Xuyên nhanh: vinh hoa phú quý
Chương 172 : [tg26] thần khí truyền thuyết (phần 1)
Gió thổi nhè nhẹ, mây mù mờ ảo, bên trong rừng trúc xanh ngắt,
Một lão nhân đầu bạc như sương quần áo mộc mạc nằm trên ghế bập bênh trước nhà tranh, tay phải cầm tẩu thuốc, lão rít một hơi rồi phun ra một ngụm khói mờ mịt.
Chợt nghe thấy quen thuộc tiếng bước chân, "Nha đầu, về rồi à."
"Vâng, con mua gạo và mỳ, dầu muối, còn có hương liệu." Nói chuyện là một tiểu cô nương khoảng chừng mười sáu tuổi, đầu cột tóc đuôi ngựa bằng một dải lụa màu tím, cũng chính là Cẩm Vinh xuyên xuyên thành thói quen.
Nghe thấy có hương liệu, lão nhân lập tức mặt mày hớn hở, "cháu gái ngoan."
Đời này cô tên là Âu Dương Cẩm Vinh, mà ông lão trước mắt cô là thân nhân duy nhất đời này, gia gia Âu Dương Trí.
Hai người dọn lên núi ở năm cô năm tuổi, từ đó sống nương tựa lẫn nhau, những ký ức lúc trước không rõ ràng lắm, ông lão cũng giữ miệng kín như bưng, tóm lại cảm giác ẩn chứa bí mật gì đó rất lớn. Cẩm Vinh cũng không hỏi, đến thời điểm, ông hẳn sẽ nói cho cô nghe.
Bất quá, "Cái chuyện như đính hôn từ trong bụng mẹ, cháu tuyệt đối không tiếp thu." Âu Dương Cẩm Vinh năm 6 tuổi nghiêm trang nói.
Âu Dương Trí trừu trừu khóe miệng, trên núi chỉ có hai ông cháu với nhau, là ai dạy hư cháu gái bảo bối của hắn.
"Ta cũng đâu có nói là có."Chưa kịp định thì chuyện đã vỡ từ trong trứng.
Âu Dương Trí vốn định nuôi cháu gái thành tiểu thư nhã nhặn lịch sự tri thư đạt lý ôn nhu mềm mại như mẫu thân nó, vậy mà bây giờ, nhìn kìa, không thi phấn trang, ăn mặc tùy ý như thằng con trai, hai tay xách hai bao gạo đi từ đầu trấn đến cuối trấn.
Đối với việc này, Cẩm Vinh tỏ vẻ ha ha.
Hai ông cháu họ một nghèo hai trắng, vừa ở trong căn nhà tranh ọp ẹp, vừa phải chiếu cố lão nhân gia, Cẩm Vinh nếu là một đứa trẻ bình thường, hai ông cháu sinh hoạt không hiểu sẽ thê thảm đến mức nào.
Cẩm Vinh nhìn ra Âu Dương Trí lão bản lĩnh không nhỏ, hơn còn giấu giếm rất nhiều bí mật, không biết vì sao phải thủ ở chỗ này, còn thiết hạ các loại trận pháp kỳ môn bát quái trên ngọn núi, ngăn cản người khác tiến sâu vào.
Mỗi người đều có bí mật riêng, Cẩm Vinh cũng biết không khuyên nổi lão, nhưng cũng đành thôi, có thể hưởng thụ bao nhiêu thì hưởng thụ bấy nhiêu.
Cho nên Cẩm Vinh năm bảy tuổi đã bắt đầu đi tìm các loại nấm trong núi ăn, mười tuổi liền bắt gà rừng, nuôi cho béo tốt chờ có trứng ăn, cùng năm ấy, lấy giải trận pháp từ chỗ Âu Dương Trí để xuống núi.
Thực sự là sống trên núi thiếu quá nhiều thứ, ép Cẩm Vinh phải tự đốn gỗ làm gia cụ, cô muốn có giường, có bàn đọc sách, có bàn uống trà, còn muốn phòng ở ngày càng đẹp, ngày càng kiên cố.
Âu Dương Trí rất kỳ quái, vì cái gì cháu gái nhà mình từ nhỏ không thích hoa hoa cỏ cỏ, liền thích nghịch gỗ, gõ gõ cưa cưa mài mài chứ.
Nhưng mà đồ vật làm ra đúng là không tồi, không hổ là cháu gái Âu Dương Trí hắn.
ở trên núi, Cẩm Vinh cảm giác được thế giới này có linh khí, dùn tiên hồn tẩy tủy vài lần, mới làm cho thân thể ốm yếu cải thiện được một chút, miễn cưỡng có thể tự bảo vệ mình.
Cũng phải xem đối phương là ai, nếu dùng trận pháp đối phó người bình thường, lỡ may lộng chết bọn họ, vậy cũng quá hung.
Nhưng lỡ gặp phải người xuất sắc của môn phái tu chân nào đó, vây khốn bọn họ câu giờ chạy thoát thân là có thể.
Bình thường cô cũng lão nhân luôn ở trên núi, không xuống núi thì sẽ không có vấn đề gì.
Trải qua nhiều thế, Cẩm Vinh cũng phát hiện xuyên qua không làm tổn thương thần hồn của mình, mà ngược lại có thể củng cố, làm cho hồn phách mạnh thêm.
Hồn phách hiện tại của Cẩm Vinh chính là hồn phách của Tư Mệch Thiên Quân, nhận lôi kiếp của thiên đạo, cho dù xuyên xuyên, đổi vài thân xác, thần hồn vẫn là thần hồn như cũ.
Phần lớn thời điểm thân thể không chịu nổi áp lực của thần hồn, thường là thế giới ấy cũng không phù hợp với việc tu luyện, Cẩm Vinh sẽ dứt khoát phong ấn thần hồn, khiến cho linh hồn mình không khác gì nhân loại bình thường.
Rốt cuộc, thần hồn tuy rằng cường đại, thân thể quá yếu ớt không chịu nổi thì cũng không có cách nào sử dụng.
Để thay đổi tình huống này, chỉ có một cách là tu hành. Lần nữa tu hành từng bước từng bước, luyện hóa thân thể đến trình độ có thể chứa được thần hồn.
Như vậy dần dần linh hồn và thân thể có thể dung hợp, không hề còn cản trở khi sử dụng.
Nhưng để làm vậy cũng không đơn giản, có đôi khi một lần nữa tu hành quá phiền toái, cũng phí thời gian, muốn tu luyện đến thời kỳ đỉnh cao khi cô làm Tư Mệnh Thiên Quân thì hơi khó, rốt cuộc năm đó khổ tu ít nhất ngàn năm.
Cho dù có thần hồn, cũng phải tu đến mấy trăm năm.
Cẩm Vinh cảm thấy, trăm năm quá dài, chỉ tranh sớm chiều.
Chờ cô tu hành xong rồi, phỏng chừng lão nhân cũng hóa thành tro.
Tu hành không kể năm tháng, hơn nữa quá mức không thú vị, cho nên lần này Cẩm Vinh cũng chỉ muốn bản thân đủ khả năng bảo vệ mình, tu hành không phải mục đích chính.
Nói đi cũng phải nói lại, thế giới này tuy có linh khí, nhưng cũng không nồng hậu, Cẩm Vinh ở thị trấn dưới chân núi quan sát, có thể nhìn ra điều này.
Người tu chân không nhiều lắm, hơn nữa hỗn tạp với người thường, nghe vài thương nhân tụ hội gần đó nói, nơi này cũng có môn phái tu chân, nhưng sự tích thành tiên đã là truyền lại từ vài trăm năm, thật lâu lâu trước đó. Cũng tồn tại triều đình, tổng cộng phân năm quốc gia, đặt tên phân biệt đối ứng, kim mộc thủy hỏa thổ.
Cẩm Vinh nghe xong mấy cái tên này không khỏi trừu trừu khóe miệng, ngọn núi hai ông cháu đang tá túc nằm ở biên giới Hỏa Dực Quốc và Thanh Mộc Quốc, không phải nơi hay xảy ra tranh chấp, mà là hai bên đều không quản, nói không chừng trên bản đồ cũng không có tên địa phương này.
Bất quá cũng tốt, cùng lão nhân ở trên núi bình bình tĩnh tĩnh qua trăm năm là xong.
Nhưng mà những ngày tháng bình tĩnh Cẩm Vinh mong đợi, vẫn là bị người phá vỡ.
_____
"Xin hỏi đây có phải nơi ở của Thần cơ tiền bối hay không?"
Đứng dưới chân núi to mồm gân cổ hô hào là một thanh niên trẻ tuổi, mặt mày tuấn tú tinh thần phấn chấn, trên lưng đeo một thanh trường kiếm.
Bên cạnh người này có hai bạn đồng hành, tuổi tác cũng không chênh lệch, một chàng trai bạch y lạnh lùng, một thiếu nữ áo hồng diện mạo tú mỹ tuyệt luân.
Thiếu nữ áo hồng lôi kéo tay áo hắn, "Đừng gọi như vậy." Cũng quá vô duyên rồi.
"Nhưng ta không gọi lớn, Thần cơ tiền bối làm sao nghe thấy?" người trẻ tuổi cõng trường kiếm khó hiểu, hỏi ngược lại. thanh niên áo trắng nghe vậy khóe mắt không nhịn được nhảy lên.
Mà trên núi, Âu Dương Trí bị gọi đến điếc tai, thiếu chút đem thủy kính theo dõi tình hình dưới chân núi làm vỡ.
"Sao lại có người tìm đến nơi này?"
Lại nghĩ, đúng là người trẻ tuổi không biết đối xử với người lớn như thế nào, chẳng bằng một nửa Cẩm Vinh nhà ta, lão lẩm bẩm, nhưng lại nghe phấn y thiếu nữ nói: "Thần cơ tiền bối, ta là Phong Tương, hậu nhân Phong gia Thủy Linh Quốc."
Thanh niên áo trắng cũng nối tiếp, "Tại hạ Tề Lưu Nguyệt, đệ tử Thái Nguyên Tông." người trẻ tuổi cõng trường kiếm gãi gãi đầu, "Ta, ta vô danh không họ, tự gọi Giang Lưu, là cô nhi."
Đôi mắt già đến lem nhem của Âu Dương Trí hơi nhíu lại, tiện đà nhắm mắt nói, "Nha đầu, cho bọn họ vào đi."
Cẩm Vinh căn bản không quay đầu lại, "Chờ cháu ăn cơm xong."
Âu Dương Trí nghe vậy liền nghẹn họng, nhưng lão cũng vừa ăn xong đĩa giò nấm, căng da bụng trùng da mắt, chỉ muốn nằm nghỉ trên ghế bập bênh, một chút cũng không muốn động.
Vậy cho bọn họ đợi thêm chút nữa đi.
Cẩm Vinh cùng lão nhân thực sự không phải loại người hiếu khách, mặc dù Cẩm Vinh ăn cơm xong, giải trừ trận pháp, cũng không thèm để lại chỉ dẫn, chờ đến khi Giang Lưu, Phong Tương, Tề Lưu Doãn bò lên đến nơi, trời đã chiều tà.
Tuy rằng tu hành có thể tích cốc, còn không đến mức làm cho bọn họ bụng đói kêu vang, nhưng mệt mỏi vẫn là không có cách nào tiêu trừ.
Giang Lưu vẻ mặt oán niệm nhìn về phía Âu Dương Cẩm Vinh đang bận nấu cơm chiều, hoàn toàn không để ý tới hắn, quả nhiên, không phải cô gái nào cũng ôn nhu đáng yêu như Phong Tương.
Tuy mệt mỏi, Phong Tương, cùng Tề Lưu Doãn lại như cũ, thận trọng bình tĩnh,
"Ý đồ của các ngươi, ta đã rõ ràng." Âu Dương Trí hơi hơi hắng giọng, ngay sau đó hô, "Nha đầu, lại đây đi."
"Chuyện gì?" Cẩm Vinh tay chống nạnh nói,
"Ta sẽ nói cho cháu về sứ mệnh của Âu Dương gia chúng ta." Âu Dương Trí thở dài một tiếng, tiếp theo hướng Cẩm Vinh, cùng với mấy người xa lạ kể lại một câu chuyện xửa bi thảm ơi là bi thảm.
Âu Dương gia từ trước đến nay có nhiệm vụ bảo vệ Trấn Hồn Linh, báu vật mạnh nhất trong thập đại thần khí, mà trong Âu Dương gia, có Âu Dương Trí nổi danh Thần cơ tiền bối, thiện ảo thuật trận pháp.
Nhưng lúc cháu gái Âu Dương Cẩm Vinh tròn năm tuổi, cũng là lúc Âu Dương gia gặp họa diệt môn.
Âu Dương Trí cũng chỉ kịp tới mang cháu gái đi, ẩn cư nơi thanh sơn.
Năm ấy, bị diệt môn còn có Văn Nhân gia, Phong gia của Thủy Linh Quốc, Danh gia của Kim Hạ Quốc, Đoan Mộc gia của Thanh Mộc Quốc, đều là những thế gia đã bảo hộ cho các thần khí suốt bao đời.
Nghe đến đây, phấn y thiếu nữ, cũng chính là Phong Tương, nhịn không được nước mắt oánh oánh, nàng chính là hậu nhân duy nhất của phong gia. Tề Lưu Doãn cũng nhịn không được thở dài, hắn lớn lên cũng nghe sư tôn nhắc đến thảm kịch đẫm máu này, hắn cất tiếng,
"Tiền bối, tổ chức mưu đồ bá chiếm Thần Khí đã bị hủy diệt, các vị thế gia trên trời có linh thiêng cũng có thể an giấc ngàn thu."
Âu Dương Trí đang nhắm mắt: "..."
Cẩm Vinh thuần thục ấn huyệt nhân trung của lão, "Đừng ngủ, chúng ta còn chưa nghe xong đâu."
Âu Dương Trí bị đánh thức cũng không cảm thấy xấu hổ, "Ai, già rồi thân thể không còn dùng được."
Giang Lưu, Phong Tương, Tề Lưu Doãn sau đầu hắc tuyến đồng thời trượt xuống.
Âu Dương Trí hiển nhiên đã quên mình vừa nói cái gì, "Ta kể đến đâu rồi?"
"Nói xong chuyện xưa của Âu Dương gia." Cẩm Vinh bình tĩnh đáp,
Âu Dương Trí từ từ nói, "Giờ lại nói đến chuyện Thái Nguyên Tông."
Thân là đệ tử đích truyền Thái Nguyên Tông, Tề Lưu Doãn lập tức nghiêm túc thẳng lưng nghe kể chuyện.
"Thái Nguyên Tông có một bí mật, một bí mật liên quan đến thập đại thần khí." Âu Dương Trí hơi hơi chau mày, "Ta cũng không biết là cái bí mật gì, tổ tiên Âu Dương gia nói, chỉ có chưởng môn Thái Nguyên Tông là người duy nhất biết được bí mật này."
"Kính Tâm chân nhân hẳn là chính là vì bí mật này, cho các ngươi tới tìm cháu gái ta."
Nửa câu sau trực tiếp khiến Giang Lưu Phong Tương Tề Lưu Doãn dồn ánh mắt nhìn về phía Cẩm Vinh, mà người kia mặt vẫn lạnh như tiền.
Tề Lưu Doãn chắp tay nói, "Chuyện này cùng Âu Dương cô nương có quan hệ gì?"
Âu Dương Trí nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Bởi vì, nàng chính là ký chủ của Trấn Hồn Linh."
Cẩm Vinh: "......"
Chuyện quan trọng như vậy, hiện tại ông mới nói.
Chương 177 – (2)
Ở trước mắt bao người, Âu Dương Trí một chưởng bổ đôi căn phòng mà bọn họ ở mười mấy năm nay.
Cẩm Vinh: "......"
Haha, giường gỗ của ta, bàn đọc sách cả ta, công sức của ta...
Cùng với Âu Dương Trí phun ra một ngụm máu, một khối lấp lánh đột nhiên bay từ dưới sàn nhà lên, nói đúng ra là bay thẳng về phía Cẩm Vinh.
Trực tiếp lặn vào cổ tay cô, giống như máu thịt, huyết nhục tương dung.
Cũng thật là huyết nhục tương dung, bởi vì Âu Dương Cẩm Vinh sau khi sinh vẫn luôn dùng tinh huyết bảo dưỡng Thần Khí, đây cũng là lí do vì sao Cẩm Vinh xuyên qua thì không hề có ký ức trước năm 5 tuổi.
Thần Khí tách khỏi ký chủ, ký ức tương ứng cũng sẽ biến mất.
Cho tới bây giờ mới xuất hiện ở trong đầu Cẩm Vinh. Mà dấu vết trên tay lại hóa thành một cái vòng.
Lấy tâm đầu huyết (máu ở quả tim) giải phong ấn, Âu Dương Trí thân mình run rẩy, Tề Lưu Doãn vừa muốn đi dìu hắn, lão nhân đã đẩy ghế bập bênh tự mình nằm xuống.
Tề Lưu Doãn tay cứng đờ, không hổ là Thần cơ tiền bối năm đó lừa tẫn người giang hồ, mặc dù có tuổi tác, cũng không thể khinh thường.
Đám người Giang Lưu lần này đến, chính là do sư môn Tề Lưu Doãn yêu cầu, mang Ký chủ Thần Khí hồi tông môn.
Mà nguyên nhân, chính là như lời Âu Dương Trí, liên quan đến bí mật sinh tử tồn vong của thiên hạ.
Hiện tại đã biết Âu Dương Cẩm Vinh chính là Ký chủ Trấn Hồn Linh, "Âu Dương tiền bối......" Tề Lưu Doãn lại một lần chắp tay,
Thì Âu Dương Trí ngắt lời, "Hôm nay đã muộn, ngày mai lại nói tiếp."
Trong đêm đen, rừng trúc bên ngoài truyền đến vài tiếng gió, xuyên qua những cành cây, nghe có chút thê lương,
Tề Lưu Doãn cũng không nhiều lời nữa, "Nghe Âu Dương tiền bối phân phó."
Một chưởng kia của Âu Dương Trí vẫn chưa làm hỏng toàn bộ phòng ốc, phòng ngủ của lão hoàn hảo không tổn hao gì, vừa nhìn đã biết, chắc chắn có làm trận pháp phòng hộ, nhưng mà Cẩm Vinh cũng không kém, giữa một mảnh phế tích, đồng dạng sừng sững không ngã còn có phòng ngủ của cô.
Âu Dương Trí vuốt râu bạc, không hổ là cháu gái lão.
"Chúng ta đây đêm nay ngủ thế nào?" Giang Lưu ngây ngốc hỏi.
Âu Dương Trí cùng Cẩm Vinh hai ông cháu hai tâm hữu linh tê vứt cho bọn họ cái bóng lưng, trực tiếp đi về phòng.
Âu Dương Trí còn vừa đi vừa cảm thán, "Tuổi lớn không thể so với đám tiểu tử các ngươi chịu được phong hàn chịu được đông lạnh, già nua xương cốt không dùng được, nên đi nghỉ sớm thôi."
Tề Lưu Doãn ôm kiếm, tìm một tàng cây tĩnh tọa, người tu đạo, ở bên ngoài tá túc một đêm cũng không ngại.
Phong Tương linh động con ngươi hơi lóe, tựa hồ có chủ ý gì.
Trong phòng Âu Dương Trí, lão nhân nói cho Cẩm Vinh một phần chân tướng khác, các thế gia bảo hộ thần khí đều là hậu nhân của ký chủ đầu tiên, cũng vì vậy mà có thể được Thần Khí nhận chủ.
Nhưng thời gian trôi đi, huyết mạch càng thêm đạm bạc, rất nhiều Thần Khí cũng tiến vào trạng thái nửa ngủ đông, mà ký chủ sẽ phải dùng rất nhiều tinh huyết rót dưỡng, làm tăng mối liên kết giữa ký chủ và thần khí.
Giống như những thần khí khác, Trấn Hồn Linh cũng không phải thế hệ nào của Âu Dương gia cũng có một ký chủ, thần khí đều sẽ chọn lựa ký chủ, thông thường đều là cách mấy thế hệ mới tìm được một ký chủ hợp tâm ý nó.
Âu Dương Trí không phải, con hắn Âu Dương Hùng Tâm cũng không phải, nhưng cháu gái vừa sinh ra liền bị Trấn Hồn Linh nhận định là ký chủ.
Nếu không có kiếp nạn năm ấy, Âu Dương Cẩm Vinh sẽ được bảo vệ chu toàn, trở thành người tôn quý nhất Âu Dương thế gia, vì tính mạng nàng liên quan trực tiếp đến Trấn Hồn Linh
Thần Khí không phải không thể cướp đi được. Âu Dương Trí dị thường trịnh trọng mà nói với Cẩm Vinh, lão vốn cho rằng bọn họ sẽ mãi sống ẩn dật như thế này, cho nên chậm chạp chưa đem chuyện Thần Khí nói cho cháu gái, cũng chưa nói cho nàng trách nhiệm khi làm ký chủ Thần Khí.
Biết suy nghĩ trong đầu Âu Dương Trí, Cẩm Vinh nhéo trên cổ tay.
Âu Dương Trí không hề phát hiện, thân là người bảo hộ Thần Khí ngàn năm trong gia tộc, Cẩm Vinh không có chút tự giác tôn trọng cung phụng thần khí nào.
Thần Khí kỳ thật cũng không chấn động thiên địa như thế nhân tưởng tượng. thần khí không chỉ có yêu cầu khắc nghiệt với ký chủ, hơn nữa muốn sử dụng cũng là có điều kiện, trừ bỏ tổ tiên Âu Dương thế gia từng sử dụng Trấn Hồn Linh một lần, các ký chủ khác của Âu Dương gia đều an phận thủ thường, ẩn cư không ra.
Thần Khí càng giống như một loại hứa hẹn.
Nhưng đối với phàm nhân hướng tới tu đạo thành tiên, chỉ cần liên quan đến chữ thần một chút cũng đủ để làm bọn hắn cuồng nhiệt, huống chi là vật phẩm thần minh chân chính rèn ra. nhân tâm tham niệm sinh yêu ma, tàn sát các gia tộc bảo vệ Thần Khí.
Âu Dương Trí không phải không nghĩ tới chuyện báo thù, nhưng so với báo thù cháu gái càng quan trọng hơn, còn có an toàn của thần khí.
Thập đại thần khí có liên quan đến bí mật tồn vong của thiên hạ, đây là lời tổ tiên lưu lại, Âu Dương Trí không được biết được rốt cục là có ý gì, nhưng cũng sẽ không vi phạm. hiện tại người duy nhất biết rõ bí mật này chính là chưởng môn Thái Nguyên Tông, đám người Tề Lưu Doãn đã đến, cũng liền tỏ rõ sứ mệnh đã được chú định của Âu Dương gia.
"tin tức tổ tiên lưu lại cũng thật không minh bạch, không biết là muốn chúng ta làm cái gì?"
"Thái Nguyên Tông đạo giáo ngàn năm còn chẳng giải quyết được phiền toái, còn muốn tìm ký chủ Thần Khí thế hệ này."
"Nhà chúng ta cũng chỉ còn một mình nha đầu ngươi..."
Lão nhân cầm tẩu thuốc trong tay, lại bắt đầu nghĩ ngợi.
Cẩm Vinh nhàn nhàn mà cắm một miệng nói, "Vậy không đi là được."
Âu Dương Trí lập tức trừng mắt nói, "Không được, cháu phải đi, đây là sứ mệnh của Âu Dương gia."
"Vậy thì đi." Cẩm Vinh xoay người, ngáp một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Âu Dương Trí bẹp bẹp miệng, hừ một tiếng.
Lại rít một hơi thuốc, phun một đoàn khói.
Ngoài phòng, Tề Lưu Doãn dưới tàng cây đả tọa nhắm mắt nghỉ ngơi, Phong Tương lấy Thần Khí Linh Lung Ngọc cho Cẩm Vinh đánh giá, đổi lại được một cơ hội tá túc trên giường Cẩm Vinh.
Giang Lưu ngượng ngùng đi tìm Âu Dương lão tiền bối, ngủ dưới đất, nằm trong căn phòng mịt mờ khói thuốc, Giang Lưu nghĩ đáng lẽ mình nên đi tìm Tề Lưu Doãn thì hơn.
_____
Chờ Tề Lưu Doãn bọn họ tỉnh, phòng ốc tối hôm qua bị đập tan tành đã khôi phục nguyên dạng, chỉ thấy Âu Dương lão nhân cười tủm tỉm dựa vào ghế bập bênh uống cháo đâu.
Mà Cẩm Vinh đã đóng gói xong hành lý, "Chúng ta đi thôi."
"Âu Dương tiền bối cùng Âu Dương cô nương đáp ứng rồi?"
Đừng nói là Giang Lưu cùng Phong Tương, liền Tề Lưu Doãn đều có chút bất ngờ qua một đêm mà sao thái độc của bọn họ thay đổi nhanh vậy.
Cẩm Vinh đã chuẩn bị tốt bài phát biểu trong đầu, từ tốn đáp, "Thân là truyền nhân Âu Dương thế gia, liên quan đến an nguy thiên hạ, ta nào có thể đứng ngoài cuộc, đương nhiên là đạo nghĩa không thể chối từ."
Tề Lưu Doãn cầm kiếm lễ nói, "Âu Dương cô nương đại nghĩa, Lưu Doãn bội phục."
Người cần mời đã mời được, Tề Lưu Doãn cùng Phong Tương cũng ngượng ngùng kéo dài thời gian, Giang Lưu gãi gãi cái ót, cõng kiếm chuẩn bị xuống núi.
Âu Dương Trí xuyên qua thủy kính, nhìn cháu gái cùng bọn họ xuống núi, trong lòng thổn thức, giữa mày lại không khỏi mang theo một tia ưu sầu,
"Sao ta cứ có cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra?"
Đi được nửa đường, Cẩm Vinh liền nghe được âm thanh thầm thì rung động, mấy người đồng thời quay đầu lại, tầm mắt dừng ở cái người đang đỏ mặt, tiếng vừa rồi phát ra từ bụng Giang Lưu.
Giang Lưu có chút thẹn thùng, nhưng nhớ tới bát cháo nóng hôi hổi buổi sáng nay trong tay Âu Dương lão tiền bối, bụng lại bắt đầu thầm thì cất tiếng.
Cẩm Vinh hơi hơi nhướng mày, "Ta cho rằng các ngươi đều tích cốc."
Đúng là bọn họ đều tích cốc, nhưng lấy công lực Tề Lưu Doãn cùng Phong Tương, bọn họ cũng chỉ không bị đói chết, nhưng cảm giác thèm ăn thì vẫn có.
"Trong túi ta còn chút lương khô." Phong Tương nhanh nhẹn, lấy ra một giấy bao bánh nướng lớn, mấy khối đưa Giang Lưu và Tề Lưu Doãn, Cẩm Vinh buổi sáng đã dùng cơm, vẫy vẫy tay cảm tạ hảo ý của Phong Tương.
Quả nhiên vẫn là Phong Tương ôn nhu nhất, Giang Lưu nội tâm ô ô cảm động.
Đi đường bốn năm ngày, đoàn người rốt cuộc tới được núi Toàn Cơ, nơi đặt trụ sở của Thái Nguyên Tông.
Thái Nguyên Tông phi thường trịnh trọng mà tiếp đãi bọn họ, đặc biệt là Ký chủ Trấn Hồn Linh Âu Dương Cẩm Vinh. chưởng môn Kính Tâm Thái Nguyên Tông còn tới gặp mặt Cẩm Vinh, thăm hỏi Thần cơ tiền bối, lấy thái độ trưởng bối quan tâm trấn an vài câu, cũng không nói nguyên do mời cô tới, chỉ phân phó người chiếu cố mấy ngày ở lại tông môn.
Vài hôm sau, Giang Lưu, Tề Lưu Doãn lại đi ra ngoài, tiếp tục đi tìm các vị ký chủ Thần Khí khác.
Phong Tương còn mời Cẩm Vinh đi cùng nàng, Cẩm Vinh có chút phân vân, nhưng hiếu kỳ tìm tòi nghiên cứu bí mật của Thần Khí vẫn là thắng ham muốn đi xem náo nhiệt, cô uyển chuyện cự tuyệt, nói muốn lưu lại Thái Nguyên Tông, cùng Trấn Hồn Linh hảo hảo câu thông một phen.
Phong Tương ngẫm lại cũng thấy đúng, Âu Dương Cẩm Vinh cùng Thần Khí nhiều năm chia lìa, phải mất một thời gian mới dung hợp được.
Lại không biết, Trấn Hồn Linh sớm đã sớm bị Cẩm Vinh thuần hóa đến ngoan ngoãn.
Trấn Hồn Linh là Thần Khí không sai, nhưng Thần Khí có hai loại, một loại là do thiên địa linh khí hóa thành, làm bạn thiên địa mà sinh. Hai là do thần linh rèn ra, cố quan thượng thần khí chi danh, mà Trấn Hồn Linh thuộc về loại sau.
Nếu không huyết mạch phàm nhân cũng chẳng thể nhận chủ.
Nghĩ đến Thần Khí, Cẩm Vinh cảm giác bản thân hình như bỏ sót cái gì.
Bất quá nếu đã quên, kia hẳn cũng không phải chuyện gì đặc biệt chuyện quan trọng, Cẩm Vinh lắc lắc đầu, không suy nghĩ thêm.
Người của Thái Nguyên Tông cũng khá háo phòng, cho phép Cẩm Vinh xuất nhập tự do ở tông môn. người của Thái Nguyên Tông không biết, Cẩm Vinh đã ra vào Tàng Bảo Các của bọn họ vài lần, đọc được không ít điển tịch, nhưng không phát hiện manh mối nào quan trọng. người của Thái Nguyên Tông, trừ phi là trình độ như Kính Tâm chân nhân, bằng không muốn phát hiện Cẩm Vinh cũng khó, mà Kính Tâm đ*o nhân hình như bận rộn chuyện gì, vẫn luôn bế quan không ra, các trưởng lão tông môn cũng rất khi ít xuất hiện.
Kính Tâm không giống như là người xấu, bí mật liên quan đến thần khí tựa hồ không phải thiệt tình giấu giếm, mà là thời cơ chưa tới, không thể nói.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
44 chương
84 chương
146 chương
159 chương
14 chương
27 chương