Chúng ta ôm thật lâu, không biết qua bao nhiêu thời gian. "Nhị hoàng huynh, Nghiên Nhi, các ngươi ở chỗ này à?" Vân ca ca đột nhiên đi tới, cùng chúng ta chào hỏi. Ta cùng Hiên vội vàng buông ra đối phương, ta hỏi Vân ca ca, "Vân ca ca, sao huynh lại tới đây?" "Ta vốn là muốn tới thăm muội, chẳng qua là không nghĩ tới, Nhị hoàng huynh đã trở lại!" Vân ca ca nhìn Hiên, không biết vì sao, lúc mới vừa rồi nàng cùng Hiên ôm cùng nhau, hắn thật rất muốn xông lên, đánh hiên. Ta đắc ý kéo cánh tay Hiên, "Đúng vậy a, Vân ca ca, ngươi biết không? Hiên ca ca trở lại sẽ tới nhìn ta, hắn trở lại, là vì sinh nhật của ta, ta thật sự rất cao hứng!" "Vậy sao?" Vân ca ca có chút cười khổ nhìn ta cùng Hiên. Hiên giống như nhìn ra Vân ca ca cái gì, đem ta ôm vào trong ngực của hắn, "Đúng vậy a, Vân đệ, ta bởi vì rất nhớ Thái Tử Phi của ta, cho nên mã bất đình đề* chạy về!" *Mã bất đình đề: ngựa không ngừng vó or phi ^^ "Vậy sao?" Vân ca ca nghe được Hiên nói ta là Thái Tử Phi của hắn, trong lòng bị đâm một đao, giống như đang rỉ máu. Ta tức giận nhìn Hiên, "Hừ, Hiên ca ca, huynh thật là hư, biết Nghiên Nhi nhớ ngươi, còn lâu như vậy mới về, tại sao không sớm một chút a!" "Hiên ca ca cũng là không có cách nào a, bất quá, Hiên ca ca đây không phải là trở về đấy a ? Về sau, Hiên ca ca cùng Nghiên Nhi không tách ra nữa rồi !" Hiên mặt xin lỗi hướng về phía ta. Khó được Hiên trở lại, ta lôi kéo tay Hiên ca ca làm nũng, "Vậy thì tốt! Lần này trở về, huynh nhất định phải mỗi ngày đều cùng với Nghiên Nhi chơi! Được không?" "Ừ, tốt, chỉ cần Nghiên Nhi cao hứng, Hiên ca ca làm cái gì cũng nguyện ý!" "Đúng rồi, Hiên ca ca, khuya lắm rồi, ta xem huynh nhanh lên một chút trở về xem phụ hoàng mẫu hậu của huynh đi!" Ta vội vàng thúc giục nói. "Không phải phụ hoàng mẫu hậu của ta, là của chúng ta!" Hiên cười nói . Ta cúi đầu, đỏ mặt, "Cái gì của chúng ta a, người ta còn không có gả cho huynh !" "Dù sao sớm muộn gì đều sẽ gả, muội trốn không thoát!" Hiên lấy tay ở chóp mũi ta vuốt một cái. "Hừ, chỉ biết khi dễ người nhà!" Ta khua miệng lên, tức giận nhìn Hiên. "Nghiên Nhi, lúc muội có vẻ mặt tức giận, thật đáng yêu!" Hiên cười cưng chìu nhìn ta. Vân ca ca xem ta cùng Hiên nói chuyện, rất muốn rời khỏi, hoặc là dùng miên hoa**, nhét chặt lỗ tai của mình, không đi nghe chúng ta nói chuyện, nhưng nhìn nụ cười của ta, hắn cho tới bây giờ cũng không có thấy qua ta là hạnh phúc như thế, cao hứng như vậy. **Miên hoa: ách, cái này là mấy cái bông vải màu trắng ý, nhét vào lỗ tai cho khỏi nghe ^^ Đột nhiên Vân ca ca cảm giác tay của ta nắm lấy tay hắn, "Vân ca ca, chúng ta cùng đi đi!" Vân ca ca kỳ quái hỏi, "Đi nơi nào?" "Đương nhiên là đưa Hiên ca ca đi ra ngoài a! Hiên ca ca phải về a! Huynh thật ngốc a!" Ta bất đắc dĩ nói, Vân ca ca lúc nào thì trở nên ngốc như vậy rồi. Hiên cũng cười, "Vân đệ, nếu không chúng ta cùng nhau trở về đi thôi!" "Chắc là không được rồi, ta còn có việc, Nhị hoàng huynh, chính huynh trở về đi thôi!" Vân ca ca từ chối nói. "Vậy cũng tốt, Vân đệ, đệ giúp ta chăm sóc tốt Nghiên Nhi đi!" Hiên nhìn ta một chút trong lòng ngực của mình. Ta liếc Hiên một cái, chẳng lẽ mình không đáng giá để tin tưởng hay sao? "Biết rồi, Hiên ca ca, huynh đi nhanh một chút đi, tại sao thời gian lâu như thế không thấy, huynh liền thay đổi thành một bà mẹ nói nhiều như thế a!" "Thế nào, ghét bỏ rồi sao?" Hiên thương tâm nhìn ta. "Mới không có đâu, coi như Hiên ca ca trở thành một bà mẹ nói nhiều như thế nào, xấu xí như thế nào, ta cũng sẽ không ghét bỏ Hiên ca ca đâu! Ở trong lòng Nghiên Nhi, Hiên ca ca vĩnh viễn là đứng thứ nhất!" Hiên nghe ta nói..., cao hứng hôn trán của ta, "Ta phải đi, ngày mai gặp, bảo bối!" Chúng ta lưu luyến không rời rốt cuộc tách ra, Hiên cũng trở về hoàng cung. Vân ca ca đứng ở bên cạnh ta, nhìn đầy mặt nụ cười ta, "Nghiên Nhi, muội thích Nhị hoàng huynh đến như vậy?" "Ừ, đúng vậy a, Vân ca ca, huynh cũng cảm thấy Hiên ca ca rất tốt!" Ta cười, đắc ý nói. "Ừ, Nhị hoàng huynh thật là tốt!" Vân ca ca thương tâm gật đầu, cười tự giễu mình, không nghĩ tới Hiên ở trong lòng của nàng chiếm một chỗ lớn như vậy. Xem ra mình vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đi vào trong lòng của nàng chiếm một chỗ chút xíu, nhưng là, ta cũng sẽ không bỏ qua, bởi vì ta cũng yêu ngươi, trình độ mà ta yêu ngươi cũng không sai không kém Nhị hoàng huynh. Tin tưởng có một ngày, ngươi sẽ yêu, sẽ coi trọng ta. Ta nhìn Hiên ca ca rời đi, mong đợi ngày mai đến. Ta cũng không có nhìn lại Vân ca ca, một người sôi nổi trở về phòng, nằm ở trên giường, trái lật, phải lật, không ngủ được, hi vọng ngày mai có thể đến sớm một chút. Nhưng là cũng không có ai nghĩ đến, bởi vì lần đi chơi này, để cho ta cùng Hiên ca ca tách ra, mình cũng suýt nữa bỏ mạng.