Xuyên nhanh: vinh hoa phú quý
Chương 127 : [tg17] hoàng đế hoang đường (phần 3)
Đám người Cù Các Lão mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, quỳ ở một bên không nói chuyện, Cẩm Vinh cũng không xử lý bọn họ. Tiễn đi hai vị Thái Hậu, liền lại ngồi trở lại trên ghế bập bênh, tiếp tục để cung nhân biểu diễn.
Thẩm Quát là người đầu tiên không thể tiếp tục nhịn, khụ hai tiếng.
Cẩm Vinh giống như bị thanh âm này làm cho bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn bọn họ, câu môi cười, "Nguyên lai Cù Các Lão các người vẫn còn ở đây, ta còn tưởng Thái Hậu đi, các người cũng phải trở về rồi chứ."
"Đứng lên đi, quỳ lâu không tốt cho thân thể." Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói.
Chúng thần hành lễ đứng dậy, "Tạ bệ hạ."
"Lão thần có một lời, mong rằng bệ hạ chớ có bởi vì ngoạn nhạc, mà hoang phế việc học."
Cẩm Vinh lại nhướng mày, "Có ai nói hoàng đế không thể ngoạn nhạc sao? Trẫm nhớ rõ Văn Hiến Đế cũng rất thích xem diễn, trẫm đây là đang noi theo tổ tiên."
Này vừa nghe là biết nói bậy bạ, Cù Các Lão cũng có ứng đối, "Văn Hiến đế, có ngoại thích làm loạn, Giang Nam sinh loạn......"
Cẩm Vinh thở dài, "Vậy được rồi. Trẫm ngày mai liền không chơi cái này."
Cô lại nói: "Vậy ngày mai thượng thư phòng......"
Cù Các Lão cười khổ một tiếng, "Bệ hạ long thể làm trọng, muộn hai canh giờ cũng là có tình lý."
Cẩm Vinh bĩu môi, tựa hồ cũng không vừa lòng, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.
Thấy bệ hạ là thật sự cho giải tán các cung nhân, đám người Cù Các Lão, Thẩm thái phó mới nhẹ nhàng thở phào, cáo lui rời đi.
Nhưng mà không chờ Thẩm thái phó chuẩn bị tốt, càng nghiêm khắc dạy dỗ bệ hạ, ngày hôm sau lại lại ở thư phòng đợi hai canh giờ, hoàng đế cũng không tới, thẳng đến khi cung nhân truyền lời, hoàng đế đã ra ngoài cung săn thú mất rồi.
Ngày đầu tiên, tiểu hoàng đế đi săn thú,
Ngày hôm sau, tiểu hoàng đế nghe hí khúc,
Ngày thứ ba, tiểu hoàng đế chơi vẽ tranh.
......
Thái Hậu hai cung cùng chúng triều thần liền cảm thấy không ổn, đây là tiết tấu làm hôn quân mà?
Kỳ thật Cẩm Vinh ngay từ đầu không tính toán làm như vậy, ai bảo lão cha hoàng đế khổ bức lại...khoroo bức như vậy, làm một ông vua mẫu mực lại tham công tiếc việc.
Cẩm Vinh mấy năm nay đều không có biểu hiện gì của một vị minh quân, cho nên hiện tại vô luận là Thái Hậu hai cung hay vẫn là chúng triều thần đều yêu cầu cô cực kỳ khắc nghiệt, hy vọng tiểu hoàng đế có trưởng thành theo khuôn mẫu hoàng đế lý tưởng trong đầu bọn họ.
Càng sâu một tầng, cũng có hi vọng có thể đối còn tuổi nhỏ bất quá mười bốn tiểu hoàng đế gây chính mình ảnh hưởng, thay đổi một cách vô tri vô giác, vì danh vì lợi, hoặc là vì cái gọi là học thuật.
Ẩn sâu trong đó, cũng là ý tưởng muốn đế vương tuổi thiếu niên thật sự nghe lời bọn hắn nói, có lý, có đạo hiếu đè nặng, trên triều lại có đông đảo thần tử trấn giữ, một tiểu hoàng đế thật sự có lẽ đúng là sẽ bị bọn họ đưa vào khuôn khổ.
Nhưng Cẩm Vinh dùng hai mắt liền nhìn ra tâm tư bọn họ, không theo kịch bản, Cẩm Vinh sẽ không ngừng thử điểm mấu chốt của bọn họ.
Yêu cầu cao, vậy dẫm xuống thấp một chút.
_____
Tân đế lên ngôi không lâu, liền truyền ra thanh danh hoang đường, làm cho chúng triều thần đau đầu không thôi, chẳng lẽ muốn xuất hiện một vị Văn Hiến Đế mười mấy năm không thượng triều?
Kỳ thật cho dù tiểu hoàng đế biến thành nhân vật giống như ông ngoại hắn thì cũng không sao, rốt cuộc hiện tại nội các nhân tài đông đúc.
Nghĩ như vậy, các triều thần ngược lại thả lỏng yêu cầu với tiểu hoàng đế, không chịu đi thượng thư phòng đọc sách cũng không sao, còn có thể có so hiện tại càng không xong sao?
Thái Hậu hai cung đều là ngàn chọn vạn tuyển các tú nữ tiến cung, những người đọc nhiều sách vở, không tranh đấu, làm người cứng nhắc, hẳn là muốn để các nàng thuyết phục tiểu hoàng đế một chút.
Tuyển vào một vị biết chơi đùa, chẳng phải là khuyến khích tiểu hoàng đế sao.
Muốn lấy đạo hiếu áp xuống, ai ngờ Cẩm Vinh hôm nay ngừng, ngày mai lại thay đổi cách chơi, các nàng cũng chất vấn đám người bên cạnh Cẩm Vinh, kẻ tiểu nhân xúi giục dụ dỗ bệ hạ là ai, ai ngờ trò chơi thú vui đều là Cẩm Vinh chính mình nghĩ ra được, nội thị nói ra ngoạn nhạc tầm thường ngược lại còn bị Cẩm Vinh ghét bỏ.
Hơn nữa, vài vị đại thần phụ chính thả lỏng quản giáo với tiểu hoàng đế, Thái Hậu hai cung cũng tìm không thấy người, chính mình cân nhắc, vẫn là vì tiểu hoàng đế tuyển chút nữ tử hiền lương thục đức hầu hạ, khuyên can hắn là tốt nhất, vô dụng cũng có thể sinh con nối dũng, miễn cho giống Văn Hiến Đế, con nối dõi đơn bạc.
Nhưng mà ý tứ này vừa mới lộ ra, đã bị Cẩm Vinh lấy hiếu đạo chắn trở về, ba năm không nạp hậu cung, vì phụ hoàng giữ đạo hiếu.
Câu này của Cẩm Vinh lập tức chặn miệng Thái Hậu hai cung, các nàng đối với tiên đế chính là một mảnh tình thâm, Cẩm Vinh có thể vì tiên đế giữ đạo hiếu, rời xa nữ sắc ba năm, các nàng trong lòng tất nhiên là cảm thấy vui mừng, nhất thời đảo cũng quên mất, tiểu hoàng đế lại không vì giữ đạo hiếu mà từ bỏ ngoạn nhạc.
Cẩm Vinh lại thêm trách cứ Thái Y Viện, ba ngày tiểu khám, năm ngày đại khám, mỗi ngày thuốc bổ cải thiện không ngừng, còn có y nữ định kỳ châm cứu mát xa, hảo hảo dưỡng hai vị Thái Hậu, để các nàng không còn thời gian nghĩ đến chuyện của tiểu hoàng đế.
Sau một loạt động tác này, ít nhất tại hậu cung, không còn người khoa tay múa chân với Cẩm Vinh. Mà cô cũng trực tiếp không thượng triều.
Sinh hoạt nhàn nhã, Cẩm Vinh lại đem chủ ý đánh tới người Lưu nội thị cùng Quan nội thị.
Lưu nội thị là cái loại liếc mắt liền biết là gian hoạn ngày sau, nếu nguyên lai tiểu Thái Tử ở đây, chỉ sợ làm hoàng đế cũng dễ dàng bị Lưu nội thị xúi giục thành hoang đường.
Tương phản chính là Quan nội thị, sau khi Văn Đức đế phát hiện nhi tử nhà mình ham chơi y hệt ông nội nó, mới ngàn chọn vạn tuyển an bài lại đây. Sở dĩ không nhổ Lưu nội thị, là bởi vì Văn Đức đế từ nhỏ đối với nội hầu cung nữ tương đối có hảo cảm, lại thêm Lưu nội thị là Thái Hậu hai cung tuyển đến, lão cha chắc cũng không có mặt mũi nói với hai vị thê thiếp, các ngươi ánh mắt không tốt.
Quan nội thị tuy là hoạn quan, nhưng tính tình ngay thẳng, thức nghĩa lý, thông điển cố, lại liêm khiết không tham, uy tín cũng rất cao.
Hoạn quan tốt ở Đại Ngụy các đời đều không hiếm thấy, đương nhiên gian hoạn càng nhiều.
Lưu nội thị tuy yêu tiền, tính cách gian hoạt, nhưng đối Cẩm Vinh trung tâm lại không thua Quan nội thị, này chỉ sợ cũng là lí do các đời hoàng đế coi trọng hoạn quan.
Bởi vì tính cách bất đồng, Lưu nội thị cùng Quan nội thị thường xuyên không hòa hợp, thậm chí còn ở trước mặt Cẩm Vinh cãi nhai. Loại thời điểm này, Cẩm Vinh đều coi như xem kịch, uống trà cắn cái hạt dưa, xem hai người có thể cãi ra cái gì.
Đến nỗi kết quả, người với người cái nhau đâu phải lúc nào cũng rõ ràng minh bạch.
Lưu nội thị cùng Quan nội thị nhìn Cẩm Vinh nghiêm túc nghe bọn họ cãi nhau, cũng kinh giác chính mình mất lễ nghĩa, cư nhiên giống lưu manh phố phường ở trước mặt bệ hạ tranh chấp không ngừng.
Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, miễn lễ miễn lễ, từ trước đến nay cô cũng đều là cái dạng thái độ này, người trong cung ai cũng biết bệ hạ từ lúc làm Thái Tử, đối với người hầu hạ rất khoan dung, đánh nát cái bát ly trà gì đó, nhiều lắm phạt mấy tháng bổng lộc, cơ hồ không đánh chửi người.
Miễn lễ xong, Cẩm Vinh lại tiếp tục phân tích tiền căn hậu quả đoạn tranh chấp của hai người, nhỏ đến mỗi một chi tiết, thậm chí liền Lưu nội thị cùng Quan nội thị cũng không ngờ cãi vã giữa bọn họ, có thể bị phân tích có trật tự, tường tận tỉ mỉ như thế, khiến cho Lưu nội thị sau lưng đều dọa ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn còn tự nhận bản thân đã nắm chắc, không sợ Quan đầu gỗ, nhưng tiểu hoàng đế vừa nói, hắn mới phát hiện hắn phạm vào nhiều sai lầm như vậy.
Quan nội thị tuy cũng bị chỉ ra sai lầm, nhưng trình độ tôn sùng trong lòng với Cẩm Vinh lại cao thêm một tầng, bệ hạ cư nhiên thông minh như vậy.
"Bệ hạ quả là thông minh cơ trí." Quan nội thị thiệt tình tán dương.
Lưu nội thị cũng không chịu thua Quan nội thị, đi theo chụp mông ngựa Cẩm Vinh, thuận tiện tự trách bản thân.
Cẩm Vinh không để ý hai người bọn họ, "Nếu là chút việc nhỏ này cũng phân không ra trật tự, tính sao đến trị quốc?"
"Bệ hạ nói phải." Lưu nội thị cũng không để bụng cái gì trị quốc, chỉ lo phụng dưỡng bệ hạ, chụp mông ngựa bệ hạ, tiểu hoàng đế tốt, hắn liền tốt.
Quan nội thị ở trong lòng âm thầm gật đầu, hắn lúc trước còn bởi vì bệ hạ hoang đường ngoạn nhạc mà khuyên can, nhưng hôm nay phát giác bệ hạ trí tuệ thông minh không thua tiên đế, hắn vô cùng vui mừng.
Đến nỗi ngoạn nhạc, tâm tính thiếu niên mà thôi, cũng không hao tài tốn của, mà có tốn cũng không sao, tiểu hoàng đế có chừng mực.
"Các ngươi đã làm sai, vậy cũng không thể không phạt......" Cẩm Vinh đôi mắt híp lại.
Quan nội thị cùng Lưu nội thị đều không khỏi hổ thẹn cúi đầu, "Mặc cho bệ hạ xử phạt."
Cẩm Vinh tay phải nắm quạt xếp bạch ngọc, gõ gõ, "Phạt bổng lộc đi, hình như đã phạt các ngươi mấy năm......"
Quan nội thị cùng Lưu nội thị đầu càng cúi xuống, lúc trước cũng đã bị Cẩm Vinh nói có sách mách có chứng mà xử phạt qua.
Cẩm Vinh trêu đùa, "Lại phạt thêm, chỉ sợ các ngươi cơm cũng không có mà ăn."
Lưu nội thị lớn mật ngẩng đầu, cười nịnh nói: "Bệ hạ đúng là quan tâm nô tài."
Thường xuyên phạt bổng lộc, nhưng ngẫu nhiên ban thưởng đồ vật cũng không thiếu.
"Vậy lần này đổi hình phạt đi, phạt các ngươi làm một chuyện." Cẩm Vinh hào hứng nói.
Quan nội thị nghe xong có chút nghi hoặc, Lưu nội thị nắm lấy cơ hội lại vuốt mông ngựa, "Có thể vì bệ hạ làm việc là phúc phận nô tài."
Cẩm Vinh cười nhạt, "Mỗi người một việc, các ngươi nhất định phải hoàn thành cho trẫm."
"Thứ nhất......" Cẩm Vinh đi đến chỗ Quan nội thị đang quỳ thẳng tắp, duỗi tay gõ gõ bả vai đơn bạc của hắn, "Quan nội thị, ngươi đến Thượng Võ Phòng tìm sư phó học võ đi, thẳng đến khi xuất sư mới thôi."
Lưu nội thị nguyên bản nhìn Quan nội thị bằng ánh mắt hâm mộ ghen ghét, nháy mắt biến thành vui sướng khi người gặp họa.
Lúc trước Lưu nội thị thường ở sau lưng mắng Quan nội thị, mắng hắn là quỷ đoản mệnh, thân thể Quan nội thị yếu đuối, tay trói gà không chặt.
Muốn Quan nội thị một cái yếu đuối mong manh tiểu thân thể đi học võ, bệ hạ quả nhiên ghét bỏ hắn.
Nhưng mà Lưu nội thị cao hứng không bao lâu, Cẩm Vinh liền nói với hắn, "Chuyện thứ hai, Lưu nội thị ngươi đi học thuộc bộ luật Đại Ngụy đi."
Lưu nội thị: "..."
Đại Ngụy luật có bao nhiêu cuốn, có bao nhiêu chương? Bạn nối khố Quan nội thị rất có tâm đồng tình nói một tiếng: "Luật Đại Ngụy mười hai cuốn, tổng có 37 chương."
Lưu nội thị sau lưng rớt mồ hôi lạnh, học xong chẳng phải là muốn mạng già hắn. Cứ việc Lưu nội thị năm nay mới gần 40, lại thích lấy danh lão nô mà xưng hô.
Hai vị nội thị thân cận bên người mặt như ngậm hoàng liên, khổ không thể nói, ngược lại Cẩm Vinh vui vẻ vô cùng.
Đương nhiên Cẩm Vinh cũng lấy hợp lý trấn an hai người kia, rốt cuộc người dùng cũng thuận tay, không tính toán đổi.
Lý do rất đơn giản.
Tỷ như Thượng Võ Phòng sư phó thúc giục rất nhiều lần, chi bằng để Quan nội thị học giỏi võ nghệ tới bảo hộ hắn.
Còn có Luật Đại Ngụy, từng có vị hoàng đế chủ trương lấy pháp trị quốc, luật Đại Ngụy bị sửa đi sửa lại, bỏ thêm lại bỏ, đến bây giờ nhiều như thế, Cẩm Vinh lười học, liền tống cổ Lưu nội thị học.
So sánh với Quan nội thị thấy chết không sờn, Lưu nội thị sắp khóc đến nơi rồi, Cẩm Vinh vỗ vỗ vai hắn, trấn an nói, trẫm cũng là người làm hoàng đế, người bên cạnh so với khi làm tt cũng phải tiến bộ hơn blah blah...
Thốt ra lời này, Lưu nội thị lập tức nín, nắm tay tỏ lòng trung thành thà chết cũng muốn đem luật Đại Ngụy học cặn kẽ. Tuyệt đối không để bệ hạ ghét bỏ hắn, bị tiểu yêu tinh khác hống đi, cho nên củng cố kiến thức của bản thân cũng rất quan trọng a.
Cẩm Vinh một câu, Lưu nội thị cùng Quan nội thị liền bận bịu mòng mòng, bởi vì ngày thường vẫn muốn hầu hạ bệ hạ, việc luyện võ cùng học luật cũng chỉ có thể nắm chặt thời gian mà làm.
Lưu nội thị mỗi ngày trong miệng nhắc mãi đến mấy chương trong quyển luật Đại Ngụy khiến người khác nhìn vào cũng chua xót lòng, đám người thường tìm hắn hối lộ cũng bị dọa trở về.
Mà Quan nội thị mỗi ngày ở Thượng Võ Phòng luyện võ, cũng không có thời gian đi khuyên nhủ Cẩm Vinh chuyện này không cần làm, chuyện kia không cần làm.
Trong lúc nhất thời, Cẩm Vinh cảm giác càng nhẹ nhàng thoải mái.
Động tĩnh bên người tiểu hoàng đế lớn như vậy, triều thần nội các cũng sẽ không một chút tiếng gió cũng chưa nghe được.
Có người nghe xong chỉ đơn thuần cho rằng hoàng đế là muốn dạy dỗ nội thị bên người, nhưng có chút nghe xong lại cẩn thân suy tư, tỷ như Cù Các Lão, lại liên hệ tới lời đồn trong cung truyền ra, bệ hạ xử án, không khỏi khẽ vuốt chòm râu, chỉ cười không nói.
Nội các trung với Đại Ngụy, tự nhiên là muốn một vị hoàng đế tốt.
Đối bệ hạ yêu cầu khắc nghiệt, cùng với hạn chế quyền lực triều chính, cũng bất quá là lo lắng sẽ xuất hiện hoàng đế chuyên quyền như họa loạn tiền triều, nhưng nếu hoàng đế thánh minh, kia đó là Đại Ngụy chi phúc.
Cũng là vì nhìn ra điểm này, Cẩm Vinh mới không có đao to búa lớn, mà là áp dụng phương thức tế thủy trường lưu.
*Tế Thủy Trường Lưu" - 细水长流 mang hàm nghĩa khe nhỏ sông dài, dòng chảy chầm chậm trôi, từng chút một lấp đầy biển lớn, chậm mà chắc.
Cẩm Vinh chưa bao giờ tính tình dễ chịu, luân hồi nhiều thế, trên tay dính không ít máu, thậm chí công đức vì vậy mà bị tiêu trừ một phần, chỉ là cô không để bụng thôi.
Phần lớn quyền lực thay đổi, đều dính với huyết tinh giết chóc, nhưng Cẩm Vinh không muốn làm như vậy. Có thể cùng đám cáo già đấu một trận, cũng có thể xem là lạc thú.
Hoàng đế cùng nội các có tới có lui đấu qua đấu lại, mặc dù Cẩm Vinh không thượng triều, rất nhiều tấu chương quan trọng cũng sẽ được đưa lại khi hoàng đế ngoạn nhạc nghỉ ngơi.
Tấu chương lợi quốc lợi dân, Cẩm Vinh bút son một chuẩn, Đại Ngụy hưng thịnh, công đức tích lũy cũng không ít.
Thời gian dài, nội các triều thần cũng đã nhìn ra, đương kim sợ là lại một cái không thua với tiên đế thánh minh.
Chính là lười nhác chút, có thể để triều thần làm liền đều đưa cho triều thần, vài vị đại thần phụ chính trong lòng bất đắc dĩ cười.
_____
Xuân đi thu tới đã ba năm, Quan nội thị ngày xưa văn nhược cương trực tuy rằng bề ngoài như cũ không thay đổi, nhưng bước chân vững vàng hữu lực, có một thân hảo công phu, có thể làm thầy dạy võ học hoàng gia tự nhiên cũng không phải người bình thường.
Mà qua Lưu nội thị bất thanh bất động liền trở thành tư lễ thái giám nổi danh trong cung.
Cái này làm cho Cẩm Vinh nhịn không được cảm thán cảnh còn người mất, thương hải tang điền, tuy rằng hết thảy đều là do chính cô tạo thành đi.
*蒼海桑田 thương hải tang điền, từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao.
Một năm sau kế vị, Cẩm Vinh cũng đã tự mình chấp chính, nhưng lại vẫn rất ít khi thượng triều, các đại thần trong triều vì vậy mà hôm nào cũng tăng ca, thời gian lâu rồi, thanh danh " hoang đường " đúng thật truyền đi ra ngoài.
Đương nhiên, từ hoang đường nói ra cũng chỉ là trò cười, bệ hạ có chút "lười" chính sự, nhưng triều đình nhân tài đông đúc, trung thần lương tướng, sáng lập thịnh thế cũng là trong tầm tay.
Thái bình thịnh thế, tứ hải thanh bình, Cẩm Vinh tựa hồ còn chưa từng gặp qua, hai lần làm hoàng đế, cũng là khai quốc chi sơ trăm phế đãi hưng, an cư lạc nghiệp, không thể chờ được nhìn thấy thịnh thế. Nếu có thể tận mắt nhìn thấy, ngẫm lại có chút kích động.
Tuy rằng có điểm chờ mong, nhưng Cẩm Vinh trong lòng rõ ràng, tình thế hiện tại tuy khả quan, nhưng cái gọi là đỉnh thịnh thế, Đại Ngụy còn kém một chút hỏa hậu.
Cẩm Vinh dứt bỏ những suy nghĩ vô vị này, cầm bút vẽ lại tiếp tục ngoáy ngoáy, trong miệng còn nhàn nhàn nói: "Đừng nhúc nhích, ngươi mà động, ta liền phạt ngươi tội khi quân."
Phiên Qua đại nhân mặc quan phục màu đỏ, đường đường năm chục tuổi, hiện giờ mồ hôi đầy đầu ôm một quả bí ngòi tiến cống từ ngoại bang, nơm nớp lo sợ mà không dám động.
Lão vẫn là lần đầu tiên diện kiến bệ hạ, chỉ là tới đưa lễ thư văn biền năm nay Hàn Lâm Viện viết, ai ngờ lại bị bệ hạ giữ lại, nói bồi người vẽ tranh.
Bồi Hoàng Thượng vẽ tranh, nói ra có thể hay không thành danh nịnh hạnh tiểu nhân.
Mạng nhỏ quan trọng hay là thanh danh quan trọng, lão nhanh như vậy liền đụng tới lựa chọn quan trọng như thế.
Nếu Thẩm thái phó biết ý tưởng trong nội tâm lão, tuyệt đối sẽ lao vào đánh một trận ra trò, bệ hạ lại không phải hôn quân, nhiều lắm ham chơi phóng túng chút, làm sao muốn mệnh thần tử.
Đại Ngụy tuy rằng dùng võ lập nghiệp, nhưng cũng như rất nhiều triều đại khác tôn sùng văn học, người đọc sách địa vị vẫn là thực không tồi, hình không thượng sĩ đại phu.
"Vẽ xong rồi." Cẩm Vinh thở phào nhẹ nhõm, vừa lòng mà nhìn bức họa trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn quan viên kia, cười nói: "Ngươi bồi trẫm luyện tay, không có cái gì thưởng, bức họa này liền thưởng cho ngươi."
Đại thần nghe vậy trong lòng vui vẻ, bệ hạ tự tay vẽ, nói ra có bao nhiêu mặt mũi, vui rạo rực tiếp nhận bức họa, liếc mắt một cái, khóe miệng nhịn không được méo méo.
Béo như vậy! tròn như vậy!
Lại còn lùn như vậy!
Thật sự là hắn sao?
Rõ ràng tuổi trẻ cũng là mỹ nam tử nổi danh Giang Nam, đại thần trong lòng buồn bực, vẫn là cắn răng tạ ơn, xem ra không thể mang đi khoe, vẫn là lưu làm đồ gia truyền thôi.
Nhưng mà nói ra, hậu nhân cũng sẽ không tin đây là hoàng đế họa. Hơn nữa bệ hạ liền cái con dấu cũng không dập, thuần túy là làm như trò đùa tùy tay làm.
Cẩm Vinh nhưng thật ra rất vừa lòng với bức họa của mình, lúc này, Lưu nội thị lại bẩm báo: "Bệ hạ, Cù thủ phụ cầu kiến."
"Để lão vào đi." Cẩm Vinh nhướng mày, bắt đầu suy đoán ý đồ của Cù lão già.
Lần trước là vì chuyện nạp hậu cung, ba năm giữ đạo hiếu đã qua, không chỉ có Thái Hậu, tiền triều đều bắt đầu thúc giục.
Lần trước nữa là hướng Cẩm Vinh khiếu nại nội các tăng ca quá nhiều, ngầm chỉ trích Cẩm Vinh làm hoàng đế quá nhàn nhã, nếu là Cẩm Vinh thật là vô vi hoàng đế (không làm gì), bọn họ cũng liền không bắt buộc, ngược lại chỉ hy vọng đừng thêm phiền, nhưng đương kim có thánh minh chi tượng, bọn họ thành ma cũng phải mài ra một quân chủ, một hoàng đế cần chính.
Nhưng mà qua bao lần thất bại, bọn họ vẫn chưa học được bài học sao?
Lần này tới, lại là vì cái gì?
Cẩm Vinh uống một ngụm trà, giương mắt liền thấy Cù Các Lão, trong tay hắn cầm một xấp giấy, thần sắc hưng phấn, đầu tiên là hành lễ với Cẩm Vinh, "Lão thần tham kiến bệ hạ."
Cẩm Vinh đem chén trà gác qua một bên, nói: "Cù Các Lão không cần đa lễ, Lưu nội thị, làm người mang cho Cù Các Lão cái thiết tòa."
"Đa tạ bệ hạ." Cù Các Lão cũng không chối từ, ngồi xuống, khóe mắt dư quang thoáng nhìn vị quan viên kia, còn có giá vẽ gác ở trong đình, không khỏi bật cười, "Bệ hạ hôm nay hứng thú xem ra không tồi."
Cẩm Vinh cong cong môi, "Không biết Cù Các Lão có nguyện ý thử một lần hay không?"
Cù Các Lão vội vàng xua tay, "Bộ xương cốt này của lão thần trụ không được bao lâu." Lão chính là chứng kiến bức họa của Thẩm thái phó, Lương tướng quân, thật là cực kỳ bi thảm, bệ hạ vẽ thật không lưu tình, hắn còn muốn lưu lại thanh danh.
Cẩm Vinh cũng không tiếp tục trêu đùa, trực tiếp hỏi, "Hôm nay Cù Các Lão có chuyện gì?"
Cù Các Lão chắp tay với Cẩm Vinh, mặt mang ý cười nói, "Lão thần tới chúc mừng bệ hạ, tứ hải thái bình, nhân tài xuất hiện lớp lớp, Thương Châu liền có một đại tài."
"Ồ, đây là nguyên do?" Cẩm Vinh hơi hơi nhướng mày, lại thấy Cù Các Lão đem một xấp giấy đến, bày ra trước mặt Cẩm Vinh, để lộ mấy dòng thơ,
"Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ;
Quang âm giả, bách đại chi quá khách.
Nhi phù sinh nhược mộng,
Vi hoan ki hà?
Cổ nhân bỉnh chúc dạ du,
Lương hữu dĩ dã.
Huống dương xuân triêu ngã dĩ yên cảnh,
Đại khối giả ngã dĩ văn chương...."
Còn chưa nhìn xuống những dòng sau, nhưng trong đầu Cẩm Vinh đã có thể tự động hoàn thành,
"Hội đào lý chi phương viên,
Tự thiên luân chi lạc sự.
Quần quý tuấn tú, giai vi Huệ Liên.
Ngô nhân vịnh ca, độc tàm Khang Lạc.
U thưởng vị dĩ,
Cao đàm chuyển thanh..."
* Trích "Xuân dạ yến đào lý viên tự" của Lý Bạch
Dịch: Đêm xuân uống rượu trong vườn đào mận
Trời đất là quán trọ của muôn vật; thời gian là khách ghé của trăm đời. Mà phù sinh như giấc mộng, vui được là bao? Người xưa cầm đuốc chơi đêm, tin rằng có vậy. Huống chi mùa xuân đem cảnh sương mù lôi cuốn ta, đất rộng dùng văn chương mời mọc ta.
Hợp mặt trong vườn thơm đào lý, bày cuộc vui của trời cao. Các nàng đẹp đẽ, đều như Huệ Liên; chúng ta ca ngâm, thẹn cùng Khang Lạc. Ngoạn cảnh chưa xong, quay sang đàm thanh.
Cù Các Lão lại không biết suy nghĩ trong lòng tiểu hoàng đế, mà là lo tán thưởng, "Đây là do một tài tử Thương Châu làm ra khi tham gia thơ hội xuân yến, hiện giờ đã truyền tới đô thành. Xem thơ đủ thấy lòng dạ, phóng khoáng cao xa."
"Hàn Lãng tài tử lúc này vừa mới mười chín, trừ này còn có không ít sáng tác kinh diễm, mới mẻ, văn nhã như 《 đầu xuân 》, 《 Cẩm Sắt 》, tâm chí kiên định như 《 trúc thạch 》, khiến đám người Hàn Lâm Viện cảm thán không thôi. Hắn cũng là cử nhân khoa cử năm nay, cho nên lão thần tới chúc mừng bệ hạ."
Cẩm Vinh vỗ vỗ bả vai Cù Các Lão, làm đại thần phụ chính không dễ dàng.
"Trẫm cũng thực thưởng thức, những tác phẩm xuất sắc truyền lại đời sau." Cẩm Vinh nói, mặt không đổi sắc.
Cù Các Lão cũng không chỉ muốn nghe hoàng đế khen những thư vân này xuất sắc, tuy rằng hoàng đế đều ca ngợi những tác phẩm như vậy là đáng truyền lại đời sau, nhưng cù các lão cũng có ý tứ khác.
Lão thở dài nói, "Bệ hạ lúc trước chuyên tâm việc học, chỉ sợ cũng không thua kém."
Ý tứ thực rõ ràng, người trẻ tuổi như vậy đã có tài hoa bậc này, hoàng đế ngươi cũng quá lười nhác rồi.
Cẩm Vinh nội tâm tiếp tục ha hả, Cù Các Lão thật sự suy nghĩ nhiều, cho cô sống thêm mấy đời cũng không đạt được trình độ thi tiên thi thánh như vậy.
[phần trước chưa đủ vote nhưng up sớm =)))) mọi người đọc xong sang xem thử "Thanh xuyên làm nữ phụ pháo hôi", hố xuyên không-thanh xuyên- hài hước tôi mới mở, đã up đến chương 6, ủng hộ tui =))))]
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
44 chương
84 chương
146 chương
159 chương
14 chương
27 chương