Một thanh âm đột nhiên ở bên tai ta vang lên, "Thế nào, mới hai năm rưỡi không thấy, Nghiên Nhi của ta lúc nào thì biến thành mít ướt rồi hả ?"
Ta ngẩng đầu lên, thấy Hiên mỉm cười nhìn mình.
Ta nghĩ cũng không nghĩ liền nhào tới trong ngực Hiên, khóc lên, "Hiên ca ca, ngươi rốt cuộc đã về, Nghiên Nhi rất nhớ ngươi!"
Hiên êm ái vuốt đầu của ta, ôm ta ở trong ngực hắn, "Nghiên Nhi, ta đã trở về!"
"Hiên ca ca, Hiên ca ca. . . . . ." Ta không ngừng gọi, không ngừng gọi, cứ cho là đây là mộng.
"Nghiên Nhi, ngươi biết không, Hiên ca ca rất nhớ ngươi, mỗi ngày đều đang suy nghĩ muội, ăn cơm nhớ muội, ngủ nhớ muội, trong mộng cũng nhớ muội!" Hiên dịu dàng ở bên tai ta nói.
"Nghiên Nhi cũng thế, Nghiên Nhi cũng rất giống Hiên ca ca, Hiên ca ca lâu như vậy cũng không về xem Nghiên Nhi, Nghiên Nhi cho là Hiên ca ca đã quên Nghiên Nhi thật rồi, không cần Nghiên Nhi nữa !" Ta ôm Hiên, bắt đầu oán giận .
Hiên nghe ta kể khổ, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, lại gia tăng lực ôm ta, "Nghiên Nhi, ta thật là cao hứng, nghe được muội nói muội luôn nghĩ tới ta!"
"Hiên ca ca, về sau không cần rời đi Nghiên Nhi, được không?" Ta ngẩng đầu, nhìn Hiên nói.
Bởi vì ta không chịu được loại nỗi khổ tương tư này nữa, cũng đã biết nỗi khổ tương tư của Ngưu Lang cùng Chức Nữ* rồi.
*Ngưu Lang cùng Chức Nữ: ai không biết lên google mà tra.
"Tốt, Hiên ca ca về sau không bao giờ rời đi Nghiên Nhi nữa, vô luận tới chỗ nào, Hiên ca ca đều sẽ mang theo Nghiên Nhi, được không?" Hiên nâng mặt của ta, dịu dàng nói.
Ta gật đầu một cái, lau nước mắt, cao hứng nói, "Đây là Hiên ca ca nói, không thể nói chuyện không giữ lời!"
"Ừ, Hiên ca ca lúc nào thì lừa gạt Nghiên Nhi a!" Hiên cười xem ta mắt nói xong, "Hiên ca ca còn muốn Nghiên Nhi làm Thái Tử Phi của Hiên ca ca mà !"
"Hừ, chỉ biết khi dễ Nghiên Nhi, Nghiên Nhi không để ý tới Hiên ca ca nữa !" Ta tức giận vỗ ngực Hiên, bất mãn nói .
"Ha ha ha, Hiên ca ca như thế nào có thể khi dễ Nghiên Nhi đây? Hiên ca ca thương Nghiên Nhi còn không kịp !" Hiên ca ca nắm tay của ta nói.
"Biết thương Nghiên Nhi là tốt rồi, ta còn tưởng rằng, sinh nhật năm nay, Hiên ca ca cũng sẽ không tới !" Ta nghĩ lại sinh nhật trước kia, Hiên không có tới, trong lòng đã cảm thấy thiếu một chút.
Hơn nữa, lúc ca ca nhìn đến ta một người ngây ngốc nhìn phía ngoài, liền giễu cợt ta rằng, ‘muội nghĩ đến Hiên rồi, đã phạm vào bệnh tương tư.’
"Ngày mai sẽ là sinh nhật của Nghiên Nhi mà ta thích nhất, muội nói. Hiên ca ca tại sao có thể không chạy về ? Lần trước ta không có về dự sinh nhật, lần này, ta nhất định muốn cùng muội cùng nhau đón sinh nhật!" Hiên dịu dàng nói, "Ta trở lại liền tới tìm ngươi, ta còn chưa có hồi cung cùng phụ hoàng mẫu hậu thỉnh an đâu !"
"Có thật không? Hiên ca ca là trở lại liền tới tìm Nghiên Nhi sao?" Ta cao hứng hỏi Hiên, nghe như thế, thống khổ trước kia của cũng đã tan thành mây khói, không nghĩ tới mình ở bên trong lòng của Hiên quan trọng như vậy.
"Đúng vậy a, cho nên, chờ một chút, ta liền phải về cung, đợi ngày mai ta sẽ lại đây, được không?"
"Ừ, tốt, nếu Hiên ca ca là trở lại người đầu tiên nhìn xem là Nghiên Nhi, Nghiên Nhi đã rất cao hứng, Hiên ca ca huynh hãy đi đi! Nghiên Nhi chờ huynh, chỉ cần ngày mai Hiên ca ca tới liền được!" Ta săn sóc nói, ta không thể bá đạo với Hiên.
"Được rồi, kia Hiên ca ca đi trước đây, Nghiên Nhi nhất định phải cười nha, ta không muốn nhìn đến dáng vẻ muội khóc a!" Hiên có chút đau lòng nói.
"Ừ, biết!" Ta gật đầu một cái.
Nhưng là, trước khi đi, Hiên lại đem ta ôm ở trong ngực của hắn, thật lâu không muốn buông ra, ta cũng thế.
Bởi vì, ở trong ngực Hiên, ta sẽ cảm thấy vô cùng an toàn, vô cùng ấm áp.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
120 chương