đọc vừa giảng cho ta nghe nữa.” Đăng bởi: admin