Ta bưng bát đi ra, nhìn thấy ca ca một người ngồi ở dưới cây, nhìn lên không trung. Ta tò mò tiêu sái đi tới phía trước ca ca, "Ca...... Nam Cung công tử, ngài ở đây làm gì vậy?" Ca ca thấy ta, cười cười tiếp đón ta ngồi xuống, "Nghiên Nhi, sao ngươi lại tới đây? Ngồi đi." Ta ngồi ở bên cạnh ca ca, nhìn lên không trung, "Nhìn bầu trời sao?" "Đúng vậy, nhìn đến không trung, ta giống như nhìn thấy được muội muội của ta, ta cũng chỉ là rất nhớ muội muội, cho nên liền nhìn xem bầu trời." Ca ca tựa vào dưới tàng cây, tiếp tục nhìn bầu trời. Ta xem vẻ mặt thương tâm của ca ca, luôn cảm thấy mình rất muốn xin lỗi ca ca, "Có thể đáp ứng ta một việc được không?" Ca ca kỳ quái nhìn ta, "Việc gì?" Ta cười cười, "Chỉ là giữ một bí mật." "Cái gì? Chỉ cần là thứ ta có thể giữ được, ta nhất định sẽ." Ca ca kiên định nói. "Tốt!" Ta gật đầu, dùng tay trái xốc lên mạng che mặt, "Ca ca, đã lâu không gặp!" Ca ca trừng lớn mắt nhìn ta, "Nghiên........ Nghiên Nhi........?" Ta gật gật đầu, "Đúng vậy, ca ca, Nghiên Nhi rất nhớ huynh nha." Nói xong, ta liền bổ nhào vào ngực của ca ca, ôm lấy hắn. Ca ca cao hứng ôm ta, "Nghiên Nhi, muội là Nghiên Nhi, Nghiên Nhi!!!" "Ca, Nghiên Nhi rất người huynh." Ta ôm ca ca, ở trong lòng ngực của ca ca mà khóc. "Nghiên Nhi, muội không chết, thật sự là quá tốt!" Ca ca cao hứng nói. "Ca, có mọi người ở đây, Nghiên Nhi làm sao có thể chết? Nghiên Nhi còn muội ca mà." Ta làm nũng. Ca ca sủng nịch vuốt đầu ta, "Ừ ừ ừ, Nghiên Nhi của ta còn muốn cùng ta làm nũng mà." "Bởi vậy cho nên muội hiện tại mới đủ tư cách ở bên người ca ca." Ta kéo cánh tay ca ca, tiếp tục làm nũng. Ca ca kỳ quái hỏi ta, "Nghiên Nhi, muội vì sao không nói mình chính là Nghiên Nhi, muội có biết Hiên rất nhớ muội hay không?" Ta gật đầu, tựa vào trên vai ca ca, "Muội biết, vừa rồi muội từ phòng của Hiên ca ca đi ra, nhìn đến bộ dạng của huynh ấy, chỉ biết là trong lòng của Hiên ca ca còn có muội." "Vậy, vì sao không nói cho Hiên." Ca ca hỏi ta. "Bởi vì Nghiên Nhi không muốn Hiên ca ca lo lắng, cho nên Nghiên Nhi mới không nó cho huynh ấy. Nếu vừa thấy mặt liền nói ra muội là Nghiên Nhi, Hiên ca ca sẽ không để cho muội ở trong khu cách ly, cứu sinh mạng của những người đó." Ta giải thích. "Ừ, ta cũng vậy, nếu ta biết muội là Nghiên Nhi, cũng nhất định sẽ ngăn cản muội đi vào, sợ muội xảy ra việc." Ca ca cũng lo lắng nói. "Ha ha, cho nên ca, huynh nhất định phải giúp muội giữ lấy bí mật này, đừng cho Hiên ca ca biết muội là Nghiên Nhi, được không, ca ~? Ta giống như lúc trước, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn. Ca ca vẫn rất lo lắng, "Không được, từ hôm nay trở đi, muội không được vào trong khu cách ly nữa! Có nghe hay không?" Ta cúi đầu, nức nở, "Ca, huynh như như thế nào làm vậy, trong khoảng thời gian này muội chẳng phải đều ở đó sao! Bây giờ cũng vậy mà, cho muội đi đi." "Ai bảo muội là muội muội bảo bối của ta, ta không cho muội đi tới đó, nếu muội bị lây bệnh thì làm sao?" Ca ca vẫn là lo lắng xem ta. "Ai nha, ca, huynh không cần lo lắng! Muội không có việc gì đâu!" "Không được!" "Muội nói muội muốn đi, nếu huynh không cho, muội sẽ tự đi vào!" Ta tức giận. "Không được, nếu muội muốn đi vào, ta sẽ đem muội khóa lại." "Vậy cũng phải nhìn xem huynh có năng lực đó không đã!" Ta đứng lên, đắc ý nhìn ca ca, "Ca, nếu huynh có năng lực này, vậy th2i đem mạng che mặt của muội lấy xuống!" Nói xong, ta kéo mạng che mặt xuống lại. "Đây không phải rất đơn giản sao?" Ca ca chậm rãi tiêu sái lại đây, chuẩn bị lấy mạng che mặt của ta. Nhưng ta chợt lóe một cái, đã ở phía sau huynh ấy, ca ca kinh ngạc nhìn ta biến mất trước mặt mình. Ta vỗ bả vai ca ca, "Ca ca, Nghiên Nhi ở đây." Ca ca xoay người, muốn lấy đi mạng che mặt của ta, nhưng vẫn bị ta đào tẩu, ta hướng trên cây bay đi, sau đó nhẹ nhàng dừng ở trên một nhánh cây, cười nhìn huynh ấy, "Ca, đi lên đi." Ca ca cười cười, sau đó cũng nhẹ nhàng nhảy, hướng chỗ của ta mà bay. Ta nhẹ nhàng nhảy, hướng tới một cái cây khác bay đi, sau đó nhẹ nhàng dừng lại trên đỉnh cây.