Xuyên nhanh: vinh hoa phú quý

Chương 175 : [tg28] cẩm tú lương duyên (phần 1)

Đường Văn Tân cũng biết nữ nhi không phải loại người chuyện gì cũng sẽ nghe lời hắn, cho nên mới muốn định trước mọi chuyện cho chắc chắn, nữ nhi cũng không đến mức làm ra chuyện đánh vào mặt mũi hắn đâu. Sợ Lận gia liền có tâm tư khác, hắn lại tự mình đi lận phủ một chuyến. Chờ từ lận phủ ra rồi, sắc trời đã tối, mà Đường Văn Tân mặt đầy xuân phong, tươi cười vui vẻ, Lận gia quả nhiên sợ mất thể diện, đồng ý hôn sự này. Đường Văn Tân không hề đắn đo thủ đoạn của mình có bao nhiêu tiểu nhân, đạt được kết quả là được Huống chi ruồi bọ không đinh vô phùng trứng, nếu Lận gia không tự mình xảy ra chuyện, cũng sẽ không bị hắn bắt lấy nhược điểm. *Ruổi bọ không đinh vô phùng trứng (苍蝇不叮无缝的蛋): ý cơ bản là ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt Thật là thiên thời địa lợi nhân hoà, Đường Văn Tân nhớ tới bảo bối nữ nhi vẫn có chút đắn đo, Huống chi, Lận Lục Lang quả thực là rể hiền, ôn lương như ngọc, thông minh hơn người, mặc dù bị lão uy hiếp, cũng không chút nào thất sắc, vững vàng tự nhiên. Nếu không phải Lận gia đều là đồng đội heo, Đường Văn Tân cũng không dám chắn mình có thể vớt được ông con rẻ ngon nghẻ như vậy. Đường Văn Tân âm thầm gật đầu tự khen ngợi bản thân, Cẩm Vinh có thể được rể hiền như thế, mặc dù là loạn thế, cũng có thể an khang vô ưu. Nhưng vì một lí do gì đó mà Đường Văn Tân vẫn là cảm thấy tâm thần không yên, việc này không nên chậm trễ, vẫn nên sớm định ngày trao đổi thiếp canh với bà mối. So với Đường Văn Tân xuân phong mãn diện, thỏa thuê đắc ý, Lận gia bên kia là một mảnh lặng im. "Thật là, tiểu nhân đắc thế, tiểu nhân đắc thế." Lận Viễn Đạo cả giận nói, Lận gia thế tộc trăm năm, hiện giờ lại bị một tên xuất thân nông dân đắc thế cưỡng bức,vô sức phản kháng. Lận Tố khuyên nhủ, "Phụ thân chớ giận, việc đã đến nước này." Đã vô pháp cứu vãn. "Lại làm liên lụy con, phải cưới nữ nhân Đường gia kia về nhà." Mối hôn sự cưỡng bức không môn đăng hộ đối này làm Lận Viễn Đạo cao hứng không nổi, không có hảo cảm vớt con dây tương lai này, có phụ thân như vậy, cũng không biết phẩm tính như thế nào. Lận Tố rũ mắt, nhưng thật ra bình tĩnh cực kỳ. Đường Văn Tân một đường ở trên xe ngựa tâm thần không yên, liền thúc giục mã phu vài lần, hiện giờ Đường Văn Tân ở kinh đô chạm tay là bỏng, phóng ngựa hoành hành cũng không có người quản. Tới gia môn, Đường Văn Tân chạy nhanh xuống xe ngựa, hỏi thủ vệ, "Tiểu thư ở đâu? Đi ra ngoài rồi?" "Tiểu thư, tiểu thư đi ra ngoài một chuyến, hiện tại đã trở lại." Thủ vệ chắp tay trả lời. Đường Văn Tân nghe vậy tâm an, sửa sang lại y quan, cũng không thể mỗi lần gặp nữ nhi đều mất khí thế như vậy, phải nói cho nàng Lận gia đã đồng ý hôn sự. Nhưng mà đi vào trong đình viện, nhìn Cẩm Vinh ngồi nhàn nhã uống trà, Đường Văn Tân còn chưa mở miệng. Cẩm Vinh liền nói: "Ta đã tìm được một vị hôn phu vừa ý." Đường Văn Tân tức khắc mở to hai mắt, thấy Cẩm Vinh trên mặt như cũ gợn sóng bất kinh, không có ý tứ nói tiếp, lập tức quay đầu nhìn về phía thị nữ Phi Âm bên cạnh nàng. "Ngươi đi theo tiểu thư ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì?" Phi Âm vẻ mặt tinh thần hoảng hốt, mới đi ra ngoài một chuyến, nàng cảm giác cả người đều không tốt. Lúc ra khỏi phủ, tiểu thư vẫn bình thường, còn có tâm tình nhìn mây nhìn trời, nhìn lén các cô nương thế gia thương xuân thu buồn, nghe phố phường nghị luận cái chết của tiên đế có bao nhiêu bất thường, nghe nho sinh trà lâu bàn luận chuyện triều chính hỗn loạn, gian nịnh hoành hành, lại nói tên đám gian nịnh còn có tên Đường Văn Tân, Từ từ Hình như có gì đó không đúng, Nghe vài vị cô nương thế gian khen ngợi Lận gia Lục Lang, tiểu thư còn cảm thán một câu, "Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa" *"Thế gian có thiếu gì người tốt đẹp, tại sao cứ nhất định phải yêu một người"... Lúc sau, lúc sau tiểu thư còn xuống ngựa, rất có ý vị mà đứng ngắm hoa, khó được có vẻ nhã nhặn lịch sự mà tốt đẹp. Nàng khẽ cười cười, làm cho Phi Âm sớm chiều ở chung với tiểu thư cũng không khỏi hoảng hốt. "Vừa rồi có người theo dõi chúng ta." Cẩm Vinh không chút để ý nói. Còn chìm đắm trong hoa cỏ, Phi Âm nháy mắt bừng tỉnh, nhìn khắp nơi xung quanh, "Ở đâu?" Không xong, nàng không phải Ỷ Kiếm, không có võ công, không thể bảo hộ tiểu thư. "Đã đi rồi." Phi Âm nỗ lực vẫn duy trì trấn định nói, "Là người xấu sao?" "Chúng ta hẳn là nên tới vấn an Vương Tư Mã thiên tử đi." Cẩm Vinh không biết câu này làm cho Phi Âm có bao nhiêu mê man, đồng dạng mê man cũng có Đường đại nhân. Chưa nói đến chuyện vì sao nữ nhi lại biết đó là thiên tử, thiên tử vì sao lại xuất hiện ở nơi đó chứ? Càng nghĩ càng thấy kinh khủng mà. Đương kim thiên tử tuổi trẻ thể nhược, vốn là con thứ của tiên đế, tiên hoàng hậu máu ghen mạnh, cho nên hắn vừa sinh ra thì tiên đế đã cho người giấu đi. ấu hoàng tử tránh thoát độc thủ, nhưng ở bên ngoài không có ai giáo dưỡng, cho đến khi hoàng hậu chết, An đế mới cho hắn xuất hiện trước mặt người khác. An đế ba tháng sau cũng chết bệnh, vị này mơ hồ mà bị đẩy lên ngôi vị hoàng đế, bên ngoài ngoại thích cùng hoạn quan tranh quyền. Bản thân hắn cũng chẳng cho người ta bao nhiêu hi vọng chân hứng, chính sự không yên, bệnh tật liên miên, thái y nói thọ mệnh hắn còn không được một năm, không con nối dõi, thân thể bạc nhược mà không tiện chuyện phòng the. Nếu không phải tiên đế con nối dõi điêu tàn, phái bảo hoàng cũng sẽ không để hắn thượng vị. Nhưng cũng bởi vì như thế, hoàng thất mới càng thêm suy vi, một khi tân đế qua đời, bên dưới lại không người nối nghiệp, hậu cung cùng triều đình tất sẽ đưa tới biến động nghiêng trời lệch đất, thiên hạ, cũng sẽ càng rối loạn. Nhưng những thứ bất lợi này, tỏng mắt Cẩm Vinh lại thành có lợi. Cha mẹ song vong, không thân không thích, có tư cách tranh bá thiên hạ, còn sống không được bao lâu. Hoàn hảo với vị trí lang quân mà Cẩm Vinh tìm kiếm. Còn lão cha muốn đem cô gả ra ngoài. Đường Văn Tân gạt lệ nói, "Vạn lần không thể." Trung cung vô chủ, vào cung làm phi làm tần, nghe thì vinh quang, nhưng thiên tử là một con ma ốm, hắn sẽ không đưa nữ nhi vào cung chịu chết, hơn nữa trong cung có lệnh, thiên tử băng hà, phi tần không con nối dõi hơn phân nửa phải tuẫn táng. "Ai nói con là muốn vào cung làm phi tử?" Cẩm Vinh bình tĩnh nói, "Làm người phải có lí tưởng, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu, phục hưng đất nước, xưng bá một phương." * hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: lợi dụng thiên tử để bắt các chư hầu phục tùng Đường Văn Tân cùng Phi Âm: "......" "Yên tâm, nơi này chỉ có ba người chúng ta, một con chuột cũng không có." Cẩm Vinh mỉm cười, chỉ càng làm người khác thấy âm hiểm. Đường Văn Tân run rẩy vê tay áo, "Cẩm Vinh, này, lời này là con học ở đâu ra." Cẩm Vinh chớp chớp mắt, những lời này là từ đâu ra, tự nhiên nghĩ đến thôi, "Không biết, có thể con tự nghĩ ra đi." Con gái ngoan, nhưng đây là đại nghịch bất đạo, lời không thể nói bừa, Đường Văn Tân nội tâm dị thường bi phẫn nói. "Cẩm Vinh, việc này không đơn giản như vậy, nghe cha nói, Lận Lục Lang khá tốt." Ít nhất gả cho hắn không cần lo lắng tánh mạng an toàn. Cẩm Vinh thong thả ung dung nói, "Con biết." "Cha, con biết rất nhiều, tỷ như Lận gia làm sao lại bị cha bắt được nhược điểm, tỷ như Lận gia không ai vui vẻ vì mối hôn sự này, bọn họ nguyên bản tính toán từ thế gia thân cận chọn cho Lận Tố một cô vợ, tỷ như thiên tử Vương Tư Mã sống không được bao lâu, tỷ như......" Đường Văn Tân rợn tóc gáy, vì sao có những chuyện ngay cả hắn cũng không biết? Cẩm Vinh nhìn ra lão đang suy nghĩ cái gì, lại tiếp tục lừa gat, "Cha, lần làm ăn này chính là tuyệt bút, cả đời không có lần hai, cha thực sự không muốn làm?" "Nói không chừng còn có thể làm Đường gia trở thành đại tộc vinh quang nhất......" Cuối cùng, Đường Văn Tân dưới vừa đe dọa vừa dụ dỗ cộng thêm lừa gạt của con gái yêu, từ bỏ hôn sự cùng Lận gia. Cho nên Lận gia đã chuẩn bị tinh thần cắn răng chấp nhận mối hôn sự như sỉ nhục này, thì đối phương lại kiêu ngạo đến từ hôn. Cũng không phải hắn cố ý chọc giận bọn họ, chỉ là hắn chột dạ, bị nữ nhi đả kích, tới chỗ Lận gia tìm lại cân bằng một chút. "Hôn sự từ bỏ, những chuyện khác, ngày sau chúng ta lại nói." Đường Văn Tân lộ ra nụ cười âm hiểm như ngày thường. lúc này thì hai cha con Đường Văn Tân với Đường Cẩm Vinh trông lại rất giống nhau. Sau đó lão phất áo khinh khinh phiêu phiêu bỏ đi. Đột ngột bị bức hôn, lại đột ngột bị từ hôn, tiết tấu quá nhanh làm cho Lận gia ngây ngốc cả người, nhưng chắc chắn Đường Văn Tân kẻ này không đội trời chung với bọn họ, không hổ là điền xá ở nông thôn, nhà giàu mới nổi, tiểu nhân đắc thế. trực giác của Lận Tố nói cho hắn, biến cố có lẽ xuất hiện ở trên người Đường gia tiểu thư. Chưa quá ba ngày, thị lang, người thân cận với thiên tử nói với Đường Văn Tân, thiên tử đối với Đường gia tiểu thư vừa gặp đã thương, không biết Đường tiểu thư có nguyện ý vào cung làm bạn với quân thượng. Thiên tử tuy rằng trẻ tuổi, nhưng làm người còn tính thuần thiện, cũng không muốn làm khó xử giai nhân. Nhìn tấm chiếu lệnh rất uyển chuyển hàm súc kia, Cẩm Vinh nhướng mày, "Xem ra mị lực của ta còn rất lớn." Đường Văn Tân ở tiếp được tấm chiếu lệnh tâm tình vô cùng phức tạp, nhớ tới câu kia của nữ nhi, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu, có lẽ không phải như hắn tưởng. Chờ đến khi nội thị từ trong cung tới đón Đường gia tiểu thư, Đường Văn Tân còn chưa kịp thương cảm, đã nghe Cẩm Vinh an ủi các thị nữ của mình, lau nước mắt cho các nàng, khinh thanh tế ngữ an ủi, "Yên tâm, qua không bao lâu, ta liền tiếp các em vào cung." Đám người Phi Âm, Độc U cùng Ỷ Kiếm anh anh nói "Tiểu thư có tân hoan, liền quên chúng ta." Cẩm Vinh ôn nhu trìu mến nói, "Sao ta có thể quên được." Không người hỏi thăm, Đường Văn Tân trong gió hiu quạnh một mảnh đờ đẫn. _____ Đường gia nữ vào cung làm phi, tin tức này nhanh chóng truyền ra ngoài, có người chuẩn bị tinh thần bám lấy tân quý nhân, cũng có người ở sau lưng nói Đường Văn Tân trơ trẽn bán nữ cầu vinh. Nghe xong tin tức này Lận Tố cũng kỳ quái, lúc này vào cung không khác gì đi vào tử lộ, Đường Văn Tân đâu có xuẩn độn đến mức làm ra hành vi như vậy, phía trước lại là vì sao. Mà Đường gia tiểu thư từng khiến cho hắn suy đoán, Lận Tố cũng chỉ là khe khẽ thở dài, hồng nhan bạc mệnh. Thiên tử hậu cung quạnh quẽ, chỉ có vài vị thiếu sử, phu nhân, mà bởi vì thể nhược, thiên tử cũng rất ít khi thân cận các nàng, Đường gia cô nương được phong mỹ nhân, ở trong cung cũng là phi tần địa vị cao. Vào cung đêm đó, thiên tử liền khó được đi tìm Đường mỹ nhân tâm tình. "Bệ hạ." Giọng nói đối phương rất ôn nhu, dưới đèn xem mỹ nhân, càng xem càng mỹ, Thiếu niên thiên tử Hàn Duy hơi hoảng thần, hắn cũng không muốn làm cái gì, chỉ là muốn cùng mỹ nhân làm hắn động tâm kéo kéo tay nhỏ, nói chuyện tiểu tình. Chỉ là, vì sao chuyện tình cảm trai gái lại biến thành đàm luận quốc gia đại sự, thiên hạ loạn cục. Hơn nữa, mạc danh rất có cảm xúc sôi trào trong lòng...