Hiên giúp ta bưng thuốc, theo ta cùng đi đưa cho mọi người, nhưng còn chưa tới, chợt nghe đến tiếng Hiên ngã xuống đất cùng bát suất toái, ta quay đầu lại nhìn Hiên, cái bát trong tay cũng đánh rơi trên mặt đất, ta chạy đến bên người Hiên, hỏi, "Hiên ca ca, huynh làm sao vậy?"
Hiên mở mí mắt mỏi mệt, trong miệng nhẹ nhàng nói, "Nghiên Nhi..." Sau đó liền ngất đi.
Ta sốt ruột cầm lấy tay Hiên bắt mạch, thì ra là vì mệt nhọc quá độ mới té xỉu.
Nghe được tiếng ngã, Vân ca ca cùng Phong ca ca đều chạy tới, nhìn đến Hiên ngã vào trong lòng ngực của ta, vội vàng hô, "Nhị ca!"
"Hiên!"
Ta an ủi bọn họ, "Không cần phải lo lắng, Hiên. . . Thái tử điện hạ ngài chỉ là mệt nhọc quá độ mà té xỉu thôi. Dìu ngài đi xuống nghỉ ngơi một chút. Ta sẽ bốc thuốc cho ngài."
Vân ca ca cùng Phong ca ca gật gật đầu, giúp đỡ Hiên đi xuống, ta xem bóng dáng của Hiên trong lòng có điểm tự trách, vậy mà lại làm cho Hiên mệt mỏi!
Ta bảo Cúc tỷ tỷ đi lên lấy thuốc đưa cho bệnh nhân, còn mình đi giúp Hiên chuẩn bị một ít thuốc.
Bưng thuốc đến trong phòng Hiên, ta nhìn thấy Vân ca ca cùng Phong ca ca đang chiếu cố hắn.
"Nghiên nhi, ngươi đã đến rồi, vì cái gì Nhị ca còn không có tỉnh lại?" Vân ca ca sốt ruột hỏi ta.
"Ta xem xem." Ta buông thuốc, ngồi ở bên cạnh Hiên, vì hắn bắt mạch.
Hiên trong miệng còn thì thào hô tên của ta.
Vân ca ca vội vàng giải thích, "Cái kia, Nghiên nhi, Nhị ca không phải đang gọi ngươi đâu!"
Ta cười cười, "Ta biết, ta nghĩ tên của cô nương kia cùng ta giống nhau, nhất định là người trong lòng của Thái tử điện hạ đi?"
"Nhưng nàng đã chết rồi." Vân ca ca thương tâm nói.
Ta có điểm sinh khí, thế nhưng nói ta đã chết, "Vậy nàng nhất định rất tốt đi! Làm cho Thái tử điện hạ nhớ đến mức gọi nàng như vậy!"
"Nàng rất đáng yêu, không biết nàng trưởng thành có thể biến thành tuyệt thế mỹ nữ hay không!" Vân ca ca có điểm tự giễu nói.
Ta cười cười, "Phải không? Thái tử điện hạ chỉ là mệt nhọc quá độ, không có việc gì, ta ở trong này chiếu cố ngài. " Ta đem tay của Hiên bỏ vào mặt trong.
"Không cần thích Hiên, đã qua bao nhiêu lần Tết rồi, thế mà trong lòng Hiên vẫn chỉ có Nghiên nhi một người." Phong ca ca nhắc nhở ta.
Ta gật gật đầu, "Ta là thầy thuốc, ta ở trong này là để chiếu cố người bệnh của ta, ngài có thể đi!"
Phong ca ca cùng Vân ca ca lúc này mới đi ra ngoài.
Ta nhẹ giọng kêu tên Hiên, tay không tự giác đặt ở trên mặt hắn, "Hiên ca ca, thực xin lỗi, Nghiên Nhi không có chiếu cố tốt huynh."
Nhìn thấy Hiên khuôn mặt tái nhợt, mấy năm nay Hiên nhất định chịu rất nhiều khổ, trong lòng âm thầm mắng Hiên, vì cái gì không chiếu cố tốt chính mình, hiện tại tốt lắm, làm cho chính mình mệt mỏi mà ngã xuống ngất xỉu.
Đang lúc ta xuất thần, Hiên mở mắt, nhìn đến ta vuốt mặt của hắn mà hỏi ta, "Ngươi như thế nào ở trong này?"
"Ngài té xỉu, ta là thầy thuốc cần giúp ngài xem bệnh." Ta tùy tiện tìm một cái cớ.
Hiên nhìn thấy ánh mắt ta, "Ngươi khóc!"
Ta vội lau nước mắt,thì ra chính mình đã bất tri bất giác mà khóc, "Chỉ là nhớ tới một ít sự tình trước kia thôi."
Hiên muốn ngồi dậy, ta vội vàng đỡ lấy hắn.
"Cám ơn."
"Không cần, ngài mấy ngày nay tu dưỡng một chút, ta bốc thuốc cho ngài uống." Ta bưng chén thuốc bên cạnh lên.
"Ta không sao, vừa rồi ta đã muốn nghỉ ngơi qua." Hiên vẻ mặt không quan tâm mình mà nói.
Ta tức giận hướng Hiên hô to, "Vì cái gì không chiếu cố chính mình, vì cái gì làm cho chính mình té xỉu, vì cái gì muốn ta phải lo lắng cho huynh, bây giờ còn nói nó không quan hệ bới mình! Huynh nghĩ muốn chết như vậy hay sao?"
Hiên đau lòng nhìn ta đã cơ hồ phát cuồng, nhìn thấy ta như vậy, cảm thấy được lòng rất đau, Hiên đem ta kéo đến trong lòng ngực hắn, theo ta giải thích, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . ."
Ta đột nhiên phát hiện chính mình đã thất thố, vội vàng đem Hiên đẩy ra, giải thích, "Thực xin lỗi, vừa mới ta rất kích động ."
Hiên cũng ý thức được chính mình đích thất thố, "Ta vừa rồi cũng thất thố , thực xin lỗi."
Ta thẹn thùng cúi đầu, "Vừa mới là ta rất kích động, ta không phải cố ý đâu."
"Ngươi vì cái gì kích động? Ngươi thích ta?" Hiên vô tình nhìn ta.
"Không phải, chỉ là nhớ tới một vị ca ca trước kia của ta, cho nên mới kích động như vậy." Ta do dự một chút, tùy tiện tìm một cái lí do.
"Thực xin lỗi, bất quá cám ơn ngươi đã cứu mọi người." Hiên cảm kích nói với ta .
"Không cần, đây là việc ta phải làm." Ta lại nhìn nhìn thuốc, "Ngài vẫn là mau uống thuốc đi! Nghỉ ngơi một chút, ngài là thái tử điện hạ, ngàn vạn lần không thể mệt mỏi!"
Hiên gật gật đầu, một hơi đã đem thuốc uống xong.
Hiên nhìn thấy mặt của ta, hỏa, "Tại sao lại che mạng sa?"
Ta che mặt mình, "Bởi vì ta rất xấu, sợ mọi người thấy sẽ sợ."
"Không quan hệ, lòng ngươi đẹp như vậy, cho dù khó coi cũng không quan hệ." Hiên an ủi ta.
"Cám ơn khích lệ của ngài, uống thuốc xong rồi thì ngài nghỉ ngơi trước một chút đi!" Ta tiếp nhận cái bát trong tay Hiên, vội vàng lấy cớ đi ra ngoài, bằng không chính mình thật sự sẽ nhịn không được.
Hiên cũng gật gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
466 chương
45 chương
83 chương
84 chương
32 chương
711 chương