“Làm sao vậy? Không thoải mái à?” Ngả Á sắc mặt khó ở, ta muốn vờ như không thấy cũng chẳng xong.
“… Không.”
Nếu hắn không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng. Ta lo hắn đang cậy mạnh, nên bảo mọi người giảm tốc độ một chút. Tiểu sư đệ tính tình trẻ con, tốc độ chậm như vậy, hắn chịu không nổi, cùng đại sư huynh và ta nói một tiếng, vung mã tiên quất lên mông ngựa, con ngựa bị đau, hí một tiếng rồi lao đi, hiện giờ là giữa mùa hạ, thời tiết khô hanh, tiểu sư đệ phía trước tùy ý chạy vội vàng, chúng ta ở phía sau dĩ nhiên gặp đại nạn, ăn đầy miệng bụi đất.
Đại sư huynh, tam sư huynh cũng ngũ sư đệ bọn hắn cười mắng mấy câu, ta cũng bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu sư đệ này tình tình nhanh nhẹn, sửa từ nhỏ đến lớn cũng sửa không được. Ngả Á nhìn bộ bạch sam trên người bị bụi đất nhuộm thành màu vàng, nhướng mày.
Giữa trưa, đến một dòng suối nhỏ, từ xa đã thấy ngựa của tiêu sư đệ đang được cột ở nơi này, chúng ta cũng có chút mệt mỏi, xuống ngựa nghỉ ngơi một phen. Ngả Á xuống ngựa nhanh nhất, đem ngựa cột vào một thân cây, bước vội đến dòng suối nhỏ rửa sạch mặt mũi. Ta quan sát bốn phía quanh hắn, thấy không có gì nguy hiểm, cũng không có địa phương cho người ẩn nấp mới yên tâm để hắn một mình, trực giác cho ta biết, Ngả Á không thích cùng người khác tiếp xúc thân mật, vả lại hắn còn bị khiết phích.
“Tiểu sư đệ đâu?” Đại sư huynh hỏi.
Tam sư huynh nói: “Tên tiểu hầu tử, không biết lại chạy đi nghịch ngợm ở đâu rồi.”
Đông!
Tam sư huynh vừa dứt lời, tiểu sư đệ liền từ trên trời giáng xuống, nhảy vào trong nước, bọt nước theo đà cú nhảy hất văng lên, chúng ta tránh không kịp, cả đám thành chuột lột, “Ha ha ha… Có kinh hỉ không nha?” Tiểu sư đệ lắc lắc người khoe khoang.
“Mau lên đây, nước bị đều bị ngươi làm bẩn hết rồi.” Tam sư huynh gằn.
“Tam sư huynh lại muốn thuyết giáo rooif~”
“Ngươi đủ rồi!” Ngả Á đột nhiên quát, âm thanh vẫn cứng nhắc vô ba như cũ, nhưng ta cảm thấy hắn có chút tức giận, mạnh tay vỗ lên mặt nước, bởi hắn không có võ công, nước gặp lực hóa nhu, bởi vậy không bắn ra bọt nước.
Tam sư huynh cùng tiểu sư đệ ngừng cười, nhìn về phía Ngả Á. Ngả Á liếc mắt nhìn tiểu sư đệ một cái, lau đi nước trên mắt, vòng về hướng ta bên này.
Không khí có chút ngưng trọng, tiểu sư đệ bĩu môi, ta vỗ nhẹ lên đầu hắn một cái, lần này tiểu sư đệ nhếch nhếch miệng.
“Tốt lắm, mang con hươu kia đến cho mọi người đi.”
“Sao ngươi biết ta bắt?”
“Ta nhìn thấy.”
“Tứ sư huynh đúng là chẳng thú vị chút nào hết~” Tiểu sư đệ ôm chằm đại sư huynh ai oán than phiền.
Ta lại tiếp một chưởng lên đầu hắn, “Bớt nói nhảm đi, nhanh lên.”
Tiểu sư đệ nhếch miệng chạy đi.
Phương châm của các nhóm tiêu sư là “tam hội bất nhất” – ba điều nhất: một là bếp núc, hai là sửa hài, ba là cắt tóc, tất nhiên là phải có cả tẩy kiểm (rửa mặt cạo râu :”>) trong đó. Cho nên nhóm lửa nấu cơm không làm khó được chúng ta.
Ngả Á đi đến, trên tóc vẫn còn nước nhỏ xuống, ta lấy khăn đưa cho hắn, hắn liếc nhìn ta một cái, ta nói: “Còn mới, ta vẫn chưa dùng đến.” Hắn yên lặng một chút mới tiếp nhận khăn, đi đến một bên ngồi xuống.
Thịt hươu nướng hảo, lại đem lương khô lên nướng, ta cắt một miếng thịt đùi hươu cùng cái màn thầu đưa cho Ngả Á, hắn nhìn thoáng qua, lập tức phản đối: “Mẹ nó, ta kiêng màn thầu, cũng không ăn thịt.”
“Vậy ngươi ăn cái gì?”
“Linh chi.”
Mọi người lập tức dừng lại, Ngả Á bắn ra một cái liếc mắt về phía bọn hắn, đại sư huynh bọn hắn lập tức nghiêng người, tiếp tục ăn uống.
Ta nói: “… Chúng ta nơi này không có linh chi, vậy phải phiền ngươi chịu đói một chút.”
“…” Ngả Á không nói gì, tiếp tục lau khô mái tóc đen ẩm ướt.
Ngả Á xem chúng ta dùng bữa, ăn xong lại nghỉ ngơi thêm chốc lát mới tiếp tục khởi hành.
Ngồi trên lưng ngựa, Ngả Á rền rĩ: “Ta khát.”
“Dưới bụng ngựa có túi nước ấy.” Tam sư huynh nói.
“Ta không uống loại nước này.”
“Vậy ngươi uống gì?” Ta hỏi.
“Sương trên cánh hoa hồng.”
Ta: “…”
“Sát! Ngươi nghĩ ngươi là hoa tiên a, ăn linh chi uống sương sớm, chưa từng thấy qua người nào khó hầu hạ hơn ngươi!” Tiểu sư đệ quát.
Ngả Á liếc hắn một cái, không nói gì thêm. Lần dùng cơm kế tiếp, chúng ta hỏi hắn muốn ăn gì, hắn cũng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Tuy rằng đôi mắt vô ba, sắc mặt bình thản, nhưng ta thấy trên người hắn có một tia ủy khuất, xem ra trong lòng không hề thoải mái.
Chạy ba ngày đường, Ngả Á vẫn không ăn không uống, nhìn Ngả Á ngồi gần đó đang lẳng lặng hướng về phương xa, tiểu sư đệ oán hận cắn miếng thịt, đột nhiên lại đem thịt ném đi, cầm túi nước bằng da dê hướng Ngả Á đi đến, Đại sư huynh sợ hắn lỗ mãng gây chuyện vội vàng đuổi theo.
Tiểu sư đệ đến trước mặt Ngả Á, không nói hai lời, trực tiếp xốc Ngả Á dậy, cầm túi nước trút hết vào miệng hắn, Ngả Á lớn tiếng ho khan, ta không ngờ tiểu sư đệ lại không biết nặng nhẹ như vậy, vội chạy tới, ngăn tay tiểu sư đệ lại, ôm lấy Ngả Á tránh qua một bên trong khi đại sư huynh chế trụ tiểu sư đệ.
Ngả Á bị nghẹn cả măt đỏ bừng, ta vỗ lưng hắn, giúp hắn thuận khí.
Ta nói: “Tiểu sư đệ, ngươi thật lỗ mãng.”
“Hắn cái dạng này, cứ tiếp tục không uống nước sẽ bị khát chết.”
Xem ra là tiểu sư đệ hảo tâm, tuy rằng cách thức thể hiện ta không dám gật bừa, nhưng cũng không nói gì nữa, xua tay để hắn cách xa Ngả Á một chút.
Thấy Ngả Á hết ho, ta đỡ hắn ngồi thẳng dậy, “Uống nước đi, không thì thân thể sẽ sinh bệnh.”
“Ngươi cũng cho rằng ta nên uống?”
“Ân.” Ta gật đầu, Ngả Á hỏi thật kỳ quái.
Ngả Á giơ túi nước lên uống hai ngụm, liếc mắt nhìn ta một cái, đi đến một bên ngồi xuống.
Ngày hôm sau, Ngả Á tuy vẫn không ăn cơm, nhưng hắn ít ra cũng chịu uống nước, ta thấy hắn trừ bỏ sắc mặt tái nhợt cũng không có gì đáng ngại cũng mặc hắn, nhưng một bên lại bảo mọi người tăng tốc, sớm một chút đến thành trấn, sớm một chút mua được linh chi cho Ngả Á ăn.
Đêm nay đến phiên ta trực đêm, đến nửa đêm đột nhiên Ngả Á rên rỉ ra tiếng, nằm trên đống cỏ khô lăn qua lộn lại, ta đến bên cạnh, chỉ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, trên trán phủ kín một tầng mồ hôi lạnh, ta vội đỡ hắn, “Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
“Bụng… Bụng… đau… ngô… đau…”
Ngả Á cuộn tròn cơ thể, dùng sức ép chặt bụng mình, hẳn là rất rất đâu, cả người đều run lên. Hắn bệnh vô cùng nghiêm trọng, ta vội vàng đánh thức đại sư huynh bọn hắn, mọi người vừa thấy tình trạng Ngả Á, không nói hai lời lập tức thu dọn hành lý đi ngay trong đêm, gần sáng mới đến được thôn trấn gần nhất. Chúng ta thẳng đến y quán, lôi đại phu từ trong ổ chăn ấm ra chẩn bệnh.
Đại phu còn mơ mơ màng màng, mắt nhắm mắt mở xem mạch, xem xong lại nói chúng ta hãy chuẩn bị hậu sự. Thảo! Từ khi vào thế giới này ta chưa từng nói lời thô tục, đại phu này thật có bản lãnh đi, lại có thể bức ta mắng ra lời nói tục như thế, ta thật sự muốn đem hắn trưng bày giữa phố mà.
Vị đại phu cảm nhận được sát khí trên nhóm người chúng ta, lập tức tỉnh táo tinh thần, chẩn lại mạch cho Ngả Á, kê phương thuốc, nói: “Ba chén sắc thành một chén, mỗi ngày dùng hai lần.”
Ta cất phương thuốc, ôm Ngả Á đi ra ngoài, lúc gần đi còn quẳng xuống lời cảnh cáo: “Nếu hắn xảy ra vấn đề gì, cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi.”
Chúng ta tạm trú tại Thanh Nguyệt khách ***, đại sư huynh đi bốc thuốc, tiểu sư đệ, tam sư huynh cùng ngũ sư đệ đi thu thập sương trên hoa hồng, vì đại sư huynh đi mua thuốc, ta cũng nhờ hắn mua thêm linh chi.
Ngả Á hình như là đau quá mức, không còn rên rỉ nữa, hiện giờ rơi vào trạn thái bán hôn mê, thỉnh thoảng lại hừ hai tiếng. Ta sờ sờ tay hắn, sao lại có thể lạnh lẽo như người chết thế này.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
33 chương
11 chương
85 chương
100 chương