Xuyên nhanh: vinh hoa phú quý
Chương 133 : Thiên tài trụy lạc (phần 2)
Cổ đạo biên, trong một quán trà nhỏ người đến người đi, những kẻ lữ hành mệt nhọc nghỉ chân nơi trà quán.
"Lão bản, cho ấm trà." Mang theo mũ trúc rộng vành, nữ tử mơ hồ nhìn ra thân hình yểu điệu tự tìm cho mình một góc quán, ngồi xuống.
"Được." Lão bản cười đáp, lập tức liền có tiểu nhị tới châm trà.
Bên cạnh vang lên tiếng nghị luận, "Ngươi nghe nói chuyện gần đây phát sinh ở Huyền Thanh Tông chưa?"
"Làm sao không biết, đã sớm truyền khắp nơi, Huyền Thanh Tông đường đường chính đạo Bát đại tông môn, thế mà phát sinh sự tình như thế, thật là mất hết mặt mũi."
"Đúng vậy đệ tử bị phế đạo hạnh còn phản bội tông môn rồi chạy trốn, cũng không thể không ngăn lại, nghe nói Huyền Thanh Tông đã hạ lệnh truy sát, những tông môn khác cũng hỗ trợ truy bắt, không quản sống chết."
Trà khách lắc đầu nói, "Cũng không kỳ quái, Bát đại tông môn từ trước đến nay là đồng khí liên chi."
"Bất quá, nghe nói đệ tử kia vốn cũng là nhân vật thiên tài, chỉ là sau khi bị thương trong trận chiến với ma tu liền không thể tu luyện, làm sao đột nhiên liền phản bội chạy trốn nữa?"
"Ai biết, chuyện các đại tông môn, chúng ta làm sao rõ."
Ngồi bên kia, nữ tử đội mũ rộng vành mỉm cười, khoan thai tự đắc uống trà, tựa hồ không thèm để ý lời người khác nghị luận, cho dù phản đồ Huyền Thanh Tông trong lời bọn họ chính là cô, Cổ Cẩm Vinh.
Ôi, không cẩn thận, liền biến thành nhân vật phản diện đại ma đầu.
"Lão bạn, nhanh cho hai chén trà, chúng ta sắp chết khát rồi." Một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, hông đeo trường kiếm, mặc phục sức tông môn nói.
Bên cạnh hắn là một thiếu nữ dung mạo tú lệ, mắc phục sức tương tự, nàng lôi kéo tay áo thiếu niên, "Ca, hình như không còn chỗ ngồi."
Thiếu niên mặc áo lam nhìn lên, thật đúng vậy, nhưng ánh mắt liếc về một góc quán, một bàn chỉ có cô nương mang mũ rộng vành, lôi kéo muội muội đi qua, "Đi ra bên ngoài đều là bằng hữu, ngồi cùng bàn, cô nương không ngại đi."
Cẩm Vinh lắc đầu, biểu thị ngầm đồng ý.
Thiếu niên mặc áo lam tùy tiện trực tiếp ngồi xuống, muội muội hắn cũng quay sang Cẩm Vinh nói tiếng cảm ơn.
"Cho hai phần điểm tâm."
Thiếu niên mặc áo lam cao giọng nói, tiểu nhị rất nhanh lại đưa tới, thiếu niên thấy trước mặt Cẩm Vinh trước mặt chỉ có một bình trà xanh, liền hào sảng nói, "Nếu cô nương không ngại có thể cùng nhau dùng điểm tâm."
Muội muội của hắn nhịn không được lấy cùi chỏ thọc thiếu niên, bên ngoài nào có mới quen biết liền mời đối phương ăn cái gì, "Thật xin lỗi, ca ta tính tình chính là như vậy, cô nương chớ để ý."
"Ta họ Sở, gọi Sở Điềm Nhi mà, đây là ca ta, Sở Dương. Còn chưa hỏi cô nương họ gì?"
Cẩm Vinh chỉ nói, "Ta họ Cổ."
Sở Điềm Nhi cùng Sở Dương theo bản năng nghe thành " cốc ", cười nói, "Bạch câu không cốc, nguyên lai là Cốc cô nương."
Cẩm Vinh thấy bọn họ nghe lầm, cũng không phủ nhận.
Cẩm Vinh không nói tên, Sở Điềm Nhi không quá để ý, đã là bèo nước gặp nhau, đối phương lại là nữ tử, không nói khuê danh cũng bình thường.
Nhìn nàng (Cẩm Vinh) một thân bạch y, đầu đội mũ rộng vành, dung nhan không tầm thường, khí độ bất phàm, Sở Điềm Nhi cũng cảm thấy đối phương không phải người bình thường, cũng nhìn không rõ tu vi đối phương, không biết là tán tu hay vẫn là con em thế gia tông môn.
Lúc này, Sở Dương nghe xong bàn bên nói, cũng chen vào, "Tàn sát đồng môn, phản bội sư môn, người người có thể tru diệt."
"Ca, nhỏ giọng một chút." Sở Điềm Nhi vội vàng nói, hận không thể bưng kín miệng hắn. "Ca cũng không nghĩ xem, vạn nhất nàng ở gần đây, nghe thấy được làm sao bây giờ?"
Sở Dương như cũ cố chấp nói, "Nghe thấy được liền nghe thấy được, chúng ta người trong sạch, sát ác vụ gian, hành cử chính nghĩa."
Cẩm Vinh đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng cười một tiếng, hai huynh muội nhìn thấy động tác của nàng có chút chói mắt.
"Hai vị kia cũng là tiếp nhận nhiệm vụ của Huyền Thanh Tông, truy bắt Cổ Cẩm Vinh."
Sở Dương hình như còn muốn nói gì, lại bị Sở Điềm Nhi ngắt lời, "Chúng ta dĩ nhiên không phải vì cái này, chỉ là đi lên núi hái chút linh thảo mà thôi."
Nàng vừa liếc Sở Dương một chút, Cổ Cẩm Vinh có thể nhẹ nhàng giết mấy cái đệ tử Trúc Cơ kỳ, mưu phản Huyền Thanh Tông, thực lực cho dù không còn đỉnh phong (ở thời kỳ tốt nhất), cũng không phải chúng ta có thể so sánh.
Sở Điềm Nhi mà bất quá vừa Trúc Cơ, ca ca tư chất tốt hơn nàng, nhưng cũng mới đến Trúc Cơ trung kỳ, mà Cổ Cẩm Vinh trong truyền thuyết, trước khi bị thương đã là nhân vật thiên tài, năm mươi năm đã tấn thăng Kim Đan, cho dù bị thương, tiểu nhân vật bọn hắn cũng không thể tùy ý khi nhục.
Dám tiếp nhận nhiệm vụ cũng chỉ có vài người tu vi Kim Đan, dù sao phần thưởng nhiệm vụ cũng vô cùng phong phú.
Nghe nói rất nhiều tán tu đều ngo ngoe muốn động, đây chính là thực lực đại tông môn, tiện tay tuyên bố nhiệm vụ liền có rất nhiều người muốn vì bọn họ mà cực khổ.
"Không biết Cốc cô nương muốn đi nơi nào?" Sở Điềm Nhi hỏi.
Cẩm Vinh thuận miệng nói, "Ta một tán tu, chỉ tiện đường du ngoạn thôi."
Sở Điềm Nhi ngược lại không tin tưởng thân phận đối phương là tán tu (tu luyện một mình, không thuộc tông môn), tán tu bình thường cũng không có khí độ như vậy, chỉ coi như đối phương còn chưa tín nhiệm mình, ở bên ngoài hành tẩu cẩn thận cũng là bình thường.
Còn nghĩ nhiều lời vài câu, lại thấy nàng đã đứng dậy.
" Ta phải đi." Cẩm Vinh ôn hòa cười nói, thả hai cái linh châu trên bàn trà làm tiền trà nước.
" Ngày sau, hữu duyên lại gặp."
Sở Điềm Nhi nhìn xem thân ảnh Cẩm Vinh đi xa, nhấc khuỷu tay thọc Sở Dương, "Ca nhìn ra nàng là người môn phái nào không?"
Sở Dương ngốc bạch ngọt đáp, "Nàng không phải nói mình là tán tu sao?"
"Người ta nói, chúng ta liền tin sao?" Sở Điềm Nhi mà nhịn không được nhả rãnh, "Khó trách ca cùng nàng niên kỷ không sai biệt lắm, tu vi còn không có cao như nàng."
Tu chân giả có thể nhìn cốt linh, đây cũng là nguyên nhân Sở Điềm Nhi càng thêm xác định Cẩm Vinh xuất thân đại môn phái, tán tu tài nguyên nông cạn, tu hành gian nan.
_____
Mà Cẩm Vinh cũng không phải là nối dối bọn họ, cô hiện tại cũng chỉ đi loanh quanh, ngắm nghía bốn phương, nhưng lệnh truy sát thi thoảng đập vào mặt cũng có chỗ đáng ghét.
Mà cô càng không nghĩ tới trốn trốn tránh tránh, ẩn cư không hỏi thế sự.
Huyền Thanh Tông ngược lại là đại thủ bút (bỏ vốn liếng, bỏ nhiều tiền), liên hợp các tông môn khác cùng hạ lệnh truy sát Cẩm Vinh, chỉ sợ cũng là bởi vì bị cô phá tông môn, dễ như trở bàn tay rời đi làm bon họ cảm thấy mất hết mặt mũi đi.
Huyền Thanh Tông, tông môn vạn năm lịch sử, còn chưa xuất hiện đệ tử gan to như vậy đâu.
Xuất động đệ tử Trúc Cơ kỳ khó đảm bảo sẽ không mất cả chì lẫn chài, mà Nguyên Anh kỳ ở Huyền Thanh Tông cũng là địa vị chi chủ một phong, muốn để bọn họ đi đuổi bắt một đệ tử phản bội chạy trốn, sẽ chỉ làm cho người ta cười nhạo, bị nói thành chuyện bé xé ra to.
Kim Đan kỳ đệ tử phù hợp, đáng tiếc bọn hắn còn chẳng tra được tung tích Cổ Cẩm Vinh.
Huyền Thanh Tông chỉ có thể nhờ đến chúng phái chính đạo không được thu lưu Cổ Cẩm Vinh, dùng uy thế chính đạo bức Cổ Cẩm Vinh đi ra, không cho nàng nơi sống yên ổn.
Đối với quyết định của chưởng môn, trong tông cũng có chút dị nghị, tỉ như Ngự Kiếm Phong chủ - Kỳ Sơn chân nhân cùng Nội Vụ Đường chủ - Lãnh Nguyệt chân nhân, cảm thấy phải chăng vậy là quá khắc nghiệt.
Trước đó, đệ tử Thiên Độ phát truyền lệnh nghi thông tri các trưởng lão, bọn họ liền khẩn cấp phong bế sơn môn, còn dặn dò chúng đệ tử nhìn thấy Cổ Cẩm Vinh, lập tức bắt lại, kết quả vẫn là để nàng vô thanh vô tức trốn khỏi tông môn.
Giới Luật đường trưởng lão rất phẫn nộ, thời điểm có ý kiến hạ lệnh truy sát Cổ Cẩm Vinh, quả quyết đứng ở phe chưởng môn.
Em trai ruột chưởng môn – Hàm Quang chân nhân cũng ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, nói Cổ Cẩm Vinh đã rơi vào ma đạo, tâm tính hủy hết, bỏ mặc nàng bên ngoài sẽ chỉ càng tổn hại mặt mũi tông môn.
Chưởng môn khuyết điểm không phải không có, nhưng nặng nhất là coi trọng mặt mũi, các nhiệm kỳ chưởng môn trước đây chưa từng xuất hiện chuyện như vậy, hiện giờ nhảy ra một cái Cổ Cẩm Vinh, các tông môn khác sẽ nhìn bọn họ nhưu thế nào?
Thế là lập tức sắp xếp một cái hội nghị, chưởng môn khư khư cố chấp, thề phải bắt lại Cổ Cẩm Vinh lập uy.
Kỳ Sơn chân nhân nhíu mày không nói, Lãnh Nguyệt chân nhân có chút thở dài, lắc đầu.
Hàm Quang chân nhân còn thừa cơ cầu tình chưởng môn, thả nữ nhi Cơ Sở Sở ra, lý do cũng có vẻ hợp tình hợp lý, nói Cơ Sở Sở ngày đó là bởi vì "Ngộ thương" Cổ Cẩm Vinh mà bị phạt cấm năm mươi năm, bây giờ Cổ Cẩm Vinh phản bội chạy trốn, cũng không có lý do để giam giữ Cơ Sở Sở.
Chưởng môn hơi chần chờ một chút, vẫn là đáp ứng, Sở Sở đứa nhỏ này thiên tư không tệ, ở Tư Quá Nhai trì hoãn tu hành năm mươi năm, cũng là lãng phí.
Kỳ Sơn chân nhân nói thẳng, Ngự Kiếm Phong còn có việc, trở về trước.
Cũng không đợi chưởng môn nói chuyện, liền phất tay áo rời đi.
Chưởng môn sắc mặt hiện lên một tia bất mãn, Lãnh Nguyệt chân nhân nhìn xong cũng chỉ biết thở dài.
Không giống chưởng môn các phong chủ, đệ tử trong môn phái đang nghị luận ầm ĩ lý do đến cùng chuyện của Cổ Cẩm Vinh là sao.
Phong Khanh nghe được cũng rất chấn kinh, Cổ Cẩm Vinh thế mà một lời bất hòa liền mưu phản tông môn.
Phong Khanh khác Tống Ly, thuở nhỏ lớn lên trong tông môn, cha mẹ đều là nhân vật cao tầng, công pháp, đan dược, pháp khí, mọi thứ đều bắt nguồn từ Huyền Thanh Tông, nàng thực sự không thể tin được rời tông môn, sinh hoạt như thế nào.
Có tông môn bảo hộ tuyệt không phải việc nhỏ, dù là đi ra ngoài bên ngoài đụng phải người tu đạo, biết thân phận nàng là đệ tử đệ nhất tông môn chính đạo Huyền Thanh Tông, cũng không dám ngông cuồng hạ sát thủ, bởi vì tông môn hoàn toàn có thể như lúc này – hạ lênh truy sát không ngớt.
Cổ Cẩm Vinh thật sự là hồ đồ, bất quá là tranh đấu trong môn, giết mấy cái đệ tử thì thế nào, chưởng môn khoan dung độ lượng, nhiều lắm là sung quân đến nơi hoang vu cầm tù mấy năm, cũng tốt hơn bây giờ đem mình đẩy lên vị trí đối nghịch với chính đạo.
Vừa nghĩ tới Cổ Cẩm Vinh thành phản đồ Huyền Thanh Tông, Phong Khanh hảo cảm với nàng tiêu hết, nếu ở bên ngoài gặp được Cổ Cẩm Vinh, nàng cũng sẽ không lưu thủ.
Lúc này Phong Khanh ngược lại đã quên, nàng hiện tại mới chỉ là tu vi Trúc Cơ, đến Tiêu Tiêu cái người đã chết kia cũng không bằng, tông môn cũng sẽ không phái nàng đi tham dự đuổi bắt.
Nàng vô ý thức đem mình thành Kim Đan chân nhân kiếp trước, cũng không đem người kiếp trước nửa đường chết yểu Cổ Cẩm Vinh để vào mắt.
Chương 120 – (3)
Tống Ly cũng nghe nói chuyện được nghị luận nhiều nhất tông môn mấy ngày nay, nghĩ nghĩ, quay sang Tần sư huynh hỏi, "Sư huynh cũng sẽ đi bắt Cổ Cẩm Vinh sao?"
Làm đại sư huynh xuất chúng nhất Huyền Thanh Tông, lại có tu vi Kim Đan, không có ai thích hợp bằng.
Tần Hoan hơi sững sờ, tìm từ mà đáp lời, "Ta cũng không biết, nghe sư phụ an bài đi."
"Cổ...... Cổ Cẩm Vinh là người như thế nào? Vì sao lại làm như vậy? "Tống Ly hiếu kì hỏi.
Tần Hoan: "Ta cùng nàng gặp nhau không nhiều, chỉ biết là, nàng là một thiên tài."
Một cái thiên tài có thể làm hắn mặc cảm.
"Thì ra là vậy."
Tống Ly thở dài nói, là ghen tị Cổ Cẩm Vinh, bởi vì nàng có dũng khí thoát ly tông môn, đem như giày rách, bỏ đi, đem sinh tử ném ngoài suy xét. Đáng tiếc Tống Ly nàng không có cái gan ấy, bởi vì tư chất bình thường, cho nên phải nhẫn, phải bỏ qua tính cách ngông nghênh khi còn làm người hiện đại, tìm kiếm chỗ dựa phụ thuộc.
Nàng khâm phục Cổ Cẩm Vinh, nhưng nàng lại không tin dưới truy sát của tông môn, Cổ Cẩm Vinh còn có thể sống sót.
Cổ Cẩm Vinh, là tu chân giả, giống tu chân giả nhất mà nàng từng gặp.
_____
Cẩm Vinh đi ngang qua một thôn trang, lại đụng phải huynh muội lần trước gặp mặt tại quán trà kia, Sở Sương cùng Sở Điềm Nhi.
"Cốc cô nương, chúng ta quả nhiên rất có duyên phận." Sở Điềm Nhi cười nói, ca nàng Sở Dương cũng phụ họa gật đầu.
Cẩm Vinh kéo khóe miệng, hữu duyên gặp nhau, chỉ là thuận miệng nói một chút. Dù sao cô hiện tại làm một phản đồ người người đều biết, cùng chính đạo nhân sĩ đi cùng một chỗ, quỷ dị.
Sở Điềm Nhi mà cũng không biết mình vì sao lại có hảo cảm với Cốc cô nương như vậy, có thể là đối phương đặc biệt thuận mắt, lại có khí chất hấp dẫn người đi.
Cẩm Vinh thoáng vui mừng chính là, Sở gia huynh muội rất nhanh không có thời gian lôi kéo cô ôn chuyện.
"Cái gì, lại muốn các ngươi hiến đồng nam đồng nữ." (dùng nam nữ còn trinh để cúng tế)
Nhìn thôn dân mặt đầy đau khổ bi thương, Sở Điềm Nhi cùng Sở Dương vừa tức giận vừa đồng tình.
Từ thôn trang của phàm nhân này, đi về hướng bắc ba trăm dặm có một ngọn núi, nơi đó ngụ một trong cửu đại Ma Quân, Ly Sơn Ma Quân.
Chính đạo có bát đại tông môn, ma đạo có cửu đại Ma quân, phân có môn phái cùng không có môn phái người, trong đó Ly Sơn Ma Quân tương đối không hiển sơn không lộ thủy, trừ phi xảy ra đại sự của ma đạo, nếu không thì chẳng bao giờ lộ diện.
Không khai tông lập phái, cũng không quy phụ bất kỳ môn phái nào, nhưng cho dù Ly Sơn Ma Quân độc hành, bên người cũng không thiếu ma tu phụ thuộc đi theo.
Nửa tháng trước, thuộc hạ của Ly Sơn Ma Quân liền đến thôn trang này yêu cầu hiến ba mươi đồng nam, ba mươi đồng nữ, "hỗ trợ" Ly Sơn Ma Quân hiến máu tắm để hắn tu luyện mỗi ngày mười lăm.
"Ma tu thật sự là ghê tởm." Sở Dương vỗ bàn một cái, oán hận nói.
Ma tu phần lớn là đi hướng tắt, pháp môn tu luyện cũng quỷ dị, vì thành tựu tu luyện dùng các biện pháp tàn nhẫn không hiếm thấy, đây cũng là vì sao Tu Chân giới đều xem ma tu là rắn rết là bọ cạp, ai cũng không muốn kết giao với ma tu, ai biết ngày đẹp trời nào hắn liền đánh sau lưng ngươi, đem hồn phách ngươi rút ra, luyện chế pháp khí hoặc nhân ngẫu.
"Ngươi yên tâm, chúng ta là đệ tử tông môn chính đạo Tiên Hà phái, sẽ hết sức cứu con cái của các ngươi trở về." Sở Dương thề son sắt.
Ly Sơn Ma Quân có thể trở thành Ma Tôn trong Cửu đại Ma Quân, thực lực ngẫm là biết có bao nhiêu đáng sợ, hai người đệ tử Trúc Cơ kỳ đánh không lại, Sở Dương tên ngu ngốc này còn dám mạnh miệng như vậy, Sở Điềm Nhi nghe mà muốn đánh hắn dừng lại.
Nhưng nhìn thấy bởi vì hắn, thôn dân vui vẻ không thôi quỳ xuống đất liên tục lễ bái, Sở Điềm Nhi không nói ra lời.
Nhập đạo tu chân, vốn là vì hành hiệp trượng nghĩa, tận gian diệt ác, nếu lúc này rút lui, ngày sau như thế nào đối mặt đạo tâm.
Về sau Cẩm Vinh thuận miệng hỏi Sở Điềm Nhi, "Không phải các người muốn đi núi Ngàn Phách hái dược liệu sao? Sao lại đến đây?"
Sở Điềm Nhi mặt tối sầm, "Đều tại ca ta, làm mất địa đồ, còn chỉ nhầm phương hướng."
Sở Điềm Nhi nâng trán, quả nhiên không thể tin tưởng trí nhớ Sở Dương thời điểm hắn vỗ ngực nói hắn đã nhớ kỹ toàn cảnh địa đồ, nên một bàn tay đập cho hắn choáng váng.
Lại nhớ tới lời hứa hẹn của Sở Dương với thôn dân, Sở Điềm Nhi nội tâm càng trầm xuống, trước đó nàng chỉ là tự an ủi mình, nhưng bây giờ lý trí lại, vẫn không nhịn được cầm nắm đấm nện Sở Dương, "Nếu không cứu được những đứa trẻ kia, ngược lại chúng ta chết ở bên trong thì làm sao bây giờ?"
"Muội đừng đánh ta, muội nhìn Cốc cô nương đâu có nói gì đâu, muội còn nói nữa" Sở Dương bĩu môi.
"Lại nói không phải Cốc cô nương cũng không sợ hãi sao? Điềm Nhi, đừng bàn lùi, chúng ta sống phải có chút uy phong chứ."Sở Dương nắm tay, ý chí chiến đấu sục sôi đáp.
Sở Điềm Nhi chấn kinh, ca của nàng thật sự là không muốn mặt đến một loại cảnh giới trên trời, Cốc cô nương bất quá cùng bọn họ bèo nước gặp nhau, hắn thế mà muốn dẫn nàng cùng chịu chết.
Càng làm cho Sở Điềm Nhi không nghĩ tới là, Cẩm Vinh còn nhẹ gật đầu, "Ta cảm thấy Sở Dương nói không sai."
Sở Điềm Nhi: "......"
Là nàng đầu óc hồ đồ rồi, hay là anh của nàng cùng Cốc cô nương đều hồ đồ rồi. Ly Sơn Ma Quân thực lực không thua kém tu vi Nguyên Anh kỳ, một ngón tay cũng đủ để cho bọn họ hôi phi yên diệt.
Sở Điềm Nhi nhịn không được yếu ớt hỏi một tiếng, "Cốc cô nương, cô là tu vi gì?"
Cẩm Vinh hơi suy tư một chút, "Hẳn là Trúc Cơ đi."
Trên thực tế, tu chân giả cùng tu tiên giả khác biệt, theo tu chân thuyết pháp, cũng cùng một cái tên tu vi Trúc Cơ.
Sở Điềm Nhi một lần nữa choáng, nàng nhìn lầm, nguyên lai Cốc cô nương cùng nàng ca đồng dạng, không đáng tin cậy.
Sở Điềm Nhi nhịn không được mà ưu thương, Sở Dương lại an ủi, "Chúng ta có thể thông tri các đệ tử Tiên Hà tông gần đây để bọn họ tới chi viện, chí ít cũng phải cứu được những hài tử vô tội ra khỏi đây."
Sở Điềm Nhi còn cùng Cốc cô nương nói tiếng xin lỗi, không nói qua thân phận đệ tử Tiên Hà phái.
Nhưng lại không biết Cổ Cẩm Vinh sớm đã nhận ra phục sức trên người bọn họ là của tiên tông nào.
Tiên Hà phái, một trong bát đại tông môn chính đạo cũng với Huyền Thanh Tông, cũng khó trách Sở Dương sẽ có mối thù chúng với việc Cổ Cẩm Vinh phản bội chạy trốn như vậy, có thể nhìn ra huynh muội bọn họ có cảm tình rất tốt với tông môn.
Không giống Cẩm Vinh, một lời bất hòa liền phản bội chạy trốn.
"Cốc cô nương, việc này liên quan đến tính mệnh, không cần cùng người nhà sư môn nói một tiếng sao?" Sở Điềm Nhi thiện ý hỏi.
"Ta không ràng buộc, một thân một mình, sinh tử mình làm chủ." Cổ Cẩm Vinh mỉm cười nói.
Sở Điềm Nhi cùng Sở Dương trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, Sở Điềm Nhi càng là nhịn không được tự trách mình nhạy cảm, ngộ nhận thân phận Cốc cô nương, nguyên lai thật sự là tán tu, không gì hơn lòng chân thành nhiệt tình, nguyện ý hành hiệp trượng nghĩa, tâm tính cao khiết.
Vô ý lại soát một đợt thiện cảm từ huynh muội Sở gia, Cẩm Vinh bắt đầu nghiên cứu việc này, cô đối với kẻ tên là Ly Sơn Ma Quân, rất có hứng thú
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi làm ra Linh phù, đem chuyện này ghi lên phía trên, sau đó làm thành linh hạc, thi pháp để bọn chúng bay đến doanh địa Tiên Hà phái.
Nhưng mà không đợi Tiên Hà phái hồi âm, kỳ hạn ngày mười lăm cũng đã đến, theo lời các thôn dân thuyết pháp, mười lăm trăng tròn, Ly Sơn Ma Quân liền sẽ đem những hài tử kia lột da lấy máu, luyện chế huyết trì.
Sở Dương đã không đợi nổi đồng môn sư huynh đệ, đợi được bọn họ những hài tử kia cũng mất mạng, chẳng bằng hiện tại vụng trộm đi, có thể cứu bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Đương nhiên, hắn cũng biết mình lần này lỗ mãng, cho nên mong muội muội Sở Điềm Nhi không cùng đi, ngược lại càng hi vọng nàng ở lại trong thôn trang, chờ Tiên Hà phái đến đây chi viện.
Sở Điềm Nhi lắc đầu, "Chúng ta huynh muội đồng sinh cộng tử, địa điểm đã ghi lại trên Linh phù, muội không ở lại, bọn họ cũng biết chỗ mà tìm đến."
Sở Dương cũng không tiếp tục khuyên nhủ, chính hắn cũng muốn đi, có lý do gì để cưỡng cầu Điềm Nhi?
Về phần Cẩm Vinh, lựa chọn của nàng như thế nào càng không phải bọn hắn có thể can thiệp.
Thế là ba người cùng đi về sào huyệt Ma Quân.
Sở Dương cũng không phải thật sự ngốc, hắn bỏ ra mấy ngày tận lực thám thính Ly Sơn, các ma tu có liên quan đến Ly Sơn Ma Quân, địa hình địa thế, kết hợp với lời các thôn dân.
Thật nghênh ngang xông vào, đây không phải là cứu người, mà là dâng mạng.
Theo các thôn dân, những đứa trẻ bị bắt đi đều bị giam cách mặt phía nam của núi một thạch huyệt, có ăn ngon uống ngon, đến giờ liền bị làm thịt lấy máu.
Sở gia huynh muội trên thân đều có pháp khí ẩn nấp, còn hỏi Cẩm Vinh thiếu hay không, nàng khoát tay áo uyển chuyển cự tuyệt, pháp khí không có, nhưng pháp thuật ẩn nấp rất đơn giản.
Bọn họ ẩn nấp, đánh ngất mấy tên ma tu trông coi thạch huyệt, cũng không phải đám bọn họ nhân từ nương tay, chỉ là giết đám ma tu kia càng tốn công sức và thời gian, hiện tại bọn họ cần nhanh chóng tiến vào thạch huyệt.
Ma tu trông coi thạch huyệt thực lực không mạnh, nhưng Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi không phớt lờ, bởi vì chân chính trông coi những đứa trẻ không phải ma tu, mà là yêu thú.
Trong động hắc ám, ba người sờ lấy vách đá mà đi, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện mười mấy cặp mắt màu xanh lục,
"Ca, Cốc cô nương, cẩn thận, là thạch nham sói."
Sở Điềm Nhi kêu lên một tiếng sợ hãi, vận pháp khí bảy sắc đánh về phía yêu thú.
Sói nham thạch trưởng thành, mỗi một con đều có tu vi Trúc cơ kỳ, ở trong động nham thạch càng có ưu thế, tiện tay là có thể hòa thành một thể với vách đã chúng quanh, khó trách đoạn đường này không có ai canh gác, mười mấy con sói nham thạch, tu chân giả tu vi Kim Đan đối phó đã thấy mệt mỏi.
Sở Dương kiếm pháp cũng rất nhanh, mặc dù tính tình cẩu thả, nhưng luận thực lực, cũng coi như ưu tú, liên tiếp chém giết hai đầu thạch nham sói.
Sở gia huynh muội hợp tác khăng khít, nỗ lực chèo chống trước công kích liên tục của đám sói.
Đột nhiên, ngàn vạn kiếm quang xẹt qua, cực kì lóa mắt óng ánh, Sở Dương lập tức giữ chặt Sở Điềm Nhi dán sát vào vách đá, nhắm mắt lại, tránh thoát ánh kiếm quang bén nhọn, mà kiếm quang này tựa hồ cũng cố ý tránh đi bọn hắn, thẳng tắp đánh úp về phía thạch nham sói, mấy chục con thạch nham sói ầm vang ngã xuống đất.
Chờ Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi lại mở mắt ra, đàn sói đòi mạng bọn họ đã chết sạch.
"Cốc cô nương đâu?" Sở Điềm Nhi hoảng sợ nói.
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi tìm tòi một phen trong thạch động, cũng không tìm được "Cốc" Cô nương giống như nàng biến mất trong không trung vậy.
"Có lẽ nàng có chuyện cần làm, đi trước, kiếm pháp nàng tốt như vậy sẽ không có việc gì, chúng ta đi cứu bọn trẻ trước, trở về lại tìm nàng."
"Chỉ có thể như vậy."
Sở Điềm Nhi có chút ủ rũ. Nàng cũng không hiểu Cốc cô nương làm sao đột nhiên đã không thấy tăm hơi, biến mất.
Sở Dương không nói chính là, kiếm pháp của đạo kiếm quang đã diệt sạch lũ sói kia, hắn hình như đã gặp qua, chỉ là không nhớ được gặp ở nơi nào.
So với việc này, hiển nhiên an toàn của những đứa trẻ quan trọng hơn, Sở Dương lôi kéo muội muội đi sâu vào thạch đạo, cũng may ngoại trừ yêu thú, tựa hồ cũng không có người khác canh gác.
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi rất nhanh liền tìm được đám trẻ con bị bắt đi, Sở Dương rút kiếm phá lồng sắt, thả bọn họ ra, Sở Điềm Nhi còn an ủi, "Chúng ta là tới cứu các ngươi, rất nhanh các ngươi liền có thể nhìn thấy cha mẹ."
Sở Điềm Nhi lại nhìn chung quanh, Cốc cô nương hình như cũng không ở nơi này.
Mà đứa trẻ đang ôm eo nàng bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, "Thì ra còn lọt hố một kẻ tu chân khác."
Sở Điềm Nhi cùng Sở Dương tâm lập tức lộp bộp.
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi vạn vạn không nghĩ tới, hết thảy đều là giả, thôn dân là giả, hài đồng bị bắt cũng là giả.
Đúng là có chuyện ma tu bắt cóc trẻ em, nhưng những đứa trẻ ấy cùng với thôn dân ở đây đã mất mạng từ lâu.
Những kẻ bọn họ gặp được, đều là ma tu đóng vai, điều khiển thi thể.
"Phàm nhân nào có linh khí sung túc như đám tu chân giả các người, có thể vì Ma Quân cống hiến sức lực là phúc khí hai người các ngươi." Ma tu áo đen đang áp giải bọn họ cười gằn nói.
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi tuy là tù nhân, nhưng cũng không chịu mất cốt khí đệ tử danh môn, không chút nào để ý tới hắn, trong lòng chỉ mong không làm liên lụy tớ các sư huynh đệ, sư tỷ muội đồng môn bọn họ đã thông tri lúc trước.
Còn có Cốc cô nương.
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi liếc nhau một cái, chỉ cần Cốc cô nương còn sống, hẳn là có thể phát hiện không hợp lý, có lẽ bọn họ vẫn còn hi vọng.
Ai ngờ ma tu áo đen nhìn ra tâm tư bọn họ cười nhạo, "Toàn bộ Ly Sơn đều nằm trong tầm kiểm soát của Ma Quân các ngươi nghĩ đồng bọn các ngươi có thể chạy thoát sao? Chỉ sợ đều đã bị chúng ta bắt được."
Một ma tu áo tím khác ngắt lời bọn họ, "Đừng nói nhảm với chúng nữa, Ma Quân đang tu luyện trong đại điện, nhanh đưa bọn hắn đi còn có thể lĩnh thưởng."
Đáng tiếc cả hai chỉ là tu vi Trúc Cơ, nhưng giết được nhiều sói nham thạch như vậy, tu vi hẳn là không kém.
Tu vi càng cao, càng trợ giúp Ma Quân tu luyện, bọn hắn càng được ban thưởng nhiều.
Ly Sơn Ma Quân tu luyện tại đỉnh núi Ly Sơn, nhưng mà mấy ma tu áp tải Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi mới đi đến giữa sườn núi, liền nghe thấy một đạo kinh lôi vang lên, không tốt, Ma Quân xảy ra chuyện!
Bọn hắn xách theo Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi bay về hướng đỉnh núi, chúng ma tu đệ tử Ly Sơn cũng cùng nhau chạy tới chỗ kia.
Đến nơi chỉ thấy cửa lớn Ly cung đóng chặt, xung quanh máu chảy thành sông, gần trăm tên đệ tử ma tu cùng chúng ma tu cũng không dám tự tiện xông vào, không biết Ma Quân như thế nào, tự tiện xông vào liền gánh tội chết.
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi trong lòng vừa mừng vừa sợ, chẳng lẽ là trưởng lão Tiên Hà tông chạy tới?
Mà chúng ma tu đệ tử hoài nghi lại là, chẳng lẽ các vị Ma Quân nhìn Ly Sơn Ma Quân không vừa mắt, tới gây sự.
Không chờ đám người suy đoán nhao nhao, đại môn đã từ từ mở ra, đám ma tu vọt vào, muốn bái kiến Ly Sơn Ma Quân.
Nhưng cao cao tại thượng ngồi trên ghế bích ngọc lại không phải Ly Sơn ma Quân, mà là một cô nương áo trắng đội mũ trúc rộng vành, dưới chân nàng là thi thể Ly Sơn Ma Quân.
" Cốc cô nương." Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi ở trong lòng cả kinh.
Dưới ánh nhìn mắt tròn mắt dẹt của chúng ma tu cùng hai huynh muội Sở gia, Cẩm Vinh chậm rãi đứng dậy, cong cong khóe môi,
"Kể từ hôm nay, toàn bộ Ly Sơn là là của Cổ Cẩm Vinh ta."
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
44 chương
84 chương
146 chương
159 chương
14 chương
27 chương